Chương 12: Một tổ đội khác(1)

Sinh Tồn Trò Chơi

Chương 12: Một tổ đội khác(1)

Tiến vào lối đi bên phải, không gian tối đi trông thấy. Nguyễn Thất Minh nhất thời có chút không thích ứng được với cái điều kiện mờ tối ở đây, nguyên nhân có lẽ là vì hắn mới vừa từ hầm động ánh sáng chói mắt kia đi vào. Theo bản năng bước chân hắn dừng lại, đồng thời cố gắng mở to hai mắt quan sát tình hình xung quanh.

Sau một lúc, hai mắt Minh lúc này đã có thể nhìn rõ sự vật. Trước mặt là một hành lang hang động dài tối om do chỉ phủ rất ít bột phát quang. Ánh sáng hắt vào từ cửa hang in dài bóng người của hắn trên nền đất. Đường đi, trần hang cùng hai bên vách đá đều bị phản quang biến thành một màu sắc ảm đạm. Khiến cho không gian bên trong toàn bộ đều tràn ngập một bầu không khí bị đè nén.

Bởi vì liên quan đến khoảng cách, cuối hang động vẫn là một mảng tối đen. Thất Minh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút lo lắng.

Tại đó trong bóng tối, sẽ ẩn dấu gì đây?

Mợ! Thế méo nào hắn có cảm giác đang chơi game kinh dị phiên bản thực tế thế nhỉ? Sợ vãi nồi luôn ấy!

"Bình tĩnh Minh ơi! Phim kinh dị dã man thế nào mày đều đã xem rồi, chút bóng tối như vậy thì nhằm nhò gì? Cứ hiên ngang mà đi vào thôi~!"

Miệng nói một đằng thân làm một nẻo. Nói vậy cho đỡ sợ chứ ngu gì làm như thế. Hắn từ từ hạ thấp trọng tâm rồi cẩn thận đi về phía trước. Không gian im ắng đến đáng sợ, tiếng tim đập "thình thịch", tiếng "lạo xạo" của sỏi đá ma sát với chân,... Tất cả đều dõ dàng như vậy, từng tiếng một cứ liên hồi lọt vào tai Nguyễn Thất Minh khiến hắn khó lòng giữ được tâm trạng ổn định.

Hắn chợt hiểu được, thì ra trong Sinh Tồn Trò Chơi, hay đúng hơn là trong tận thế, yên tĩnh mới là đáng sợ còn náo động mới cho ta cảm giác an toàn a! Bởi vì nơi ồn ào có đồng loại của mình sao? Chỗ đó có thực sự an toàn? Có lẽ... Ít ra thì bản thân là động vật quần thể, nghĩ như vậy cũng hoàn toàn hợp lí.

Men theo vách tường hang động, hắn đã đi mất kha khá thời gian rồi và vẫn chưa thấy điểm dừng. Rốt cuộc cái hành lang này dài bao nhiêu vậy? Tranh thủ không có việc gì làm, hắn suy nghĩ lan man về những đoạn phim ma trong bóng tối. Đừng nghĩ hắn rảnh rỗi sinh nông nổi! Làm vậy sẽ giúp hắn chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi trường hợp đau tim có thể xuất hiện, nếu không thì... Mà thôi, cứ hiểu rằng nó có ích là được.

Đúng lúc này, một ánh sáng le lói đập vào mắt hắn. Cửa ra chăng? Nguyễn Thất Minh cẩn thận bước đi không gây ra tiếng động, hắn ép sát mình vào tường và chờ đợi.
----

Xem ra nãy giờ mấy mươi phút cũng không có nguy hiểm gì rình rập khiến bản thân có chút buông lỏng, hắn nhẹ nhàng đi vào chỗ ánh sáng phát ra.

Khu vực hiện tại hắn đặt chân là một hầm động rất lớn có địa hình khá phức tạp. Trần động cao đến 7-8 mét, trên đó nhô ra những cái chông đá sắc nhọn vô cùng nguy hiểm. Phía dưới lại là các khối đá nhấp nhô cao thấp, chưa kể các hang nhỏ như tổ ong phân tán xung quanh, quả là nơi tuyệt vời cho các thích khách hay sát thủ hoặc những thằng thích chơi trốn tìm như hắn (:v)

"Chẹp! Vắng tanh như chùa ba đanh!" Nãy giờ cẩn thận đến còng lưng gãy cổ, hắn vươn vai ưỡn ngực, bẻ khớp tay, không kiêng kị gì nữa mà thoải mái lon ton như đang dạo mua đồ ở siêu thị.

"Thế này mới thoải mái chứ!" Hắn vừa suy nghĩ vẫn vơ vừa làm vài động tác thư giãn thì bỗng dưng….

"Chít chít..!!"

Một âm thanh ở đâu đó phát ra vọng nhỏ khu vực này lọt vào tai hắn rõ mồn một như đáp lại tiếng bẻ tay bẻ cổ lắc hông của hắn vậy.

Con người vốn có tật giật mình mà hắn cũng không ngoại lệ, giật bắn cả người lên suýt ướt quần.

Đờ..đờ phắc gì đây? Nghe giống tiếng chuột vờ lờ….

"Ực!" Cố gắng nuốt trôi nước miếng xuống cổ họng, hắn nhảy vào sau một tảng đả lớn rồi ló đầu ra nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả.

"Hi vọng chỉ là nghe nhầm hoặc âm thanh đó không nhắm tới mình! Nam mô nam mô….xin chúa phù hộ con!"

Đúng lúc sau đó, hắn nghe thấy một âm thanh khác.

"Hộc... Hộc..!."

"Ồ! Hình như là tiếng người?" Hắn thầm nghĩ, âm thanh này rõ ràng là tiếng thở nhọc nhằn kèm theo chút nức nở. Chẹp! Vậy có khả năng là quái truy đuổi người rồi! Thôi kệ đi, mình lượn ra chỗ khác, chứ hình như âm thanh giữa người và quái đó đang ngày càng gần mình vậy!-Mị không thích dính rắc rối đâu- Minh said.

"Mà đi hướng nào bây giờ? Lui lại về chỗ khởi đầu sao?"

Đã đi tới rồi còn quay lại, đúng tốn time! Nguyễn Thất Minh nhăn mày. Hắn ngẫm lại, bây giờ điều quan trọng là bảo toàn thể lực, hắn không có đồ ăn nước uống nên việc hồi phục thể lực với hắn hiện tại là bất khả thi, đói thì hắn có thể kiếm một con quái nào đó rồi xiên nướng nó nhưng nước uống thì….không lẽ uống máu quái -_-…

Nhớ lại cái tổ đội cũ cô gái Hàn…..hắn quên mẹ cái tên rồi, năng lực của cô hắn còn nhớ rõ, Băng thể chất. Cô ta có thể tạo ra khối băng rồi nhờ thằng chó TQ Kim Thiên dùng hỏa làm tan chảy, thế là có nước. Đ m cái tổ đội đó đúng best of vl, nếu không phải chó má cái thử thách Mê cung tầng 1 thì giờ hắn đã thoải mái hít kinh nghiệm (exp) free rồi!

Mà khoan, nhắc đến Kim Thiên mới nhớ, trước có nó mình mới nướng được thịt. Giờ trong tay méo có dụng cụ nào thì tạo ra lửa kiểu gì? Không có lửa sao mà nướng thịt? Chẳng lẽ ăn thịt sống?! Cái định mệnh thằng cờ hó Kim Thiên! Nhờ mày mà bố thêm phần tiêu cực về lửa rồi đấy! (-_-!) –Nghĩ lại làm mị đau lòng quá- Minh told

"Mà đệt! Rảnh vl! Giờ còn nghĩ lung tung, phải nhanh thôi chứ…"

Vừa dứt suy nghĩ, một tiếng nổ vang lên đối diện chỗ hắn.

/BÙM…!!

Nhiều khối đất đá rơi xuống, khói bụi một chốc phủ đầy không khí kèm theo bột ánh sáng sáng lấp lánh giữa không trung. Ngay sau đó, hai bóng mờ sinh vật lao ra khỏi đám bụi.

Đúng như hắn dự đoán, âm thanh nãy nghe được là của con người và người đó đang bị rượt bởi quái……và con quái đó đúng là chuột luôn, chuột thành tinh, to chẳng kém Gugdog.

"Xem ra trong tầng 1 không chỉ mỗi Goblin và Gugdog!" Hắn cảm thấy tầng 1 này vẫn còn nhiều nơi độc đáo với nhiều chủng quái, chỉ khác là không thể cùng tổ đội cũ đi hít kinh nghiệm nữa rồi.

Khói bụi tiêu tan chỉ còn sót nhiêu ít bột sáng ánh đang lấp lánh giữa không trung, hắn bây giờ núp sau tảng đá nhìn lén sự việc.

"Chẹp! Là con gái?"

Khoảng cách từ hắn đến chỗ người đó và con chuột quái cũng không xa, tầm 20m. Với player cấp 7 như hắn thì thị lực đã tăng lên đáng kể, 20m không nhằm nhò gì. Người bị rượt là một cô gái, thân hình và khuôn mặt hắn không thấy được vì cô ta đang quỵ xuống và xoay lưng về hướng mặt hắn, chỉ chừa ra một mái tóc đen dài xõa xuống.

Bên phía cô gái...

Ánh mắt đỏ ngầu khát máu nhìn chằm chằm phía trước mặt, hàm răng trắng nhởn nhe ra trực chờ xé nát con mồi, đôi móng vuốt sắc nhọn kéo lê trên nền đất phát ra tiếng..kít~kít.. khó chịu. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để một thằng đàn ông sợ vỡ mặt chứ đừng nói là một đứa con gái!

Cô đã ngã quỵ xuống vì quá mệt. Hơi thở dồn dập mà đứt quãng, sự mệt mỏi trùng kích tâm trí khiến cô chỉ muốn ngất đi càng sớm càng tốt. Nhưng nỗi sợ hãi cứ đè nén trong tim làm cô chẳng thể nào ngừng mở mắt. Cô không chạy nổi nữa rồi, thế mà con chuột đó vẫn đuổi theo cô. Thực sự phải chết sao?!

Trước sự hung tợn của quái đang tiến đến gần, cô hoảng sợ hét lớn:

"D..D...Dừng lại a!!"

Con quái có vẻ không quan tâm đến lời nói của cô cho lắm, mà chính xác ra thì nó có hiểu gì đâu. Trong mắt nó, cô đơn giản chỉ là một đống thịt ngon mềm phát ra thứ âm thanh kì lạ nào đó giống như những đống thịt nó ăn vừa nãy! Suy nghĩ bình thường của một động vật ăn tạp bậc thấp, hành động theo bản năng, con chuột ngay lập tức nhe răng và nhảy bổ tới chỗ cô gái!

"KHÔNG! Đừng mà!!! Ai đó cứu tôi với!!" Tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên đầy sợ hãi. Nỗi tuyệt vọng xen lẫn chút hi vọng bao trùm cả không gian qua tiếng hét ngập tràn sự thống khổ của một con người đang cận kề cái chết! Quả thật... rất là chói tai...

Thấy một màn này, Nguyễn Thất Minh bật dậy, đôi mắt nghiêm nghị. Đây là lúc diễn biến câu truyện chia làm hai trường hợp lớn. Một là nhân vật chính tiến đến giải cứu để nối tiếp câu truyện. Hai là nhân vật chính ở thế bị động bỏ đi chỗ khác để mặc diễn biến xấu xảy ra. Tất nhiên là hắn thuộc loại thứ 3, thể loại phê cần học

Hắn bàn tay phải 5 ngón nắm lại đưa trước ngực trái, quay người hướng phía cô. Điều chỉnh tư thế cho nghiêm chỉnh, đứng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Miệng lẩm bẩm hát đám ma remix rồi cầu nguyện cho cô gái.

"Đồng bào ra đi vui vẻ!"(PS: Đồng bào ở đây tức là ám chỉ những người Trái Đất nói chung, không nói riêng Việt Nam)

Hắn đâu rảnh thân mà chui ra làm anh hùng cứu giúp người khác. Tuy rằng lấy thực lực Player cấp 7 của hắn cộng thêm trò "chơi bẩn" đánh lén thì mặc dù không có vũ khí vẫn có thể giải quyết con chuột một cách ngon ơ~! Nhưng làm vậy dính phiền mệt lắm. Còn bị ổi hơn là hắn sẽ chờ con chuột quái giết cô ta xong rồi hắn lao ra giết nó, đoạt lương thực nước uống và item trên người cô….Muahahahaha….!!