Chương 145: Trung Thu Bên Em(Lan man)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 145: Trung Thu Bên Em(Lan man)

Sáng chủ nhật ngày 30/9/2003, đêm nay là đêm trung thu.


Minh thật sự rất thích trung thu, với Minh thì ngày trung thu là ngày vui nhất trong tuổi ấu thơ của hắn.

Trung thu với Minh có rất nhiều ý nghĩa, ngày nhỏ gia đình hắn không giàu có gì nhưng cũng không phải một gia đình nghèo khó, hắn vẫn có những cái tết trung thu cực kỳ đầy đủ.


Với rất nhiều đứa trẻ sinh ra vào năm 2000 thì trung thu cũng bình thường thôi, nó chỉ là một ngày khác của ngày '1/6', cùng lắm là có thêm món bánh trung thu.


Còn với thế hệ của Minh, trung thu khác lắm,. trung thu không chỉ là xin bố mẹ mua đồ chơi, không chỉ là bánh trung thu mà còn là những đêm rằm phá cỗ.

Cả xóm hơn chục đứa trẻ tụ tập lại xung quanh một cái mâm lớn, xung quanh là hoa quả cùng từng chiếc bánh trung thu thơm lừng.


Những đứa trẻ hồn nhiên cùng nhau hát nghêu ngao, cùng nhau 'tùng rinh rinh', cùng nhau ngắm ánh trăng thật đẹp.


Sau đó khi nghe tiếng trống xa xa vọng lại, lũ trẻ lại òa ra ngoài như vỡ tổ, cùng nhau xem múa lân, hòa vào đoàn người đi chơi trung thu, lượn qua từng xóm, từng khu, từng cụm danh cư cùng với tiếng cười như chuông bạc.


Trung thu của bọn hắn chính là như vậy, trung thu rất đỗi hồn nhiên.


Khu Minh sống không phải khu nhà giàu gì, là khu nằm tương đối xa trung tâm Hà Nội, mãi đến khi Hà Tây trở thành Hà Nội 2 thì khu hắn ở mới tạm tính là trung tâm Hà Nội nhưng với rất nhiều thế hệ thủ đô bao quát chính hắn thì trung tâm Hà Nội vẫn là bờ hồ, vẫn là Hồ Gươm chứ không phải Hồ Tây.


Bởi cách xa trung tâm, cách xa cái gọi là 'phố' dẫn đến những đứa trẻ hàng xóm cực kỳ thân nhau, bám với nhau rất rất lâu.


Lớn lên một chút, giai đoạn Minh lên phố học, Minh với những đứa bạn ấu thơ này mới bắt đầu có khoảng cách, mới bắt đầu xa cách dần sau đó trung thu cũng không còn vui như trước nữa nhưng trung thu... vẫn có cái ý nghĩa của nó.


Minh sao quên được cảm giác háo hức khi cắt bánh trung thu sau đó ngồi cùng bố mẹ vừa ăn bánh vừa uống thứ nước chè đắng ngắt.

Hắn không uống được nước chè nhưng năm nào cũng vậy, cứ vào trung thu Minh đều sẽ uống, cảm giác đắng ngắt của chè cùng vị ngọt của bánh trung thu sao mà hợp đến thế, cái mùi thơm dịu của nước chè kết hợp với hương của chính miếng bánh trên tay sao mà hợp đến thế.


Nếu hồi nhỏ trung thu của hắn là bạn bè, là khoảng thời gian đầu tiên hắn có khái niệm 'về nhà sau 12h' thì lớn lên, trung thu của hắn lại là gia đình, một gia đình ba người xoay quanh trước bàn nhỏ, xem những chương trình Tv mà chính Minh còn chẳng thể nhớ rõ.


Lại lớn thêm chút nữa... là khoảng thời gian hắn đi nghĩa vụ.


Đi nghĩa vụ nếu tranh thủ thì mỗi dịp tết còn có thể về qua nhà vài ngày hơn nữa Minh với họ hàng không quá gần gũi, tết với hắn... thậm chí biến tấu thành một loại áp lực, có lẽ rất nhiều người lớn lên cũng sẽ cảm thấy dịp tết trái lại cực kỳ áp lực.


Cháu giờ làm gì rồi nhỉ?, thu nhập thế nào?, bao giờ mang bạn gái về ra mắt cô chú?.


Thằng X con cô nó làm cái ABC, thằng Y cháu tôi đỗ vào trường Z, Mọi người không biết thì thôi con D tết này cho nhà tôi đi du lịch ở F.


Nói chung muôn hình vạn dạng và Minh... không thích như vậy.


Trung thu thì khác, mỗi đêm trung thu nhìn thấy ánh trăng sáng vằng vặc, hắn đều nhớ nhà, nhớ da diết.


Cũng trong khoảng thời gian này, hắn cũng học làm bánh trung thu sau đó mỗi khi nào gần đến dịp này, hắn đều vào bếp tất bật cả ngày.


Trung thu với hắn càng giống ngày gia đình, không chỉ là gia đình với hắn cùng bố mẹ mà còn là mái ấm riêng của hắn, là Tâm, là con gái hắn.


Trong tất cả các ngày tết của Việt Nam, Minh thật sự thích trung thu nhất, coi trọng trung thu nhất cũng là lúc hắn có nhiều cảm xúc nhất.


Sáng chủ nhật, cũng sẽ không ai gọi nó là sáng trung thu cả nhưng cũng đã gần trung thu lắm rồi vì vậy Minh có chút háo hức.


Hắn cũng nghe nói hôm nay trên bờ hồ bắn pháo hoa.


Hắn cũng nghe nói hôm nay trên phố đi bộ có mấy đoàn múa lân lớn lắm.


Cái khái niệm phố đi bộ ở Việt Nam có từ năm bao nhiêu thì Minh không nhớ được nhưng chắc chắn không phải giai đoạn 2003 này.


Nhưng ở Đại Nam, năm 2003 cũng đã có phố đi bộ Hồ Gươm.


Hôm nay hắn dậy sớm như bình thường, giờ này cha mẹ hắn còn chưa thức dậy.


Cũng sau một quãng thời gian, cha mẹ như cũng quen với việc thằng con mình bất kể ngày nghĩ hay ngày đi học đều chạy ra ngoài, cái này tất nhiên là mẹ hắn nói tốt cho hắn nhưng cụ thể mẹ nói với bố thế nào thì Minh không quá rõ.


Rời khỏi nhà, Minh lại bắt xe lên Phó Đức Chính, hắn cũng không định đánh thức thằng Tùng mà bắt đầu hoàn thành nốt vài công đoạn bao gồm cả làm mẻ bánh trung thu thứ hai.


Mỗi mẻ bánh của Minh là 15 cái, hai mẻ bánh chia làm 7 hộp bánh, mỗi hộp 4 cái.


Hai cái thừa ra chính Minh ăn một cái coi như ăn sáng, 1 cái để thằng Tùng.


Một hộp bánh nhất định phải mang về nhà, hai hộp thì mang qua Xuân Diệu đưa mấy ông anh, một hộp muốn đưa cho Thanh, một hộp gửi cho Dương, một hộp để cho thằng Tùng mang về nhà, còn 1 hộp cuối cùng...


Khi nghĩ đến hộp bánh cuối cùng gửi cho ai, Minh lại có chút thở dài.



Có những người hắn muốn quên cũng không quên được.

_ _ _ __ _ _


Đến khoảng 5h chiều, Minh cũng coi như hoàn thành việc 'giao hàng', trên xe của hắn hiện tại chỉ còn lại 3 hộp bánh trung thu.


Với Minh, càng lớn thì hắn càng ít ra đường đêm trung thu, mỗi tối trung thu hắn đều chỉ ở nhà, năm nay cũng không phải ngoại lệ, đêm trung thu vẫn sẽ luôn là đêm của gia đình.


Cũng vì suy nghĩ này mà Minh cảm thấy cần đền bù gì đó cho Thanh dù sao bạn gái nào chẳng muốn mấy ngày này ở bên bạn trai?.


Suy nghĩ của Thanh cùng Minh dù sao vẫn khác nhau, là cách biệt về 'tuổi tác '.


Đến khi Minh nhìn thấy Thanh đợi ở cửa trung cư, ánh mắt một lần nữa sáng lên.


Thanh hôm nay mặc một bộ đầm trắng với những bông hoa màu đỏ điểm xuyết, thực sự rất bắt mắt lại không thiếu vẻ thanh thuần, quan trọng là Thanh trong bộ đầm trắng này vậy mà nhìn trưởng thành hơn nhiều lắm.


Con gái Đại Nam bây giờ thường thường là vậy, không rõ do Gen thế hệ trước tốt hơn hay do kinh tế đất nước phát triển dẫn tới cuộc sống tốt hơn mà hầu như đã không thua kém thế hệ 9x-10x ở Việt Nam tương lai bao nhiêu.


Thanh cũng như vậy, thân hình cao 1m65 của nàng chỉ cần trang điểm đậm một chút, ăn mặc già dặn hơn một chút là đã trông khác lắm rồi, thay vì nói Thanh là một học sinh cấp 3 thì lúc này lại giống một thiếu nữ 20 tuổi.


Lại một lần nữa phải nói, chân bạn gái hắn vừa trắng vừa dài hơn nữa đôi chân dưới làn váy kia cực kỳ thon gọn, thêm vào đôi giày cao gót đỏ khoảng 7cm khiến Thanh càng mê người.


Cảm nhận được ánh mắt của bạn trai nhìn mình, cái cổ Thanh dần chuyển thành màu đỏ sau đó sắc mặt cũng đỏ.


Yêu nhau được gần 1 tháng, Thanh thật ra cũng biết sở thích của bạn trai mình vì vậy nàng mới cố tình ăn mặc như vậy, cố tình khoe đôi chân của mình ra nhưng với một cô bé mới 15-16 tuổi như Thanh thì vẫn có chút chưa quen.


So với hồi mới yêu nhau thì hiện tại Minh cùng Thanh gần gũi hơn nhiều lắm vì thế sau khi đỗ xe xuống trước mặt Thanh, hắn trực tiếp xuống xe sau đó ôm nàng vào lòng, lấy một tay đặt ngang hông nàng sau đó cứ thế hôn xuống đôi môi kia.


Thanh lúc này như cô gái nhỏ nép người vào lồng ngực Minh, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, trong lòng ngọt như mật vậy.


Nàng cảm thấy hôm nay nàng ăn mặc như vậy... thật sự đáng bởi vì bạn trai nàng bình thường cũng không thể hiện một cách mãnh liệt như vậy, chí ít là ở nơi đường xá đông đúc thế này.


Hai người cuốn lấy nhau thật lâu sau đó Minh mới buông đôi môi của Thanh ra mà nói.


"Bạn gái anh hôm nay đẹp quá ".


Nói rồi hắn mới lấy một hộp bánh trung thu ra đưa cho nàng.


"Bánh trung thu tự tay anh làm đấy, yên tâm ngon hơn ngoài hàng nhiều ".


Minh cũng không phải dát vàng lên mặt mà hắn khá tin tay nghề của mình, quan trọng nhất thời điểm hiện tại hầu hết bánh trung thu trên thị trường đều là bánh dẻo cùng bánh nướng truyền thống, cùng lắm phá cách bằng hình thù đặc biệt như con cá, con thỏ chẳng hạn.


Còn sản phẩm của Minh là bánh trung thu của những năm 2018 đổ về sau, bánh dẻo trà xanh cùng bánh nướng cốm dừa.


So với bánh truyền thống chưa chắc ngon hơn hay không vì tùy khẩu vị của mỗi người nhưng mà chắc chắn mới lạ hơn nhiều lắm.


Thanh thì nào biết nhiều như thế, chỉ cần nghe là bánh bạn trai làm liền cười tít mắt lại.

"Đợi em lên nhà cất bánh xong em chạy xuống nha ".

Nói rồi nàng cầm hộp bánh trung thu chạy về phía chung cư, để lại Minh vẫn có chút không rời mắt khỏi đôi chân kia.


Thú thật nếu không ngại ánh mắt người ngoài, hắn còn muốn bế Thanh như bế công chúa đi lên nhà nàng, tất nhiên ngại ở đây là sợ Thanh ngại chứ Minh thì ngại gì.


_ _ _ _ _ _ _



Hôm nay Thanh mặc một bộ đầm, nàng cũng chỉ có thể ngồi nghiêng người sau đó dùng hai tay ôm eo Minh, với tư thế ngồi này thì Minh cũng không thể cảm nhận xúc cảm ở đùi nàng, đối với hắn tất nhiên có chút đáng tiếc.


"Em có đặc biệt muốn đi đâu không? ".


Thanh ngồi sau xe Minh, bình thường hai đứa đi chơi sẽ luôn dựa theo ý kiến của Minh nhưng hôm nay Minh muốn để Thanh toàn quyền quyết định.


"Em muốn tối nay lên bờ hồ xem pháo hoa, xem múa lân, còn giờ anh đưa em đi đâu cũng được hết á ".


Nghe nàng nói vậy, Minh mỉm cười lại một lần nữa phóng xe đi, đến thẳng DXM.


Tại Đồng Xuân Market gần như bất cứ thứ gì cũng có thể mua được.


Hôm nay là ngày lễ lớn đầu tiên hai đứa trải qua với tư cách bạn trai cùng bạn gái, Minh muốn làm gì đó để Thanh nhớ mãi ngày hôm nay.


Đầu tiên hai đứa chọn một cặp áo khoác đôi, lý do là vì Minh sợ Thanh tối nay sẽ lạnh, nàng chỉ mặc mỗi bộ đầm mà thôi.


Hai người chọn một cặp áo khoác đôi Gucci thuần màu trắng.


Minh thì không phải tín đồ thời trang của một hãng thời trang cụ thể nào nhưng Thanh thì đặc biệt thích đồ Gucci, đặc điểm chung của Gucci chính là trẻ – khỏe, cũng đúng là thích hợp với một cặp đôi yêu nhau thật.


Sau khi chọn một cặp áo đôi, Minh cùng Thanh liền đi dạo khắp DXM.


Cặp tình nhân đi nhìn rất nhiều cửa hàng, gần như cửa hàng nào cũng ghé qua nhưng chủ yếu vẫn là nhìn.


Cũng không phải không có tiền mua mà nó càng giống một loại sở thích vậy, đây cũng không gọi là Shoping mà gọi là đi dạo trong khu Shoping, nói đủ những chuyện trên trời dưới đất.


Tất nhiên nơi Minh cùng Thanh đi dạo là khu thời trang của DXM, nơi này bán toàn hàng hiệu, dành cho phân khúc trung lưu của Đại Nam trở lên, Minh đã cố tình dẫn Thanh đến đây thì tất nhiên phải mua gì đó.


Sau khoảng cả tiếng đi dạo với nhau, rốt cuộc Minh dắt tay Thanh đến một cửa hàng giày cao gót, một cửa hàng đặc biệt, ít nhất đặc biệt với Minh.


Với một fan Gucci như Thanh thì mua giày Gucci tất nhiên là một lựa chọn không tệ nhưng Minh cũng không cảm thấy tốt nhất.


Hắn dẫn bạn gái đến một cửa hàng Manolo.


So với Gucci thì Manolo ở phân khúc cao cấp hơn nhiều hơn nữa đây cũng là hãng giày mà Minh chọn cho Tâm.


Minh thích chân, đặc biệt thích chân mà hắn lại có tiền, hắn mua cho vợ hắn khá nhiều đôi giày, cụ thể có khi phải đến cả trăm đôi đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi nhãn hiệu, nhiều đến mức chính hắn cũng quên nhưng đôi đầu tiên hắn không quên được, là một đôi Manolo.


Cửa hàng Manolo lúc này cũng không có nhiều người tiến vào, thú thật ngay cả Minh cũng không tin là năm 2003 hắn lại tìm được một cửa hàng đại diện của Manolo ở Đại Nam điều này làm hắn mừng không thôi.


Cửa hàng Manolo được thiết kế theo phong cách khá xưa cũ, sàn cũng là sàn lát gỗ, kiến trúc giống với những cửa hàng giày của thập niên 80, thật sự rất phong cách.


"Kính chào quý khách, em có thể giúp gì cho anh chị ạ ".


Minh cùng Thanh vừa bước vào đã có nhân viên phục vụ chạy ra.


"Cũng không có gì, để bọn tôi tự nhiên là được ".


Nhân viên cửa hàng nghe vậy lập tức gật đầu mỉm cười.


"Dạ, vậy xin anh chị cứ tự nhiên, nếu cần gì em sẽ lập tức chạy đến ".


Tố chất của cô nhân viên này rất tốt hơn nữa cũng không tồn tại tình tiết máu chó 'khinh bỉ' rồi 'vả mặt' gì đó.


Minh cũng không bị thần kinh mà cứ thích ăn mặc rách rưới cho người ta khinh bỉ mình rồi lại đi đánh mặt ngươic lại người ta.


Minh dẫn Thanh vào bên trong quầy hàng, quầy hàng không lớn, mẫu mã cũng không nhiều nhưng từng đôi giày đều được bày biện cực kỳ trang nhã hơn nữa có một loại cảm giác rất 'quý tộc'.


Thanh trước đây thậm chí còn chưa từng nghe tên nhãn hàng Manolo nhưng nàng rất nhanh bị loại bố trí này làm cho mê mệt.


Con gái mà, mấy ai không thích giày đẹp.


Quan trọng là Manolo luôn mang theo cảm giác gì đó cực kỳ 'quý tộc' cùng 'cao cấp'.


Giày cao gót cao cấp cũng có rất nhiều loại, ví như Valentino chẳng hạn, luôn cho người ta cảm giác sang trọng cùng cầu kỳ từ đó trở thành hàng cao cấp.


Hay như MC Queen là sự trang nhã, tinh tế xen lẫn chút bóng bẩy mà thành hàng cao cấp.


Về phần Manolo lại là sự cổ điển kết hợp với đơn giản mà thành... cao cấp.


Dòng giày Manolo không thể coi là thương hiệu hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này nhưng hiển nhiên nó vẫn có chất riêng, rất riêng.



Hắn vì Thanh chọn 3 đôi Manolo, một đôi trắng bạc 5cm, một đôi hồng nhạt 7cm cùng một đôi đỏ 10 cm.


Cả 3 đôi đều là giày gót nhọn hoàn toàn che mũi chân (pumps)



Sau đó liền là công đoạn mà Minh thích nhất còn Thanh thì mặt đỏ chín đến tận mang tai.


Châm rãi giúp nàng tháo giày sau đó nắm bàn chân nhỏ trong tay, lại vì nàng đi từng đôi giày.


Hắn cũng không biết những người đàn ông khác thế nào nhưng hắn mê luyến cảm giác này, cảm giác nắm bàn chân nhỏ trong tay sau đó chậm rãi giúp bạn gái chọn giày, lại nhìn bạn gái đứng lên xoay một vòng trong bộ đầm trắng, bước những bước uyển chuyển.


Về phần Thanh, nàng cảm thấy nhịp tim mình đập càng ngày càng nhanh, thậm chí nàng có thể nghe rõ mồn một tiếng tim đập của mình đồng thời trong lòng nàng ngọt vô cùng.


Còn gì ngọt ngào hơn khi bạn trai quỳ một chân xuống đi giày giúp mình?.


Công chúa cùng hoàng tử trong truyện cổ tích cũng chỉ đến thế mà thôi, gần như không chỉ Thanh mà bất cứ người con gái nào cũng say mê cảm giác này.

_ _ _ __ _


P/s: Cả chiều nay ngồi xem Duy Cầu Giấy đánh, em tôi đánh kinh dã man:">, hight quá nên không bình tĩnh viết được luôn =)).