Chương 7: Bỏ rơi

Sinh Tồn Trò Chơi

Chương 7: Bỏ rơi

Cảnh tưởng hiện giờ nhìn chả khác gì 1 đám fan đuổi theo thần tượng cả! Đám fan đuổi theo với tốc độ cháy máu và gào thét: " Say oh yeah!", "Sếp ơi!", "Oppa!!!", "Noona!!", "Maria Ozawa!", ".."......... (Hư cấu tí! ^^)

Nguyễn Thất Minh nhìn tình hình xung quanh, hắn thở dài! Ông trời ơi! Buff ta lên cái đi! Bị đám quái rượt theo, chạy như chó chết đúng là nhục không tả nổi chưa kể việc phải bám đít người ta để sinh tồn nữa chứ! Không biết có cái hố nào cho hắn chui vào không? Hắn chưa bao giờ nghĩ mình chỉ là gạch lót chân trong một thế giới đáng lẽ chỉ có trong truyện tranh! Hắn luôn tưởng tượng mình sẽ là 1 nhân vật chính có sức mạnh bá đạo nhất quả đất hoặc là 1 nhân vật bí ẩn với sức chưa đo lường được! Nhưng tất cả cuối cùng vẫn chỉ là ảo tưởng, đơn giản chỉ vì muốn thỏa mãn cái tôi trong lòng! Không hơn không kém!

Suy nghĩ vẩn vơ nhưng mắt hắn vẫn rất chăm chú nhìn và đánh giá tình hình hiện tại! Cứ tiếp tục kiểu này thì không ổn chút nào! Thể lực của hắn sẽ không cho phép duy trì tình trạng này lâu, Hoàng Tấn Tạ thì còn cực hơn hắn nhiều, anh ta vừa chạy vừa dùng năng lực của mình để cản trở tốc độ của Gugdog chứ nếu không thì đám cờ hó đó đã đuổi kịp cả đội rồi! Còn nhìn vào đám con gái hắn mới biết giá trị riêng khi làm phái nữ, họ sinh ra thường yếu hơn con trai nên khi nào cũng được ưu tiên giúp trước, họ được cõng trên lưng, không cần tiêu hao thể lực chạy gì cho nhọc khiến hắn nhìn mà đố kị.



"Hộc! Hộc! Hộc!.....!" Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng!

Hắn thực sự đang mệt dần, đôi chân có thể quỵ bất cứ lúc nào, lòng ngực cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết! Không xong! Lần này thực sự không xong rồi! Ta ơi! Hãy nghĩ ra cách nào đó đi! Hắn gào thét trong tâm mình, hắn cần sự giúp đỡ nhưng không dám nói hơn nữa cũng đã muộn rồi, giờ mà nói chắc chắn sẽ đứt hơi mất! Hắn nhìn những người trước kia, hi vọng họ có thể giúp mình nhưng rất tiếc là họ không thèm ngó tới hắn 1 cái kể cả Stee. (Hoàng Tấn Tạ có thể điều khiển đất nên anh ta có thể chuyển động lớp đất dưới chân mình như cầu thang máy! Lúc đầu chạy sau mệt rồi dùng năng lực cho nó khỏe!)

Tuyệt vọng đau buồn xâm chiếm dần tâm trí hắn! Hắn càng lúc cách những người đó ra xa và càng gần với đám quái trong tiếng gào gừ ầm ĩ của tụi nó.

"Thôi! Đành dừng bước tại đây vậy! Con xin lỗi cha mẹ vì chưa giúp được gì cho 2 người! Tủi vkl" Hắn đã không bước nổi nữa rồi(chạy liên tục 50km)! Hắn quyết định bỏ cuộc và chuẩn bị cho viễn cảnh thăng thiên không xa, hắn còn rất nhiều tiếc nuối vẫn chưa thực hiện được nên rất không cam lòng chết như thế này! Nước mắt hắn đáng lẽ đã tuôn rơi nhưng cơ thể hắn đã bốc gần hết hơi nước vì chạy nên cả người hắn giờ muốn chảy mồ hôi cũng khó.

Tưởng chừng phải xuống mồ cùng tổ tiên nhưng điều kì diệu đã xảy ra!

Ngạc nhiên, hắn tâm thốt: "OMG! Không lẽ hào quang"Nhân vật chính"của ta đã xuất hiện??"

Cả người hắn không biết đâu ra nguồn sinh lực tràn trề giúp hắn khôi phục lại thể lực như trước, thật là ảo diệu quá đi! Hắn lập tức bật tốc chạy tới hướng đồng đội mình và cũng biết ai đã giúp mình rồi! Trong team này chỉ có duy nhất 1 healer mà thôi! Chính là Kaga Rin! Với mộc thể chất có sinh mệnh lực vô biên cùng những kĩ năng hồi phục cho đồng đội cực tốt, cô bé là 1 nhân vật support không thể thiếu trong team(như soraka) nhưng cô bé không phải từ đầu tới cuối đều bơ hắn sao??? Sao lại giúp đỡ hắn? Mà lí do nào cũng được, có 1 điều không thể phủ nhận Kaga Rin chính là ân nhân cứu mạng của hắn, nhìn cô bé đang được cõng trên lưng Ryu hắn tận đấy lòng biết ơn, hắn nợ cô bé 1 mạng sống, dường như cảm thấy được sự cảm tạ của hắn, cô bé cũng quay đầu lại nháy mắt *thả thính*.(^_•)

"Khoan đã mọi người! Tôi có 1 kế hoạch!" Nguyễn Thất Minh hét lên, hắn đã hình thành kế hoạch trong lúc chạy trối chết.

Cả đội dù đang rất mệt nhưng vẫn cố quay đầu nhìn hắn, Kim Thiêm nói:"Có kế hoạch thì mau nói ra! Nếu nó vô nghĩa thì coi chừng cái mạng của mày!". Phát ngôn của con cẩu này vẫn thật khó chịu dù đang trong trường hợp nguy cấp, hắn hít sâu 1 hơi nói ra kế hoạch của mình.

--
Sau khi nói xong, Stee gật gù nhìn hắn:"Được! Lần này cậu đã giúp cả đội rồi đấy! Chàng trai Việt! Haha! Ta biết cậu đâu có vô dụng!".

Còn Kim Thiên vẻ mặt âm trầm cũng không có ý kiến gì, thằng này từ đầu tới cuối đều khinh hắn, giờ thì sao cho ý kiến hộ cái, coin card mày ơ con cẩu! Đợi tao mạnh lên tao sẽ đấm lủng mặt mày ra, chịch luôn con em gái mày trước mắt mày!.........Đơn giản chỉ là YY chút trong đầu sau khi có cái gì đó hơn người ta mà thôi! Đừng để ý!

"Vậy thì tôi làm đây! *Sơn tinh năng lực* Yahhhh!" Hoàng Tấn Tạ dồn toàn bộ mana còn lại của mình nâng cao vùng địa hình dưới chân bọn hắn lên.

"Uỳnh...Uỳnh...Uỳnh.....!"
Vùng địa hình bán kính 2,5m quanh cả đội dâng cao làm rạn nứt mặt đất, bọn quái khá hoảng sợ trước tình huống này, chúng buộc phải dừng lại vì sự rung chuyển dữ dội của mặt đất khiến chúng khó đứng vững cộng với các khe nứt do động đất tạo thành càng làm chúng khó xử hơn. Nhiều con quái không may mắn đã rớt vào khe nứt nhưng chúng đéo chết vì khe nứt cũng không phải to và sâu nên chúng chỉ bị kẹt bên trong thôi.

Địa hình xung quanh cả đội nâng cao lên khoảng 30m, Hoàng Tấn Tạ đã xỉu, phải nhờ healer Kaga Rin ở bên hồi phục cho. Giờ thì khá ổn thỏa, độ dóc của địa hình là 90 độ nên chỉ có goblin trèo được, còn với Gugdog là khá khó khăn rồi! Team có rất nhiều item có thể tấn công từ xa, với Kim Thiên hay Sun Hee Yon thì đã có sẵn năng lực uýnh nhau tầm xa nên chỉ cần gậy phép(hoặc 1 số item chuyên buff) để giảm lượng mana đồng thời tăng sức mạnh mỗi chiêu! Chưa kể team còn có 1 buffer nữa nà! Thánh phim khiêu dâm Kim Bình Mai đấy, cô ta không có năng lực nhưng có kĩ năng buff sức mạnh thể chất lẫn cường hóa kĩ năng, gần đây không lâu lại học thêm được sách kĩ năng buff sức mạnh vật lí lẫn phép thuật cấp thấp(hiệu quả cộng dồn với kĩ nẵng có sẵn). Hớ hớ hớ! Cái team này vốn là max ngon rồi và nếu không có hắn team này sẽ pro hơn nữa (/_ /)kế hoạch của hắn chỉ có vậy thôi! Nó vốn đơn giản đến không ngờ nhưng khi đang bị uy hiếp, con người rất dễ luống cuống, khó tìm cách xoay xở như thế nào dù nó rất đơn giản!

Màn trình diễn xả skill xin phép được bắt đầu:

"Hỏa cầu!"

"Băng thương!"

"Mũi tên xoắn!"

"Liên hoàn tam tiễn!"
.........

"Bùm bùm chíu chíu....!"

"Phập phập phập....!"(Tiếng mũi tên)

"Graooooo!...."



Thật là những âm thanh chân thực! Quá tuyệt vời! Lần đầu hắn được tận mắt chứng kiến việc quánh nhau quy mô lớn cùng với những năng lực đáng lẽ chỉ có trong cổ tích hoặc trí tưởng tượng của con người như thế này! Những hiệu ứng màu sắc lẫn nhiệt độ bao trùm không gian, hắn rất tận hưởng cảnh này, những cảnh thực tế chứ ko như cảnh trong phim ảnh.
..............

Hắn và những người không có chiêu đánh xa đều dùng nỏ và cung(vì gậy phép không hiệu quả), đè ra bắn cho cháy máy, đôi khi còn được buff nữa khiến đám quái thương vong nhiều không tả nổi và người đóng góp nhiều nhất là thằng cờ hó Kim Thiên, hỏa năng lực được buff đến cực hạn nhờ item và em gái hắn, sát thương cực kì mạnh lại còn gây ra phạm vi trên diện rộng, đúng là trong combat thằng này là vê lù nhất rùi! Nhận ra sự bá đạo của cả đội, lũ quái bắt đầu có ý rút lui, đứa chạy đầu tiên hiển nhiên là Gugdog, còn Goblin sao, trong đám tụi nó có 1 con Low goblin là chỉ huy, con này có 1 chút trí tuệ biết được tiến tới, rút lui là như thế nào nên đám Goblin mới rút lui, không là tụi nó chắc chắn sẽ ở lại quánh nhau cho tới cùng.

Cả team đâu muốn cho chúng rút lui dễ dàng như vậy nhưng đang đứng ở địa hình hơi cao, nhảy xuống là chỉ có trật khớp tí thôi! Đành đợi anh Tạ khôi phục lại rồi bàn tiếp!

Ngồi xuống nghỉ ngơi! Nguyễn Thất Minh bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ, khởi đầu của hắn là một tên phế vật như bao câu truyện ở thế giới cũ, tuy bị khinh bỉ xem thường nhưng hắn vẫn rất may mắn, điển hình là việc được hít kinh nghiệm free và được tắm Hoàng Tuyền 1 lần, hắn nghi ngờ về sự may mắn bản thân:"Có khi nào ta được vận mệnh"Nhân vật chính" bao phủ không? Nếu thế thì kiểu gì cũng bất tử cmnr!"......Đơn giản là tự cao, YY về bản thân thôi! Đừng để tâm.

"E Hèm!!"
Một âm thanh cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hắn quay đầu lại thì thấy Kaga Rin. Hắn định mở lời nhưng cô bé ra dấu im lặng. Cô bé nói:"Anh không cần cảm ơn em đâu! Em thích thì em giúp thôi! Hơn nữa việc em giúp anh, anh hãy giữ im lặng, mấy người bọn họ thực sự không có hảo cảm với anh đấy!".

"Lí do???" Hắn thật sự vẫn chưa hiểu tại sao mình bị ghét. "Lí do họ nói là người Việt Nam các anh rất xảo trá, tính cách quá coi trọng đồng tiền mà không nghĩ đến người khác!" Dừng lại một lúc cô bé nói tiếp:"Chị Yon từng làm trong một nhà hàng buffet! Chị ấy từng tiếp xúc rất nhiều du khách Việt và chị ấy nói cửa hàng của chị ấy đặc biệt sợ khách Việt vì họ lấy rất nhiều đồ ăn mà ăn toàn thừa, thừa rất nhiều khiến nhà hàng luôn lỗ khi gặp đoàn du khách Việt tới thăm! Điều ấy tạo nên sự ác cảm của chị ấy với người Việt! Còn anh Ryu.." Đang nói hay ho thì Rin ngừng lại vì Ryu gọi cô bé nên đành chịu vậy. Hắn buồn bã, cảm thấy hơi hổ thẹn cho những đồng bào của mình, nghĩ đi nghĩ lại hắn cảm thấy người lớn mà còn như thế huống gì trẻ em, Việt Nam khi nào sẽ thoát khỏi tình trạng này đây!

________10p sau_____

Anh Tạ cuối cùng cũng đã khôi phục được 1 nửa công lực(được ăn nhiều item hồi phục), đứng dậy rồi chạm tay xuống đất nói: "Sơn Tinh ơi! Hãy đưa địa hình về lại như cũ! Yahhh!"(chém! chém! chém! Dạo này gió to ra luyện kiếm ấy mà! Ờ quên là ko có kiếm!)

Địa hình quanh team dần dần thấp xuống và đến khoảng cách mặt đất 10m thì dừng lại, độ cao này thì bọn hắn có thể nhảy xuống bình thường, đỡ tốn sức Hoàng Tấn Tạ. Xác quái nằm la liệt dưới đất, hắn và vài người bắt đầu mổ xẻ lấy hạch tâm, chỉ tiếc một cái là nhiều xác quái rơi xuống khe nứt rồi nên phải bỏ qua đồng nghĩa với việc mất hàng tá item.

Nói thêm về cái hạch tâm, hạch tâm mỗi loài chắc chắn sẽ khác nhau. Mỗi loài tượng trưng cho 1 một màu ví dụ như Goblin là màu xanh lá nhạt, cùng loài nếu cấp độ càng cao hình dạng hạch tâm sẽ càng đẹp hơn nhưng màu sắc vẫn thế như đá thô được mài thành đá quý vậy không thay đổi màu sắc nhưng sẽ lấp lánh đẹp hơn. Chất lượng hạch tâm không phụ thuộc vào độ to nhỏ ví dụ như loài rồng có hạch tâm nhỏ không có nghĩa là chúng yếu hay là loài sinh vật khổng lồ có hạch tâm to nghĩa là chúng mạnh. Chất lượng hạch tâm phụ thuộc vào độ bền cùng vẻ đẹp bên ngoài của nó, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt.(Màu sắc tượng trưng cho mỗi loài đã được "Thần" phân ra sẵn)

" Mọi người lại đây! Tôi có chuyện muốn nói!" Anh chàng Sang Hun chuyên tiết kiệm lời cuối cùng đã có đôi lời muốn nói. Hắn và vài người kia (Ryu, Stee, Kim Thiên)cũng đã hoàn tất việc lấy hạch tâm và chia đều với nhau trong đội, lần này hắn có công lớn trong việc đưa ra kế hoạch giúp team thoát khốn nên được nhận công bằng phần thưởng, chứ nếu không thì vẫn chả có cái đéo gì đâu nên khỏi than bất công. Mọi người đi tới Sang Hun, anh ta nói tiếp: "Khi nãy tôi có thấy 1 vật gì đó trên cổ con Low goblin! Có khả năng đó là chìa khóa chúng ta cần tìm!". Kim Thiêm hỏi lại:"Anh chắc chứ?'. "Chắc chắn! Anh quên tôi có năng lực gì sao?" Sang Hun trả lời dứt khoát. Năng lực của anh ta là hóa thành ma cà rồng giúp toàn bộ giác quan của anh ta nâng cao giống như ma cà rồng, chắc chắn anh ta đã thấy thứ "chìa khóa" ở cổ con Low goblin dù khoảng cách giữa 2 bên là 200m.

"Tốt thôi! Chúng ta sẽ đi tìm kiếm con Low goblin đó! Nhưng anh biết nó chạy đi đâu chứ?" (Kim Thiên)

" Tôi có thể ngửi thấy mùi máu của nó! Thông qua đó chúng ta sẽ tìm được vị trí của nó! Đừng lo!" Quên nói thêm nữa! Sang Hun có thể ma cà rồng hóa một bộ phận nào đó trên cơ thể để giảm thiểu lượng mana.

Cả đội xuất phát tìm con Low goblin, đám Goblin ở đó đẳng cấp còn thấp nên rất chậm chạp và lù đù, chả mấy chốc bọn hắn liền tìm ra, giờ tụi nó còn khoảng 300 con mà bị thương lại lên đến 200 con nên nhìn là biết bên nào sẽ thắng rồi. Không nói nhiều, cả đội lao lên tàn sát

(Điểm lưu ý: Goblin chưa biết dùng cung! Khi tiến hóa thành Low Goblin hoặc cấp 10 trở về sau mới biết dùng!)

"Grràoooo!!" con Low goblin gầm thét, nó cầm thanh kiếm lao tới chơi tay đôi với Stee vì ông ta đánh chết nhiều đồng loại của nó chỉ trong vài giây(trí tuệ vẫn còn kém, chưa nhận thực được việc đánh kẻ yếu trước rồi đánh kẻ mạnh sau) Low goblin đẳng cấp trội hơn Goblin 1 cấp nên chắc chắn sẽ mạnh hơn rồi! Chỉ số của nó gấp 3 lần con Goblin thường. Và kết quả là đánh nhau ngang tay với Stee, có 1 điều là cả đội chưa bao giờ thấy ông dùng năng lực, hầu như đánh nhau đa số chỉ dùng sức mạnh bản thân với kĩ thuật vốn có, dùng kĩ năng còn ít chứ đừng nói gì năng lực khiến sức mạnh thật sự của ông ta vẫn đang là 1 dấu chấm hỏi. Bọn hắn đã giết xong đám Goblin nhãi nhép, giờ thì đang lót dép ngồi xem cảnh đấu sinh tử giữa người và quái.

"Răng Rắc!!" Tiếng gãy xương liên tục vang lên, con Low goblin đang chịu thiệt rất nhiều trước Stee, ông ta tránh gần hết mọi đòn của nó, tận dụng sơ hở mà tung quyền cước vào người nó. Hên cho là cơ thể nó rất rắn chắc y như xe tăng vậy, dù chịu đòn rất nhiều nhưng vẫn dễ dàng đứng vững.

"Grrààooooo!" Tiếng hét lần này là tiếng hét phẫn nộ cùng cực, nó nhìn thấy đồng loại nó chết hết, kẻ trước mắt thì lại mạnh hơn nó, nó trí tuệ thấp nhưng cũng nhận ra đây chính là đường cùng của mình rồi! Vậy nên nó điên cuồng liều mạng! Bỏ qua Stee mà chạy tới hướng Kaga Rin.

Nhận thấy hành động hèn hạ của con Low Goblin. Stee hét lớn:

"Mày dámm!!!" Phẫn nộ, cả người ông ta tỏa ra một luồng hắc khí, lập tức ông tung một đấm cách không về hướng con Low goblin. Cú đấm dường như muốn chấn nát không khí vang lên, âm thanh cứ như không khí bị nổ tung vậy:

"BÙMMMMMM!"

Kết quả ở trên người con Low goblin, sau lưng nó là một lỗ thủng cực lớn được khoét ra thành hình tròn bán kính 10cm! Vậy là xong! A Low goblin đã rất cố gắng nhưng rất tiếc anh chỉ được tắm sông Hoàng Tuyền 1 lần duy nhất và không có lần 2, thẳng tiến qua kia bên bờ và không thể quay đầu trở lại.

Đi tới gần nó, Nguyễn Thất Minh thở phào vì cái đầu con Low goblin vẫn hoàn hảo chứng tỏ hạch tâm nó vẫn không sao mà thực ra cái hạch tâm này cuối cùng cũng chả thuộc về hắn nên hắn không có nghĩa vụ gì phải thở phào cả, đơn giản là thói quen tự nhiên được hình thành thôi! Lật ngửa người nó lại, hắn thấy 1 cái mề đay, cầm lấy nó và đưa cho cả đội xem. Kim Thiên giật lấy mề đay, thông tin hiện lên cho cả đội:(làm đội trưởng đc quyền lợi là chạm vào vật nào đó thông tin sẽ hiện ra còn các thành viên trong đội thì không đc)

Xin chúc mừng player đã tìm ra chìa khóa!

Ngươi có lựa chọn thoát ra bây giờ không?

>Có< >Không<

Lưu ý: Tối đa 8 người được đi ra!

Xem xong câu cuối! Dự cảm chẳng lành bay lên! Hắn hoảng sợ! Trong tâm kêu gào:" Không! Không thể nào!" nhưng sự thật phũ phàng, hắn không thể chối cãi thực tại được.

Mọi người đều nhìn hắn, Stee lên tiếng:" Xin lỗi cậu! Ta có một giao kèo với cả đội là chỉ có thể bảo vệ cậu nếu có thể! Thứ lỗi cho ta!" Nói xong, ông ta lao tới hắn trong chốc lát, đấm thẳng một cú vào bụng.

"Ọe!!" Cú đấm rất kinh khủng, hắn phun máu ra, lần đầu tiên trong đời dính phải một đòn mạnh đến thế! Hắn cảm thấy đau đớn tận cùng, cả người quỵ xuống đất rồi nhìn Stee, hắn thấy khó tin! Không phải người đàn ông này sẽ bảo vệ hắn sao? Vậy mà hắn đã tin tưởng người đàn ông này! Hắn sai rồi! Cuối cùng! Tách riêng ra khỏi nhóm này là đúng nhất vậy mà hắn không làm, hắn tin tưởng sự bảo kê của ông ta cho mình! Hắn thật ngu ngốc! Đi phụ thuộc vào người khác chẳng khác gì đưa mạng cho người ta! Ak mà nó đúng mà! Nói tóm lại là do chính mình ngu cộng thêm số nhọ, thế mà cứ ảo tưởng mình là nhân vật chính này nọ cách đó không lâu! Haizz! Thôi em xin dừng cuộc chơi lần 2 vậy! Game khó quá! Phải Hack mới thắng nổi!

"Các ngươi có thể đi nhưng đâu cần thiết phải đánh ta!... *Ọee*!" Hắn bây giờ nói 1 câu cũng khó khăn vì phải quằn quại với cái đau, nội tạng điên cuồng đảo lộn, máu trong miệng liên tục trào ra.

Stee lại nói:"Ta chỉ sợ cậu không thức thời mà điên loạn lên! Đồng thời ta cũng cần cái túi không gian của cậu!" Ông ta chộp lấy cái túi nơi hông hắn, hắn chỉ trơ mắt nhìn ông ta lấy đi mà thôi! Ông ta ném cho hắn vài miếng lượng thực nước uống cùng với vài item chữa thương. "Đó coi như là lễ vật ta tặng cậu lần cuối! Đừng trách tại sao vì ta! Mà là trách tại sao vì cậu! Đời chính là thế đấy! Tạm biệt!"

Kim Thiên dùng chìa khóa mở ra lối thoát, hắn quyết định không làm nhiệm vụ phụ vì đám cờ hó ba chân bốn cẳng chạy biệt tích rồi! Hắn xác nhận "có" chìa khóa.

Không gian vặn vẹo tạo ra 1 lối đi. Nguyễn Thất Minh chỉ có thể ôm bụng mà nhìn bọn họ đi, Kaga Rin quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thương hại của cô bé cứ như một cây giáo găm thêm vào tim hắn. Hắn khóc! Hắn không biết phải làm gì nữa? Cũng không biết cái gì sẽ đến tiếp với mình! Nhưng có một điều hắn biết, Stee nói không sai, hắn không hận ông ta, cả cái đội này trừ Kim Thiên ra cũng chưa ai nói xấu gì hắn! Hắn không có quyền giận dữ với họ! Hắn chỉ có thể tự trách bản thân mình!

Hắn cũng biết chứ! Biết một ngày nào đó mình sẽ bị bỏ rơi nhưng không ngờ nó lại tới nhanh thế này! Haizzz! Cười với bản thân mình! Trong giây phút này, hắn chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm:"Thì ra đây là kĩ năng bị động mà mình nghĩ nó là bá đạo sao! Haha! Thật hài hước! Mình lại đánh giá bản thân quá cao rồi"

Một âm thanh lạ vang lên:
"Bí cảnh sẽ đóng lại trong vài giây nữa! Những ai bị kẹt thì Sayonara vậy!"

Haizz! Vĩnh biệt cuộc đời lần 2!


Ps:Rất bận nên em không kịp trau chuốt lời viết, đọc xong thấy dở bỏ mợ nhưng lười viết lại quá! Các bác thông cảm cho!