Chương 33: Giao chiến!

Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 33: Giao chiến!

Chương 33: Giao chiến!

Ngay khi cả đám người Phan Phi Hải muốn tiến lên dạy cho Băng Càn, Băng Tấn một bài học thích đáng thì bị Băng Thanh Ngọc đưa tay ngang qua ngăn lại, ngụ ý bảo...

Không nên để ý mấy tên này sâu kiến!

Thấy vậy bọn họ cũng là cố nhịn xuống trong lòng lửa nóng.

Băng Trình một bên lạnh nhạt khinh thường nhìn xem Băng Thanh Nhật nói: "Các ngươi hai người tại chỗ này nói nhiều như thế làm gì?"

"Trực tiếp cho người đem cái này rác rưởi ném ra ngoài liền là..."

"Phế vật chung quy là phế vật, không có tư cách đứng tại này địa phương chỗ càng là không nên đứng trước chúng ta gia đình viện làm ô uế không khí nơi đây."

"Ngươi cái này phế vật là nên có mình nên có bổn phận mà tránh xa nhưng vị Tinh Môn phía sau ngươi, họ thế nhưng là người mà ngươi cả đời cũng không chạm đến được."

"Trình ca, ta là nhớ không lầm hắn trước khi rời đi đã nói rằng ngày sau ta 'Băng gia' hội hối hận vì quyết định hôm đó a..." Băng Minh lúc này cũng là lên tiếng cười khinh miệt nói: "Nhìn tới còn là khiến người khác có cảm giác chán ghét, phát bực a..."

"Ta nghĩ huynh vẫn là nên tự đánh cho hắn tỉnh ra càng tốt a...Dù sao hắn cũng từng khiến đại tộc lão cha của huynh tức giận đâu."

"Đệ không nhắc ta cũng là quên mất việc này." Băng Trình cười dữ tợn nhìn lấy Băng Thanh Nhật như hổ rình mồi nói: "Đúng là ta nên tự ra tay thay phụ thân trút giận a..."

Nói rồi Băng Trình một bước một bước, bước tới trước người Băng Thanh Nhật.

Tức khắc khí tức cùng lượng lớn tinh lực bộc phát ra làm rung động cả nền đất, chấn động cả đình viền.

Khí tức tỏa ra áp tới trên người Băng Thanh Nhật nhưng là...

Tựa như không có mảy may một chút lực lượng nào a.

Băng Thanh Nhật là đứng yên một chỗ im lặng không nói.

Nhìn thấy Băng Thanh Nhật dưới áp lực từ khí tức của mình chỉ có thể đứng yên tại chỗ không hốt lên lời nào, Băng Trình cười lớn: "Kha...kha, đây chính là khoảng cách của ta và ngươi đó thấy chưa phế vật."

"Dưới khí tức của một 'Tinh sư' cảnh tiền kỳ như ta, ngươi chính là chỉ có thể đứng yên mặc cho ta hành xác mà thôi."

"Lãnh ta một quyền...Nếu là ngươi dưới này quyền sống sót tới thì ta sẽ tha cho ngươi tội lúc trước dám đắc tội với phụ thân ta, nhưng nếu...ngươi cái này chống đỡ không được thì bỏ mạng tại đây đi."

Một quyền đánh ra, xé rách không khí mang theo lực lượng hùng hồn và đáng sợ thẳng tới đầu Băng Thanh Nhật.

Nhìn kia một quyền mạnh mẽ mười phần đánh tới mình đầu, Băng Thanh Nhật chỉ khẽ cười mà lắc nhẹ đầu

'Tinh sư' cảnh tiền kỳ?

Khí tức có thể mạnh sao?

Thực lực là cưỡng hãn sao?

Này quyền nện trúng, hắn là sẽ mất mạng sao?

KHÔNG!

Một 'Tinh sư' nhỏ bé trong mắt hắn dù có bao nhiêu thực lực cũng chỉ là sâu kiến, hắn mới là lười ra tay.

Nếu hắn động thủ khác nào là giết gà dùng dao mổ trâu đâu, nên là...hắn chỉ đứng yên nhìn kia một quyền đấm tới.

Một bên khác Băng Càn, Băng Tấn, Băng Minh là có phấn khích điểm.

Tuy nói Băng Thanh Nhật đã là phế nhân, bị trục xuất khỏi 'Băng gia', có thể hắn từng là nhị thiếu gia của 'Băng gia', là con của cái kia nữ nhân...

Kia nữ nhân tuy không biết vì sao hội mất tích khiến này Băng Thanh Nhật bị người trong 'Băng gia' lạnh lùng xa cách, cuối cùng còn là bị tính kế thành cái phế nhân đuổi khởi 'Băng gia'.

Nhưng có thể là nếu một ngày nàng ta quay về đâu...Kia có thể là không dễ nói chuyện nữ tử.

Băng Càn và Băng Tấn cũng chỉ là nghe qua phụ thân Băng Lĩnh nói qua một chút thông tin, bởi chính cả Băng Lĩnh cũng là không biết một chút thông tin nào về lai lịch của nàng mà chỉ biết...

Nàng là một nữ nhân có thực lực đáng sợ và vô cùng thần bí...

Lúc Băng Lĩnh gặp phải nàng cũng là lúc nàng đang bị trọng thương nghiêm trọng nằm trong một hang động nhỏ...

Do hôm đó Băng Lĩnh vào rừng săn giết tinh thú kiếm thú thạch gặp truy sát nên mới trốn tới hang động đó mà vô tình gặp phải nàng.

Trong hang động, Băng Lĩnh vì nàng chưa thương nhưng vết thương quá nặng, hắn chỉ có thể mang về 'Băng gia' mới các trưởng bối giúp đỡ.

Các trưởng bối ra tay đã giúp nàng hồi phục lại tới...Khi thương thế đã khỏi nàng chợt mở mắt nắm lấy tay Băng Lĩnh nói thều thào: "Cứu...ta...con"

Nghe nàng nói vậy Băng Lĩnh cho mời y sư trong gia đến vắt mạch mới phát hiện nàng là đang mang thai hơn nữa thai nhi đã có dị động dấu hiệu.

Biết thông tin này, ngay trong đêm đó Băng Lĩnh đã cho người đến đỡ đẻ cho nàng, nhưng khi có một tiếng òa khóc của em bé ré lên từ phòng sinh thì trên thiên khung đỉnh đầu 'Băng gia'...

Dị tượng xuất hiện!

Cả bầu trời tinh trần soi sáng, sấm sét rền vang.

Khiến cả đám trưởng bối cao tầng trong 'Băng gia' ánh mắt mừng rỡ bởi dị tượng xuất thế chính là nói đứa trẻ kia chính là 'Thiên Tài'.

Chính vì điều đó mà bọn họ suy nghĩ mọi cách giữ đứa bé kia lại cho 'Băng gia' dùng, cuối cùng họ nghĩ ra một cách chính là cho Băng Lĩnh và nữ tử kia thành hôn, chỉ có như thế đứa bé kia mới có thể thành người 'Băng gia'.

Bọn họ nói lại với Băng Lĩnh kêu hắn cùng nàng sau đến thân cận mà hỏi than việc thành hôn...Sau nhiều lần hỏi thì nữ tử kia cũng đồng ý từ đó nàng thành 'Băng gia' nhị phu nhân, con của nàng thành vì nhị thiếu gia.

Sau đến sức khỏe của nàng trở nên ngày càng tốt nương theo đó tiếng nói cũng là càng có cân lượng, không ai dám cãi lại cho dù là các cao tầng 'Băng gia' cũng chỉ có thể im lặng bởi...Nàng thực lực quá khủng bố, sâu không thấy đáy tình trạng nên khiến bọn họ kiên kị mà khách khí.

Con của nàng theo lấy họ Băng gọi Băng Thanh Nhật từ nhỏ học hỏi rất nhanh khiến người người khen ngợi nhưng hắn lại là kia nữ nhân con nên tộc nhân cũng là tránh né không dám tiếp cận.

Thẳng đến một ngày khi nàng đột nhiên biến mất một cách bí ẩn khiến toàn gia đều là vui vẻ hắn lên nhưng lo sợ nàng là tại ẩn nấp xem lấy bọn hắn nên đại gia càng là âm trầm nhìn lấy nàng nhi tử. Đến khi nàng nhi tử đạt 16 tuổi bắt đầu thực hiện nghi thức thức tỉnh lại bị hút sạch tinh lực thành vì phế nhân...Đại gia mới là yên lòng bởi ngay cả nàng nhi tử bị hãm hại nàng cũng không xuất hiện chứng tỏ nàng thật biến mất.

Nhi tử nàng thành phế nhân vì thế vàng hội bị đàn áp, vứt bỏ.

Nhưng là trên dưới 'Băng gia' không ai quên được hình ảnh cũng như danh tự của nàng, chỉ cần nhắc lại đại gia đều là gụt cổ sợ hãi...

Nàng một thân váy đỏ thướt tha kiều mị, gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ mang theo một vẻ lạnh lùng, làn da trắng như tuyết...

Nàng tên...Hồng Tuyết Nhu!

Chính vì vậy bọn hắn hai cái là động sát tâm...Băng Thanh Nhật phải chết!

Ngay thời khắc Băng Trình tưởng rằng một quyền kia của mình sẽ giết chết Băng Thanh Nhật, nhưng...

Hắn lầm!

Một thân ảnh không biết từ lúc nào một tay cầm kiếm xông tới chắn trước người Băng Thanh Nhật một kiếm bổ ra chẻ đồi quyền ấn, hiên nang mà đứng nhìn lấy Băng Trình mà khẽ nhếch mép thanh âm lạnh lùng đi kèm sát khí: "Ngươi có lẽ là...Không biết từ 'Chết' viết như thế nào a..."

"Người của chúng ta cũng là ngươi 'Băng gia' dám động đến rồi."

Thân ảnh kia diện mục lập tức được bày ra rõ ràng, thiếu niên khuôn mắt tuấn tú tựa thư sinh, toàn thân khoác lam bào, tay phải cầm một thanh trường kiếm tựa như kiếm tiên đồng dạng tỏa ra sát khi khủng bố lấn ác hoàn toàn khí tức lẫn tinh thần của Băng Trình, Băng Băng Càn đám người.

Thẩm Thiên Thu!

Cái này gia hỏa, thế nào đứng ra tới rồi?

Nhất khắc bọn hắn nội tâm càng là kinh hoàng hơn khi nghe Thẩm Thiên Thu lời nói...

Băng Thanh Nhật gia nhập 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' rồi?

Bọn hắn bốn người lập tức minh bạch lý do tại sao Băng Thanh Nhật đi cùng Tinh Môn người, làm sao đi tới bên trong 'Thiên Đình' đi dạo...Ra là hắn là Tinh Môn đệ tử.

Băng Càn lập tức đứng ra nói: "Thẩm huynh, đại đệ tử đứng đầu Tinh Môn, một vị duy nhất đồ đệ của Băng môn chủ."

"Cửu ngưỡng đại danh, nếu ta này nhị đệ phế vật đã là gia nhập Tinh Môn thành đệ tử các vị vậy thì bọn xin cúi đầu tạ lỗi tại đây mong Thẩm huynh giơ cao đánh khẽ, không muốn vì một cái phế vật hội ảnh hưởng chúng ta ở giữa tình cảm."

"Chúng ta có thể là...không có cái kia phần tình cảm thân mật đi." Thẩm Thiên Thu liếc mắt nhìn Bằng Càn nhóm bốn người hừ lạnh nói: "Ngươi nhóm có thể là tiếp ta được một kiếm thì ta sẽ là bỏ qua hôm nay sự tình, nếu không thì bỏ chính mình mạng tới vì chính mình lời nói mà trả giá đi."

Thẩm Thiên Thu lời nói rơi xuống, trường kiếm trong lập tức chém ra một đạo kiếm khí khủng bố càn quét mà đi không chút chần chừ, do dự hay nương tay.

Băng Càn, Băng Tấn, Băng Trình, Băng Minh sắc mặt chợt biến thành trắng bệt sợ hãi, bọn hắn từ trong kia kiếm khí cảm thấy khí tức tử vong.

Kiếm khí cách bọn hắn bốn người chỉ còn khoảng hơn một mét, tại lúc này một thân ảnh đột ngột xuất hiện phía trước hắn nhóm một tay đưa ra chặn lại kiếm khí khủng bố kia sau đó nói: "Đại đệ tử của Tinh Môn, Thẩm Thiên Thu quả là danh bất hư truyền thực lực mạnh mẽ, có thể là làm người nên biết điểm dừng..."

"Vì một cái bình thường đệ tử hơn nữa còn là phế vật như thế tức giận chém giết ta 'Băng gia' tử đệ khiến đại gia hai bên thế lực sinh ra mâu thuẫn có thể là không phải lựa chọn sáng suốt đâu."

"Vẫn là nên dừng ở đây đi."

Nhìn thân ảnh kia chặn lại mình một kiếm đơn giản, Thẩm Thiên Thu là khẽ nhăn hai đầu chân mày lại.

Mà một bên khác bốn người Băng Càn thấy thân ảnh kia lại là mừng rỡ không thôi, bởi người đến là...Tứ tộc lão Băng Đăng.

"Hừ, ta còn tưởng là ai nguyên lai là một trong bốn cái lão già cẩu đồ vật một trong của 'Băng gia', Băng Đăng tứ tộc lão." Thẩm Thiên Thu không khách khí nói thẳng bởi hắn bây giờ thật sự là động sát tâm: "Dù ngươi cái này lão già đến, bọn hắn vẫn là muốn chết!"

Lại một kiếm giết ra, tuy nhiên lần này trong kiếm mang theo ý cảnh.

Nhìn Thẩm Thiên Thu vậy mà như thế quát mắng mình hơn nữa còn động hủ không chút lưu tình.

Băng Đăng khẽ cau mày lại lạnh nhạt nói: "Người trẻ tuổi có tự tin là tốt có thể là...Tự tin thái quá không biết nặng nhẹ chính là cầm mạng mình ra bồi."

Một chưởng đánh ra tựa như băng sơn cao ngàn trượng.



Kiếm và chưởng chạm nhau tạo nên những thanh âm kinh khủng rồi bỗng nổ tung.

BÙM...

Khủng bố khí tức phát tán mà ra quét ngang các hướng.

Thẩm Thiên Thu một bên trên miệng xuất hiện một tia tiên huyết, mặt trắng nhợt.

Bên khác Băng Đăng càng là thêm thê thảm bộ dáng, toàn thân y phục đều là bị dư âm kiếm khí của Thẩm Thiên Thu chấn nát, phía tay đánh ra thủ chưởng càng là máu chảy róc rách rơi xuống mặt đất.

"Khá khen cho ngươi cái này tiểu bối, thực lực cư nhiên kinh khủng như vậy, thế mà lại tiếng được ta một chưởng hơn nữa còn đả thương ta." Băng Đăng sắc mặt hung tợn khó chịu nói: "Kiếm vừa rồi ta cảm nhận được ý cảnh, hẳn là *Kiếm Ý* đi."

Thẩm Thiên Thu im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Băng Đăng

Hắn vừa nãy thật sự đã vận dụng *Kiếm Ý*, từ lúc bước vào 'Kiếm Tu' con đường.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng hết sức chém ra một kiếm.

Hiện hắn nhận biết đến, nếu trước kia khi đấu với người đồng cảnh thì *Kiếm Ý* giúp hắn tăng gấp đôi thực lực nhưng nếu gặp người cảnh giới cao hơn chính là chỉ có một chút tác dụng nhỏ.

Nhưng hiện nay là khác hẳn, làm 'Kiếm Tu' hắn vận dụng *Kiếm Ý* vào kiếm càng thêm cường đại, đồng cảnh hắn có thể tăng gấp năm lần thực lực mà đối với với người cảnh giới cao hơn hắn là có thể bộc phát ra gấp đôi thực lực.

Vì thế vừa rồi một kiếm hắn mới chống đỡ được kia chưởng tới mà chỉ bị chảy máu, sắc mặt trắng nhợt do dùng quá nhiều tinh lực, dù sao người hắn đối phó là Băng Đăng tứ tộc lão 'Băng gia', cường giả 'Tinh ngân' cảnh đỉnh phong.

Băng Đăng ánh mắt thâm độc nhìn về phía Thẩm Thiên Thu.

Cái này tiểu bối vậy mà một kiếm khiến hắn bị thương!

Nếu như ta không xuất hiện đám Băng Càn chắc chắn chết không thể ngờ.

Kẻ này không thể lưu!

Băng Đăng một chân sải ra chậm rãi ngưng tụ tinh lực chuẩn bị một kích diệt sát Thẩm Thiên Thu.

Thế nhưng lúc này một bàn tay không biết từ đâu tới quỷ dị nắm tại hắn yết hầu.

Một thanh âm chậm rãi vang lên tự như ma quỷ đồng dạng: "Ngươi cái này người là nghĩ sống lâu điểm...nên hội muốn lấy già hiếp trẻ sao?"

"Ngươi là muốn tìm...CHẾT!"