Chương 31: Xuất phát!

Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 31: Xuất phát!

Chương 31: Xuất phát!


Thân hình Băng Thanh Nhật khẽ động một cái, biến mất trong giang phòng.

Vài giây sau đã xuất hiện tại bảo tọa phía trên cao nhất trong chính điện.

Nhìn xuống hai bên trái phải đám người thực lực mà Băng Thanh Nhật khẽ cười nói: "Xem ra đại gia đều là nổ lực dốc sức tu luyện a."

Dưới ánh mắt của Băng Thanh Nhật tất cả nội tình của mọi người trong Tinh Môn đều bị nhìn thấy.

Tất cả ngoại môn đệ tử giờ đây đều là đạt tới 'Tinh sứ' cảnh sơ kỳ.

Nội môn đệ tử thì chia thành hai tốp vì 'Tinh sứ' cảnh hậu kỳ và đỉnh phong.

Tinh anh đệ tử thì lại không cần phải bàn cãi, thực lực tiến bộ vượt bậc đã đủ mở ra gia môn của bản thân, đại đa số đều là 'Tinh ám' cảnh sơ kỳ và trung kỳ, trừ...

Trương Tuân thành vì 'Tinh ám' niên kỳ

Mộng Nhu Mị thành vì 'Tinh ám' niên kỳ

Thiên Kình Thư thành vì 'Tinh ám' đỉnh phong

Đến mức hai cái kia thiêu kiêu thì càng là khủng bố:

Âm Ninh Thanh cũng trong thời gian này mà đột phá đến 'Tinh ngân' cảnh sơ kỳ

Thẩm Thiên Thu thì đột phá từ 'Tinh ngân' tiền kỳ thành vì trung kỳ

Tiến bộ của cả hai khiến tất cả trưởng lão và đệ tử đều vui mừng không thôi.

Thực lực của các trưởng lão cũng là lột xác biến đổi, giờ đây trong tinh anh trưởng lão thì người yếu nhất cũng là 'Tinh tử' niên kỳ có một số là đột phá lên 'tiểu Tinh Linh' cảnh thành công; nội môn trưởng lão thực lực yếu nhất cũng là 'Tinh kim' cảnh trung kỳ; ngoại môn thì yếu nhất lại là 'Tinh ngân' cảnh sơ kỳ.

Có thể nói thực lực chỉnh thể của Tinh Môn đã nâng lên một tầm cao mới.

Cường giả 'Tinh Linh' cảnh trong môn giờ cũng đã hơn hai mươi người không tính đám người Băng Thanh Nhật.

So với hai năm trước khi mới thành lập đúng là một trời một vực.

Ngồi tại bảo tọa Thanh Nhật mở miệng nói: "Đại gia hẳn là nghe được cái kia tiếng chuông a...Vậy chắc cũng biết tiếng chuông đó ý vị như thế nào đâu."

"Thông báo cho ta biết tình hình hiện tại các phương thế lực đi đặc biệt là cái kia ba phương vương giả thế lực và cái kia 'Diệm Xích Kiếm Môn' đi."

Nghe Băng Thanh Nhật hỏi về tình hình ba phương vương giả mọi người trong địa điện đều là lạnh nhạt không thôi, hiện tại Tinh Môn họ cũng là không sợ hãi cái gì vương giả.

Có thể là nghe tới tên 'Diệm Xích Kiếm Môn' thì đại gia hầu như là phát hỏa khí, chính là cái này Kiếm Môn trước đó lấn át bọn họ hơn nữa còn nhiệt tình đi tìm tung tích mà tru sát đệ tử lẫn người trong môn.

Một cái Kiếm môn nhỏ bé 'Thượng' cấp nhị phẩm thế lực mà thôi cũng dám như vậy khi nhờn bọn họ...Đáng chém!

Một tinh anh trưởng lão đứng ra cung kính nói: "Bẩm môn chủ, hiện nay tam phương vương giả thế lực có thể là điều động hết tất cả đệ tử thiên phú kinh nhân trở về thậm chí ngay cả các tiểu vương giả cũng là bị gọi đến tiếp trở về bên trong."

"Riêng phần Kiếm Môn thì một tháng trước thông cáo thiên hạ rằng 'Kiếm tử' bọn họ đã trở về. Bọn họ bảo rằng 'Kiếm tử' sẽ tùy thời một thân một kiếm giết sạch ta thiên kiêu"

Lời vừa nói ra phía dưới đều là động tâm khẽ nhăn mày cau có, cái này Kiếm Môn thật coi mình là thiên hạ vô địch như thế ngạo mạng lời nói lại dám buông ra tới.

Còn cái kia tam phương vương giả vậy mà triệu tập các tiểu vương giả trở về, xem ra tộc hội lần này là có phần khó khăn a.

Tiểu vương giả chính là danh xưng người trong 'Tam giới' đặt cho nhi tử của ba vị vương giả Thiên Đế, Hải Hoàng, Địa Vương kia; thực lực và thiên phú của những tiểu vương giả kia đều là tuyệt thế thiên tài.

Còn 'Kiếm tử' hô hào chính là nói về nhi tử của Kiếm Môn môn chủ, một thiếu niên kiếm thuật thiên tài, nghe nói từ lúc sáu tuổi hắn đã bắt đầu luyện kiếm, luyện đến năm 10 tuổi thì lĩnh ngộ được *Kiếm Ý* tiểu thành chấn động các phương đạt được danh xưng 'Kiếm tử'.

"Xem ra bọn họ là quyết tâm chặt đứt đường tới quán quân của Tinh Môn mà xuất ra toàn lực a." Băng Thanh Nhật cười nói: "Nhưng nếu chỉ với nhiêu đó công phu mà muốn cản đường chúng ta giành giải quan quân vậy thì cũng quá coi thường ta Tinh Môn đi."

"Kiếm Môn kia ngược lại là hảo phách lực, dám buông lời nói giết ta môn thiên kiêu." Vũ Minh hừ lạnh một tiếng quay sang đám đệ tử nói: "Các ngươi tới khi đó lên đại gặp phải Kiếm Môn đệ tử chính là giết cho ta, giết được càng nhiều thì sẽ nhận được bổng lộc càng nhiều."

"Một đám con chó, con mèo mà thôi cũng dám như thế khinh thường ta nhóm."

Nhìn thấy vị này hữu hộ pháp thế mà phát hỏa, những đệ tử phái dưới chỉ là gượng cười một tiếng.

Có giết cũng phải xem thực lực mới được a...Huống hồ bọn họ chưa chắc đã đánh bại được đâu.

Thiên Kình Thư, Trương Tuân, Mộng Nhu Mị lại là đứng ra tới nói: "Chúng ta nguyện thay môn phái diệt trừ cái kia 'Kiếm tử'.

"Hảo, các ngươi có tự tin như vậy là tốt, nhưng là muốn bảo vệ tốt chính minh nếu không đánh lại được trực tiếp nhận thua không nên cường ngạnh." Băng Thanh Nhật trầm ngâm một chút nói: "Lần này đại điển mỗi thế lực là được cử ra sáu cái danh ngạch, nếu là trước kia danh ngạch là được xếp đủ có thể là Ngọc Hoa sinh biến nên hiện nay môn ta thiếu một cái."

"Không biết các vị nghĩ như thế nào? Muốn đề cử ai thay vào cái này vị trí trống đâu? "

"Môn chủ, ta thế nhưng là có ba cái người ứng cử tới." Phan Phi Hải lên tiếng giải đáp: " Ba người này tuy không bằng Thẩm Thiên Thu năm người có thể là chỉ kém một chút."

"Ồ vậy còn là tả hộ pháp báo danh ra cho ta cùng đại gia biết a." Băng Thanh Nhật cũng rất tò mò ba người mà Phan Phi Hải đề bạt nên cũng cười nói

"Vâng môn chủ." Phan Phi Hải đáp sau đó đứng dậy lớn tiếng nói: "Âm Cương Trực, Phù Dung, Phong Huyền; ba người các ngươi tiến lên phái trước."

Từ trong đám đệ tử ba thân ảnh phóng ra tới chấp tay cung kính cúi chào

Ba thân ảnh gồm hai nam, một nữ.

Nữ tử tóc thả phiêu diêu, dung nhan tuyệt sắc động lòng người, làn da trắng nõn, thân mặc một bộ váy dài hồng sắc tươi cười tựa như tiên nữ, chính là Phù Dung; tiểu thư phủ thành chủ, con gái của Phù Định Không.

Hai tên nam tử thì gương mặt một kẻ nghiêm túc, một kẻ hiền hòa.

Nam tử nghiêm túc chính là Phong Huyền, thiên kiêu chi tử của 'Phong Vân viện' trước kia, nay vì tinh anh đệ tử của Tinh Môn; là tôn tử của Phong Nhất.

Nam tử bộ mặt hiền hòa mang vẻ thư sinh kia là Âm Cương Trực, thân sinh đệ đệ của Âm Ninh Thanh.

Nhìn trước mắt ba cái thân ảnh kia Băng Thanh Nhật cũng là mỉm cười nói: "Ba người này đúng là không tồi, nhưng là vị trí chỉ có một không biết ba người các ngươi ai muốn đạt được đâu."

Các trưởng lão cũng là gật đầu, ba người này hiện nay cũng coi như là thiên phú khá tốt, thực lực cũng là đủ mạnh chỉ là cái kia danh ngạch chỉ có một cái đâu, cái này ba người là thế nào làm a...

"Môn chủ, ta có một cái chủ ý có thể giải quyết cục diện nay." Lê Tú Ngọc thấy tình hình rắc rối chợt nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói: "Chỗ ta có một tòa phòng ngự trận pháp là tinh trận thất phẩm, dùng này để kiểm nghiệm đi."

"Ai có thể đánh nát cái này trận thì chính là được tới danh ngạch."

"Ý kiến này đúng là đủ thú vị a...Vậy thì tiến hành đi chúng ta là không còn thời gian." Băng Thanh Nhật mỉm cười gật đầu nói: "Các ngươi ba người muốn tập trung toàn bộ sức mạnh ra tới đánh nát này trận a."

Lê Tú Ngọc hai tay kết ấn hiện ra vô số thủ ấn sau đó một chỉ búng ra, trận pháp hiện lên bao bọc ba người Phù Dung lại

"Ba ngươi các ngươi chỉ có một lượt cơ hội trận trọng tốt đi." Lê Tú Ngọc khẽ khép miệng cười nói

Không chút chần chừ, Phong Huyền đứng ra phóng thích khí tức bản thân lên cao nhất.

'Tinh ngân' sơ kỳ!

Quả là thiêu kiêu một đời có khác.

Phong Huyền vặn người nghiêng sang một bên tụ tinh lực lại trên chính mình bàn tay, hai mắt sáng lên, bàn tay vung ra hét lớn:

Chưởng pháp cương nghị tựa phong gào hét mà ra đánh vào trận pháp phía trước.

Ầm...

Khói bay mù mịt làm mờ cả khung cảnh trước mắt, ngay khi khói bụi tán đi thì Phong Huyền nhíu chặt mày lại cắn chặt răng: "Vậy mà không chút hư hao nào."

Chưởng lực vừa rồi chính là toàn bộ tinh lực của Phong Huyền ngưng tụ mà đánh ra, uy lực như thế đủ để đánh chết một 'Tinh ngân' trung kỳ, vậy mà giờ đây địa trận này lại không bị hư hao thậm chí là xê dịch dù chỉ một chút, khiến hắn khó lòng mà chấp nhận.

Nhìn kết quả này mọi người đều là thầm đáng tiếc, Phong Nhất cũng là khẽ thở dài nhìn chính mình tôn tử.

Thân ảnh Phong Huyền được vận chuyển ra khỏi đại trận sau đó đi xuống đứng sang một bên.

Phù Dung cùng Âm Cương Trực nhìn chưởng kia của Phong Huyền thế mà không có tác dụng cũng là căng thẳng lên rất nhiều.

Trận pháp này quá cường đại đi!

Âm Cương Trực thở ra một hơi nói: "Ta lên tiếp theo đi."

Phù Dung cũng là gật đầu.

Trong tay Âm Cương Trực hiện lên một thanh đoản kiếm toàn thân đen sẫm mang khí tức đáng sợ

Nhìn thấy trong mắt đệ đệ mình này đoản kiếm, Âm Ninh Thanh khẽ nhép miệng nói: "Đây không phải là tứ đại hung kiếm một trong 'Hắc Ngục Kiếm' sao? "

Nghe tới kiếm này tên mọi người ánh mắt cũng là ngưng trọng lên, 'Tứ đại hung kiếm' danh tự không ai không biết, cho dù là 'Tinh tử' cảnh nghe thấy cái tên này đều là sợ tím mặt mà tránh né giao tranh đâu.

Tứ đại hung kiếm bao gồm:

Hắc Ngục Kiếm

Huyết Sát Kiếm

Thảm Họa Kiếm

Tử Vân Kiếm

"Vậy mà lại có 'Hắc Ngục Kiếm'. " Phan Phi Hải là khẽ cau mày

Âm Cương Trực cường thế một kiếm chém ra, kiếm mang gào hét xông tới đại trận sinh ra âm thanh kinh khủng Keng...

Tại chỗ vết chém đánh lên trận pháp xuất hiện một vòng hắc sắc chấn vỡ trận pháp tiến tới mà ra va vào nóc đại điện.

Cả đám người hít vào một ngụm khí lạnh, khó tin nhìn này một màn, không hổ danh tứ đại hung kiếm một trong.

Phù Dung đứng bên cạnh chính là người rõ nhất một chém kia cường đại chỉ khẽ lắc đầu nói: "Xem ra là người đạt được vì trí đã xuất hiện rồi."

"Tứ đại hung kiếm, đúng là đáng sợ."

Đại điện yên tĩnh không ai mở miệng.

Đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên, khiến mọi người chú mục nhìn đến thì ra là Băng Thanh Nhật.

Băng Thanh Nhật là người bình tĩnh nhất hiện tại, nhìn một kiếm vừa rồi hắn cũng thầm khen ngợi mà vỗ tay nói: "Kiếm rất đẹp, rất mạnh."

"Đã trận pháp bị phá vậy thì danh ngạch này thuộc về Âm Cương Trực."

"Hiện tại sáu vị trí đã đủ, đại gia là nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai chúng ta lập tức khởi hành."

Mọi người trong đại điện đè ép lại chấn kinh trong lòng lại quay sang cung kính nói: "Rõ"

Màn đêm buông xuống, gió thổi chập chờn, cây cối lắc lư.

Băng Thanh Nhật khẽ nói: "Hôm nay là một đêm yên tĩnh cuối cùng rồi."

"Sư tôn, tại sao lại nói vậy." Thẩm Thiên Thu hỏi

"Thu nhi con là phải biết ta muốn làm chuyện vậy chắc cũng hiểu cái này tộc hội là cỡ nào quan trọng đi." Thanh Nhật hờ hững đáp

Thẩm Thiên Thu đứng hình suy nghĩ nói: "Ta tin tưởng sư tôn chắc chắn là làm tới."

"Ngày mai là lên đường tới đấu đài rồi, tất cả đều phải chuẩn bị chu đáo chút." Thanh Nhật nói: "Con trong lúc thi đấu chú ý cẩn thận điểm, này một thanh kiếm là /tinh khí/ bát phẩm ta luyện chế 'Trường Hồng Kiếm', giữ lấy mà phòng thân."

"Hiện nay không giống trước kia, hung kiếm tái xuất chắc là sẽ không chỉ một thanh cho nên con mang theo này kiếm cùng tiến thối đi."

"Vâng sư tôn, đệ tử hiểu." Thẩm Thiên Thu gật đầu đáp

"Hiểu là tốt, con hãy về nghỉ ngơi dưỡng sức để mai đi đường đi." Băng Thanh Nhật nói

"Vâng" Thẩm Thiên Thu đáp rồi quay ngời rời khỏi giang phòng.

Một đêm qua nhanh chóng, mới đó mà mặt trời đã mọc lên tỏa ra từng tia nắng sáng đầu tiên.

-Trước đại môn 'Nhật Nguyệt Tinh Môn'-

"Bẩm môn chủ, tất cả đã có mặt đầu đủ, sẵn sàng bất cứ lúc nào." Một tên trưởng lão tiến lên báo cáo tình hình

"Hảo, vậy thì đại gia.....XUẤT PHÁT!" Băng Thanh Nhật lên tiếng rồi bay đi.

Phía sau đám người Phan Phi Hải, Thẩm Thiên Thu cũng là đuổi theo phía sau tới