Chương 38: Hung kiếm đối chiến!

Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 38: Hung kiếm đối chiến!

Chương 38: Hung kiếm đối chiến!

Kiếm Nam Thiên ánh mắt dữ tợn lập tức phóng xuống sàn đấu nhìn về phía Âm Cương Trực.

"Kia ngươi nếu là có gì hậu chiêu đều là lấy ra tới đi nếu không chỉ sợ ngươi dưới kiếm của ta sợ rằng sẽ trở thành oan hồn trong mười lần hô hấp đâu." Kiếm Nam Thiên dõng dạc nói.

"Như người mong muốn."

Lời nói Âm Cương Trực hạ xuống trong tay một cây hắc kiếm hiện ra, vẻ mặt cũng là trở nên âm trầm hơn.

Một khí tức âm hàn cường thịnh với hắc khí bao quanh từ người Âm Cương Trực từ từ lan tỏa ra.

'Tinh ngân' cảnh tiền kỳ!

"Ồ tiểu tử ngươi vậy mà lại có một trong tứ đại hung kiếm /Hắc Ngục Kiếm/ đúng là có cơ duyên không tệ." Kiếm Nam Thiên nhìn thanh hắc kiếm quỷ dị u ám kia khẽ nói: "Ngươi tuy có thể dựa vào lực lượng trong này kiếm mà nâng cao thực lực bản thân khiến bản thân thành 'Tinh ngân' tiền kỳ."

"Tiếc là...ngươi đứng sai đội ngũ, chọn sai đối thủ cho nên ngươi là muốn làm tốt đi chết chuẩn bị."

Kiếm Nam Thiên mỉm cười lật tây ra bỗng mọt thanh trường kiếm xuất hiện, toàn thân kiếm màu đỏ như máu khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng là khí huyết sôi sục mà sợ hãi tránh xa, dưới cán kiếm khắc lấy một 'Sát' tự.

Huyết Sát Kiếm!

Đại gia nhìn lấy kia huyết kiếm vừa xuất hiện và hắc kiếm trước đó trên tay Âm Cương Trực mà khẽ tặc lưỡi.

Vậy mà tại nơi này nhìn thấy hai trong tứ đại hung kiếm: Hắc Ngục Kiếm, Huyết Sát Kiếm.

"Xem ra là ngày tứ đại hung kiếm tụ hợp đầy đủ không còn xa nữa a." Địa Vương thở dài nói: "Trận chiến này e rằng sẽ máu chay đầu rơi, hai cái thiên tài dù là bên nào bị giết chết cũng là...thiệt thòi đâu."

"Hung kiếm nhận chúng làm chủ cũng không biết là họa hay phúc; nhưng nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi." Thiên Đế cũng thở ra một một hơi trọc khí nói: "Chỉ có thể xem tự bản thân bọn chúng trong trận chiến này thôi."

-Trở lại sàn đấu-

"Hung kiếm cũng không phải là mình ngươi có." Kiếm Nam Thiên trỉa kiếm về phía Âm Cương Trực nói: "Này kiếm tên 'Huyết Sát', hẳn là ngươi hiểu đến này kiếm danh tự là có ý vị thế nào đâu."

"Kiếm này chém ra chắc chắn thấy máu chảy, chắc chắn có người chết; dùng huyết tắm kiếm, dùng kiếm sát nhân." Âm Cương Trực nói: "Đó chính là nó danh tự ý nghĩa có thể là như thế nào đâu."

"Vẫn như cũ đến chiến đi."

 Cương Trực lời nói hạ xuống lập tức hóa thành lưu quang một kiếm cực nhanh đâm tới trước người Kiếm Nam Thiên.

Sắc mặt Kiếm Nam Thiên ân trầm đáng sợ, mũi chân phải hướng về phía sau làm trụ cột một kiếm vạch ra đỡ lấy kia kiếm đấm tới.

Keng...keng...keng

Âm Cương Trực không vì bị Kiếm Nam Thiên nhẹ nhàng đơn giản phá vỡ thế tấn công của mình mà suy giảm tinh thần...Mà còn lấy đó làm động lực tiếp tục từng kiếm từng kiếm đâm, chém tới không cho Kiếm Nam Thiên một giây nào nghỉ ngơi, suy nghĩ.

"Muốn lấy tốc độ ra kiếm để chém trúng ta sao, ngây thơ!" Kiếm Nam Thiên nhìn ra tình trạng suy nghĩ của Âm Cương Trực chỉ âm thầm cười nói: "Vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là dùng kiếm tốc độ chân chính."

">Lưu Tinh kiếm phápLưu Tinh kiếm pháp< trọng đầu tiên."

"Bộ kiếm pháp này nghe nói là do tiên tổ của Kiếm Môn ngồi tọa định trên một đỉnh núi ngắm lấy lưu tinh ngang qua mà sáng tạo ra, trong đương thời được xưng là kiếm pháp đỉnh cấp nhất, luyện tới đại thành có thể giống như lưu tinh phá toái hư không, một kiếm ra đủ chấn nát cả thiên địa."

"Quả là một bộ kiếm pháp tuyệt diệu danh bất hư truyền, xem ra Kiếm Môn ngày sau là có người nối nghiệp rồi." Hải Hoàng là gật đầu tán thưởng xoay qua nhìn lấy Kiếm Môn tông chủ cười nói: "Sau đại điển lần này ngươi là để cho con trai ngươi tiến tới 'Hải Cung' bên trong mà lựa một môn công pháp, thân pháp võ kỹ đi."

"Tạ ơn, Hải Hoàng bệ hạ đã ban thưởng, ngày sau thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hơn nữa giúp đỡ 'Hải Cung'. " Kiếm Môn tông chủ cúi đầu hạ thấp người nói.

Trên sàn đấu Kiếm Nam Thiên sau khi thi triển kiếm pháp thì tốc độ bản thân trở nên nhanh hơn rất nhiều chỉ trong giây lát thôi từ đứng trước mặt Âm Cương Trực nhận lấy công kích lại quỷ dị biến mất rồi lại xuất hiện phía sau Âm Cương Trực...

Một kiếm chém ra trúng ngay bả vai Âm Cương Trực, tiên huyết tí tách nhỏ xuống...Kiếm này chỉ có thể chém trúng bả vai bởi ngay lúc Kiếm Nam Thiên biến mất lúc sau lại xuất hiện phái sau mình thì hắn đã kịp thời né sang một bên kia kiếm chỉ chém trúng bả vai nếu không đầu của hắn giờ phút này là đã lăn ra nền đất.

Kiếm Nam Thiên cũng là bất ngờ không nghĩ tới Âm Cương Trực trước kiếm vừa rồi lại phản ứng kịp thời mà né tránh.

Liếm lấy tiên huyết dính trên lưỡi kiếm, Kiếm Nam Thiên khóe miệng nhếch lên cười nói: "Phản ứng của ngươi cũng là không tệ, chỉ là không biết những kiếm tiếp theo ngươi còn may mắn tránh được hay không đây. Ta là rất tò mò đâu..."

Kiếm Nam Thiên liên tiếp biến mất rồi lại xuất hiện từng kiếm chém tới nhanh như vũ bảo khiến Âm Cương Trực vô cùng khó khăn mà tránh né đón đỡ...

Tuy nhiên...

Có thể là từng kia kiếm mà Kiếm Nam Thiên chém tới đều có ẩn chứa sát khí dày đặc muốn giết chết Âm Cương Trực.

Âm Cương Trực tuy đã nhanh chóng phản ứng tránh đi, đón đỡ đòn tấn công cuống bạo của Kiếm Nam Thiên nhưng là không thể né, đỡ hết hoàn toàn đucợ nên toàn thân trên dưới của Âm Cương Trực giờ đây là chi chít vết kiếm lớn nhỏ, máu chảy ra nhuộm đỏ cả người tựa như huyết nhân một dạng.

"Tất cả chỉ tới đây thôi, không thể phủ nhận ngươi là xứng đáng được cầm hung kiếm này." Kiếm Nam Thiên cười phá lên nói: "Nhưng là...kết thúc rồi, này kiếm về sau sẽ thuộc về ta, ta sẽ là ngươi tập hợp đủ tứ đại hung kiếm chỉ tiếc ra ngươi không có cơ hội nhìn thấy rồi bởi vì hôm nay ngươi phải chết."

>Lưu Tinh kiếm pháp< đệ nhất trọng 'Cản Nguyệt Phi Thiên' lần nữa đánh ra.

"Tới đi!" Âm Cương Trực gào hét lên.

Bùm...!

Kiếm ảnh hạ xuống trên ngực Âm Cương Trực trực tiếp đem thân thể xé thành mảnh vụn, máu thịt văng tứ tung như mưa sa.

'Hắc Ngục Kiếm' văng lên không trung mà rớt xuống cắm xuống nề đất.

Toàn trường nhìn một màn này cũng là khẽ nhíu mày lại.

Cái này 'Kiếm tử' Kiếm Nam Thiên của Kiếm Môn cũng quá hung ác rồi vậy mà giết chết thiên tài của Tinh Môn, hắn là không sợ Tinh Môn đánh tới hắn Kiếm Môn sao.

Nhưng là mọi người suy nghĩ thất thần một chút rồi cũng an tĩnh lại bởi họ thế nhưng là quên mất 'Diệm Xích Kiếm Môn' là một trong tam đại phụ tá đắc lực nhất của 'Hải Cung' mà đứng đầu 'Hải Cung' chính là Hải Hoàng một vị vương giả đâu.

Tuy nói môn chủ Tinh Môn có thể được ngồi nói chuyện ngan g hàng với ba vị vương giả nhưng là nếu đem Tinh Môn tấn công Kiếm Môn sẽ không phải là quyết định sáng suốt cho lắm.

"Kiếm Môn chủ đây chính là cách hành xử giao lưu của đệ tử Kiếm Môn ngươi sao, trực tiếp hạ sát đệ tử nhà khác." Vũ Minh nộ khí bừng bừng quát lên: "Hay cho một Kiếm Môn, hay cho một 'Kiếm tử' các người thật coi là ta Tinh Môn không dám san bằng ngươi môn sao?"

"Băng môn chủ, vị hộ pháp này nhà ngươi có thể là không có phép tắc a. Ngươi người này môn chủ còn chưa mở miệng sao thuộc hạ lại mở miệng ra trước rồi, ngươi là thế nào ngồi lên vị trí môn chủ vậy?" Kiếm Môn chủ nói: "Hơn nữa đây là đại điển tốc hội sàn đấu, thiên tài tiểu bối ở giữa giao đâu thì có thương vong là không tránh khỏi."

"Làm gì như thế nộ khí mà buông lời đe dọa đâu?"

"Ngươi...ngươi..." Vũ Minh cứng họng không biết nói gì.

"Được rồi Vũ Minh, lui xuống đi. Âm Cương Trực chết là nó tài cán không bằng người khác với lại trên sàn đấu chính là vinh quang của nó." Băng Thanh Nhật tuy là có nộ khí trong lòng nhưng là nén xuống nói khẽ: "Còn về Kiếm Môn chủ, ngươi lời nói là không đúng rồi, tuy Vũ Minh là hộ pháp dưới trướng ta nhưng chúng ta hai người trên quy tắc là huynh đệ không phải thuộc hạ."

"Về lý do ta ngồi lên được vị trí môn chủ này như thế nào là không nhọc lòng Kiếm Môn chủ bận tâm tới."

"Chỉ mong là nếu như trận kế tiếp của con trai ngài mà bị đệ tử ta trảm sát thì hi vọng ngươi là sẽ không tức giận sinh khí mà trút giận lên người đệ tử ta."

Băng Thanh Nhật nở một nụ cười bình tĩnh nhìn về phía Kiêm Môn chủ nói.

Kiếm Môn chủ nhìn thấy Băng Thanh Nhật nhìn về phía mình ánh mắt bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhằng hắn là khẽ căng cứng người.

Người khác có thể là không nhận ra nhưng hắn là biết người càng bình tĩnh trong những việc như vậy hơn nữa lời nói nhẹ nhàng như thế thì chính là kẻ đáng sợ nhất.

Ánh mắt của Băng Thanh Nhật nhìn hắn lúc này còn đáng sợ băng lãnh hơn cả lúc đối diện với Hải Hoàng.

Hắn bây giờ là minh bạch tại sao Băng Thanh Nhật là không sợ hãi các vị vương giả bởi chính hắn còn âm trầm đáng sợ hơn cả bọn họ.

Kiếm Môn chủ chỉ khẽ cười không đáp mà nhìn về phía sàn đâu, thở ra một hơi lau đi mồ hôi trên trán.

Kiếm Thiên Nam không bận tâm đến lời nói của Vũ Minh và Băng Thanh Nhật bởi hắn biết chỉ cần phụ thân và Hải Hoàng tại thì hắn sẽ an toàn tuyệt đối.

Kiếm Thiên Nam nhìn về thanh hắc kiếm cắm dưới nền đất mà từng bước tiến lại gần muốn dùng tay rút ra nhưng khi hắn vừa duỗi tay ra nắm lấy cán kiếm thì...

Một bàn tay khác bất ngờ chụp tới cổ tay hắn mà dùng lực hất ra xa khiến Kiếm Nam Thiên lùi ra sau mấy bước xoa lấy cổ tay sau đó nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia.

Thẩm Thiên Thu!

Hắn chợt nhăn mày cau có bởi khi hắn định rút kiếm lên, Thẩm Thiên Thu tiếp cận bản thân mà hắn lại không phát giác ra được nửa điểm khí tức của người kia.

Tuy hắn đã hao tổn rất nhiều tinh lực và tinh thần lực trong trận chiến vừa rồi nhưng dù sao hắn cũng là một 'Tinh ngân' cảnh tiền kỳ...Hắn vậy mà không cảm ứng tới vậy không phải nói kia thiếu niên giết hắn chính là rất đơn giản sao.

Kiếm Nam Thiên chậm rãi mở miệng nói: "Thẩm Thiên Thu ngươi sao lại chen vào, này kiếm thế nhưng là chiến lợi phẩm của bản 'Kiếm tử', ta muốn lấy nó sao ngươi lại ngăn cản."

"Này kiếm là của Âm Cương Trực sư đệ, tuy đệ ấy chết dưới tay ngươi, kiếm này theo lý nên thược về ngươi." Thẩm Thiên Thu dùng tư thái bình thản nhất thanh âm trầm thấp nói: "Tuy nhiên nếu sư đệ đã mất thì kiếm này nên trở về Tinh Môn ta bên trong làm vật biểu tượng để đệ tử toàn môn ghi nhớ công lao của sư đệ."

"Còn 'Kiếm tử' ngươi là không có tư cách đụng vào này kiếm. Nếu muốn này kiếm thì ở trận ngày mai sau khi đánh bại ta thì ta sẽ dâng lên tận tay ngươi không chỉ này kiếm của sư đệ mà còn có kiếm của ta nữa."