Chương 11: "Thần"

Sinh Tồn Trò Chơi

Chương 11: "Thần"

OÀNH/

Khi Nguyễn Thất Minh vừa rời khỏi không gian hắc ám chưa được bao lâu, một chấn động rất lớn phát sinh khiến rào cản không gian bị phá vỡ!

/RẮC/ Không gian vỡ ra thành từng mảnh, run lên nhè nhẹ rồi ngừng hẳn.

Từ trong vùng chấn động, một thứ gì đó xuất hiện mang theo uy áp khủng khiếp không tưởng tượng được lan toả ra xung quanh như muốn nghiền nát toàn bộ nơi đây một cách vô hình.

Nhìn một màn kia, "Thần"_thời gian chẳng lấy làm lạ khinh thường nói:

"Hừ! Tới đây còn làm màu, tính diễu võ dương oai với ta sao?"

Ầm! Vừa dứt lời, một thực thể không rõ hình dạng bóng dáng chui ra ngoài vùng chấn động. Như không quan tâm đến câu nói đầy sự trào phúng của Thần_thời gian, "nó" vẫn tiếp tục tỏa ra khí thế của mình như để chứng tỏ sự hiện diện méo thể chối bỏ của "nó"! Sau vài phút, có vẻ đã chán nản vì không được ai đó chú ý, thực thể bí ẩn thu lại uy áp bản thân rồi phát ra một âm thanh uy nghiêm nhưng cũng đầy tính bỡn cợt đáp lại:

"Haha! Chỉ là màn chào hỏi thân thiện thôi mà, có cần căng vậy không? Với lại ngươi dùng cái giọng nghe buồn cười quá đấy? Tính làm nữ giới như đám nhân loại ta vừa bắt vào đấy à?"

Hừ lạnh một tiếng, "Thần"_thời gian điều chỉnh lại giọng, lần này giọng điệu so với thực thể kia còn muốn uy nghiêm hơn nhiều lần đồng thời cũng tràn ngập phẫn nộ:

"Không cần ngươi quản, nói thẳng ra mục đích đến đây đi rồi biến khỏi chỗ này cho đỡ ngứa mắt. Nếu còn tiếp tục dây dưa nhiều chuyện thì ta không đảm bảo ngươi sẽ nhàn nhã như vậy mà quay trở về đâu! Đừng quên [Luật] giao kèo! Y! "

Thực thể được gọi là "Y" nhếch miệng cười: (Mặc dù chả biết nó có miệng không?)

"Chà chà! Mạnh mồm quá nhờ? Làm gì mà ghê thế! Muốn thân thiện chút cũng không được nữa! Còn... mục đích ư? Đơn giản lắm! Mục đích của ta là tìm một con tôm vừa nãy ở đây ấy! Đừng nói với ta là ngươi thả con tôm ấy đi rồi nhé!"

Nói xong, kẻ tên "Y" nhìn quanh rồi im lặng. Một nguồn sáng năng lượng từ hắn được hình thành, nhanh chóng hóa thành một màn chiếu (TV) khổng lồ. Tiếp đó, màn chiếu được mở lên, bắt đầu hiện ra những cảnh Nguyễn Thất Minh từ khi bị rơi vào không gian này cùng những cuộc đối thoại giữa cậu và "Thần"_thời gian, "Y" nhìn hết đoạn đối thoại giữa họ rồi cười cười như vừa mới xem kịch hài xong:

"Thú vị đấy! Ngươi mà cũng biết buồn chán sao? Còn câu chuyện đó…! Haha! Ta không biết ngươi tính làm gì nhưng nó khá là làm ta mắc cười đấy!"

Có thể dễ dàng quản lí và thoải mái truy cập vào thông tin lịch sử [Bảng] của Player giống như cách hắn đang xem lại quá khứ của Nguyễn Thất Minh bây giờ, hiển nhiên, kẻ được gọi là "Y" có khả năng chính là GM của Sinh Tồn Trò Chơi, Thần_không gian!

Còn câu chuyện "Thần"_thời gian kể cho Nguyễn Thất Minh đương nhiên là không đúng sự thật rồi, nhưng cũng không hẳn… không đúng… Một số dữ kiện... vẫn có thể xem là đúng! Theo một cách nào đó... Dù sao, câu chuyện giữa những kẻ tự xưng "Thần" chưa bao giờ đơn giản như câu chuyện mà Nguyễn Thất Minh nghe được. Tuy nhiên "Thần"_thời gian chắc chắn có mục đích khi kể một câu chuyện bịa như vậy, có "Thần" nào rảnh háng tới mức phí thời gian kể câu chuyện nhảm cho thường nhân nghe mà không có mục đích gì cơ chứ?! Ờ thì có thể có nhưng cam đoan là éo có trong này đâu. Cứ tiếp tục đọc đi rồi biết!))

"Hờ hờ! Được rồi, đừng có lo, nếu như ngươi không tính toán gì thì ta cũng sẽ cho qua chuyện con tôm đó. Xét cho cùng nó cũng chỉ là một con tôm thôi, ta thích thịt bò hơn nhiều! Có điều con tôm kia lưu lạc tới nơi đây mà vẫn tồn tại được, xem ra hắn có khả năng kháng hệ Thời-Không khá tốt đấy!"

"Hừ! Xong chuyện thì lượn được rồi chứ!"

"Uầy uầy! Việc gì phải căng, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, ngươi cũng vậy mà J! Chi bằng hai ta tâm sự chút ha!"

Cảm giác gân xanh (hắc tuyến) nổi từng mảnh trên đầu, thực mà nói "Thần"_thời gian không hề muốn chung một chỗ với kẻ được gọi là "Y" này chút nào! Ai biết hắn có bị gay hay không?! Dù khá sôi máu nhưng "Thần"_thời gian quyết định kememay, bơ luôn!

Nhìn thái độ của "Thần"_thời gian, "Y" cười nói:

"Nếu ngươi đã không thích vậy thì thôi! Tiện thể gần đây lòng tốt của ta đang dâng cao, ngươi có lời nhắn nào cho "ngưới đó" không? Ta sẽ nhắn dùm ngươi!:)"

Vừa nghe nhắc đến câu "người đó", Thần_thời gian không tự chủ được tỏa ra sát khí ngút trời! Nhưng ngay lập tức, Thần_thời gian bình tĩnh lại đánh tan sát khí bằng một giọng nói lạnh lẽo: "Khỏi cần!"

"Ok! Lời nhắn là "Khỏi cần", ta sẽ giúp ngươi chuyển lời dùm. Há há há…!"

Cười vang một tiếng dài đầy ghê rợn, "Y" tan biến vào khoảng không hắc ám vô tận. Khí thế uy áp liên tục làm chấn động không gian cũng theo hắn mà biến mất, đưa nơi đây trở lại sự yên tĩnh và trống trải vốn có của nó.

"Thần"_thời gian thở dài: "Vòng lặp này, thời gian này, thế giới này! Liệu có thể chấm dứt được không?"

"Bản thân ta hiện tại cũng chỉ còn có thể kiểm soát thời gian của chính mình, đối với thế giới này coi như không thể nữa rồi! Nhưng không hiểu sao, từ chàng trai đó, ta lại có thể nhìn thấy một sự biến động thời không trong tương lai, liệu rằng đây là điềm báo cho sự kết thúc của chúng ta? Nên là như vậy, hi vọng cậu sẽ làm nên kì tích, chàng trai trẻ. Hãy đi tìm lấy "NÓ"! Thứ duy nhất ta có thể đưa cho cậu mà không bị chúng phát hiện, tấm bản đồ…."

……..
"Thời gian đã đến! Ta nên quay về giấc ngủ được rồi!"

Ánh sáng duy nhất trong màn đêm cũng dần dần tan biến để đưa bản thân mình vào giấc mộng thời gian của chính nó. Vụt tắt đi mọi màu sắc! Duy nhất còn lại, chỉ là màu đen tuyệt vọng bao trùm toàn bộ không gian nơi đây...

_____________

Cũng không biết trôi qua bao lâu...

Tại một địa điểm ở không gian nào đó, bỗng dưng xuất hiện một lỗ hổng lớn. Đó cũng chính là lối ra thông đạo. Một thân ảnh thoát ra từ trong thông đạo, không ai khác ngoài nhân vật chính của chúng ta, Nguyễn Thất Minh!

Rất may cho hắn mặt đất chỉ cách thông đạo không gian khoảng vài mét nếu không nhẹ nhất là gãy xương, nặng nhất thì là tử vong do đầu hướng xuống dưới!

Bịch...!!!

Tấm lưng gầy gò nặng nề đập lên trên nền đất, hắn tỉnh lại từ trong cơn mê.

"Á...!! Đau quá!"

Hắn co người lại giảm bớt đau đớn ở lưng. Sau một lúc cơn đau đã giảm nhẹ, hắn ngồi dậy mơ mơ màng màng đánh giá xung quanh.

"Chẹp! Chắc là tầng 1 mê cung đây mà! Mình quay lại trò chơi rồi ư?"

Hiện giờ thì hắn đang ở trong một hang động khá rộng lớn, ánh sáng rất chói lóa chứng tỏ vùng hang động này được phủ rất nhiều bột ánh sáng. Rồi, tạm bỏ qua vấn đề ngoại cảnh, việc cần nhất bây giờ là: Nên dừng lại hay tiếp tục?

Nguyễn Thất Minh nằm xuống nhắm mắt lại. Giờ hắn chả muốn động đậy hay di chuyển gì, hiện tại cảm thấy số nhọ tới liên miên khiến bản thân mệt vãi lờ ra, hơn cả cảm nhận nỗi đau của thân xác hiện giờ, túm lại vừa đau thể xác vừa đau tinh thần. Hắn cũng không muốn tiếp tục nữa! Tiếp tục làm gì khi bản thân chỉ là phế vật tay không tấc sắt? Có xông pha thế nào chăng nữa rồi cũng sẽ bàn thờ thôi! Cứ nằm đây chờ chết cho lành, ít ra sẽ không phải chịu đau đớn khi bị bọn quái vật ngoài kia xé xác! Đúng không hả... "ta"?!

Ỉu xìu nằm bệt ra đất, Nguyễn Thất Minh chợt nghĩ đến những thứ có trong cái laptop chứa bao nhiêu "hàng cấm" của mình. Vừa mới nghĩ đến đó, hắn cả bật người dậy, sâu trong ánh mắt loé lên tia sáng kiên định!

Đủ rồi! Hắn chịu đủ rồi! Lúc nào cũng lấy lí do này nọ để bào chữa cho mình. Ngu thì nói toạc mẹ nó ra, lằng nha lằng nhằng.

Lúc nào cũng chán nản rồi bỏ cuộc! Lúc nào cũng mong chờ ai đó giúp mình, mong chờ kì tích xảy ra! Hồi trước việc nhà việc học đã đành, giờ cả vấn đề sinh mạng của bản thân lại như vậy là sao?! Hả! Hả! Hả?

Mày quá ảo tưởng Minh ạ! Đáng lẽ mày nên chết đi thì hơn!

Ha ha! Đúng a! Với dục vọng cầu sinh hiện giờ, thực sự tồn tại quá dư thừa! Chết đi quả là tốt nhất, phải không?

Nhưng không! Nguyễn Thất Minh hắn không muốn chết! Vì sao? Có lẽ vì sợ chết là bản năng của loài người chăng? Chắc là vậy?!

Không phải! Hắn muốn sống đơn giản vì...

Hắn muốn cho Thần_thời gian thấy, rác rưởi cũng có thể làm nên kì tích. Đây là sự không cam lòng khi bị kẻ khác sỉ nhục!

Hắn muốn huỷ diệt Thần_không gian, kẻ đã đưa hắn vào trò chơi địa ngục này. Đây là sự thù hận!

Hắn muốn gặp lại gia đình mình, muốn nhìn thấy họ mỗi ngày. Để có thể báo hiếu cho cha mẹ, chăm sóc đứa em gái. Đây là bổn phận con cái anh em, nhưng cũng là tình cảm yêu thương của gia đình!

Hắn muốn có tình yêu, có những đứa bạn thân hiểu được mình. Muốn sống vui vẻ vô lo vô nghĩ. Đây..., chỉ là mong ước cá nhân của riêng hắn thôi!

Hắn muốn...

Hắn muốn...

Và hắn muốn...

"Người ta sẽ vững bước khi có một mục tiêu trong cuộc đời!" Câu châm ngôn hắn nghe được từ ai đó, và nó thật đúng trong trường hợp này!

Nguyễn Thất Minh thở ra một hơi, cảm thấy cả cơ thể thật thoải mái, như thể có thứ gì đó được giải phóng vậy! Giờ hắn cũng đã bình tĩnh lại rồi vì thật ra......nãy giờ hắn chỉ cố gắng chém cmn gió to như vậy để lấp đi một điều mà thôi! Chẳng qua hắn lo lắng cái khu "cấm" ở laptop của mình sẽ bị phanh phui, điều này quả thực khiến lòng hắn chết cũng không yên được, nó thật sự rất đáng hổ thẹn và đương nhiên,...hắn có mục đích mới để sinh tồn:"Sống để về nhà và xóa." Hi vọng ba mẹ chưa đụng đến và rà soát cái lap. Hắn vẫn tiếp tục cố gắng suy nghĩ gì đó giống như những gì vừa mới nghĩ như trên để tạm thời lấp đi tiếp "sự thật cần del", đồng thời cố vặn thần sắc của mình sao cho giống một kẻ vừa mới từ vực thẳm của tuyệt vọng chui lên mang theo nhiều hi vọng chói lóa. (Best giả tạo) Cuối cùng mà nói, hắn không bao giờ có thể như kiểu người sống vì lí tưởng và thù hận như trong anime manga rồi là truyện chữ được. Con ngươi hắn vốn nửa vời nên những dạng suy nghĩ như trên, chắc chỉ có thể nghĩ ra chứ không áp dụng tốt vào chính hắn được.

Chẹp! Thật lòng 1 câu, dù nghĩ gì đi nữa, hắn vẫn muốn bước tiếp! Sống đến ngang đâu thì sống, cố gắng đến ngang đâu thì cố gắng, hiện tại ít nhất hẵn vẫn sống, không phải sống trong 1 hoàn cảnh đau khổ mà là sống trong 1 hoàn cảnh vực mình trở dậy. May mắn của hắn có vẻ không tốt nhưng ít ra hiện tại thì vẫn đủ cho hắn thoát chết và sống tốt.

Nguyễn Thất Minh cố gắng đứng dậy, nhìn xung quanh lần nữa, phát hiện có 4 lối đi cách biệt đối diện với nhau.

Nên đi đường nào đây? Hắn tự hỏi.

Mà giờ thì đi chỗ nào chả được ơ ​~ Đằng nào rồi cũng gặp thử thách và lên tầng 2. Có điều….gặp dạng thử thách như tổ đội trước của hắn trước đây gặp phải thì "cạp phân" cmn chắc luôn. Haizz!..Hắn lắc đầu, mặc kệ chuyện đó, bây giờ cứ chọn đại lối đi bên tay phải của hắn, cái số "cạp phân" thì đi đâu cũng nhọ, làm gì cũng chết, chi bằng cứ làm đại luôn cho khỏe, suy nghĩ nhiều cũng tốn năng lượng chứ bộ. Chưa kể hắn không có lương thực hay nước uống gì nữa, hành trình rồi cũng chả biết đi đâu về đâu, không phải chết vì quái thì cũng chết vì đói ơ ~ Nhưng hắn vẫn sẽ tiến lên phía trước, đơn giản chỉ vì sống(và về nhà xóa nó) mà thôi!