Chương 10: Đơn giản là bị sút về thôi! Phế vật éo bao giờ nhận được niềm tin.
"Sức mạnh thì như gà mái mơ, năng lực thì đếu có, sở hữu kĩ năng mà ai cũng có khả năng sở hữu và không có một kĩ năng nào đủ gọi là tốt để bù cho việc không có năng lực, thậm chí ngoại hình cũng sida vãi lờ ra, chứ đừng nói đến việc tạo sức hút, hảo cảm với người khác….(Bla bla)! Tiện thể, đừng thắc mắc tại sao ta biết rõ, bởi ta cũng có thể nhìn thấy [Bảng] của ngươi và có lẽ ngươi không biết, mọi hành động của các ngươi (player) đều được ghi vào lịch sử của [Bảng], đương nhiên là chỉ có ta và hắn (Thần kia) xem được, hoặc trừ khi cùng đẳng cấp với chúng ta, trường hợp hiếm nữa là sở hữu một năng lực ngoài tầm kiểm soát và hiểu biết của chúng ta. Nên là…không dấu diếm nổi cái gì đâu!"
Bị phỉ báng một lèo bởi một kẻ cũng xưng là "Thần" này, da mặt vốn mỏng như hắn nghe xong muốn được đột tử luôn cho khỏe, cũng may là hắn đã luyện thành đại tâm kiên nhẫn, vững vàng tâm trí... Mà tên "Thần" này ăn gì nói nhiều vãi đái (tổ lái xuyên lục địa) nhưng nhờ đó cũng cung cấp cho hắn không ít thông tin.
Chỉ điều… Bây giờ hắn hi vọng ông "thần" này có thể cho hắn chút gì đó, hắn mong muốn nhận được chút phúc khí nho nhỏ, chứ bởi từ đầu trò chơi cho đến hiện tại… hắn cảm thấy mình "cạp phân" nhiều quá rồi! May mắn vẫn sống được nhưng mà… hắn có cảm giác ông trời muốn hắn sống tiếp để hắn "cạp phân" nhiều hơn ấy…Aizzz!!
Tên "Thần"_thời gian uể oải nói tiếp:
"Ờ quên nói, đừng hi vọng ta sẽ buff sức mạnh cho ngươi, trao năng lực rồi tặng kĩ năng này nọ ha! Ta không ngu tới mức mà đầu tư vào một phế vật đâu! Như trước đã nói, thức tỉnh đi!"
"Ơ đệt mẹ!" Lòng đang tràn đầy hi vọng cuối cùng lại bị phũ một cách vãi lờ ra….
"Nhìn lại bản thân ngươi đi và đặc biệt là hoàn cảnh hiện tại! Ta dù có cho ngươi cái gì nghịch thiên năng lực đi nữa thì rồi cũng vào bụng hắn mà thôi, ngươi càng mạnh thì càng tốt cho hắn, những sinh vật được chọn vào trò chơi đơn giản chỉ là những miếng thịt đang nướng của hắn, nướng cháy (player thất bại) thì vứt, mà nướng ngon (player thành công) thì lấy….bỏ vào bụng. Ta không ví các ngươi như xúc vật nuôi trong chuồng mà ví các ngươi như một miếng thịt vì đơn giản…các ngươi không bao giờ có cơ hội phản kháng hắn ta."
Câu nói nghe rất chói tai nhưng đó là sự thật, mà Nguyễn Thất Minh cũng không có ý định sẽ phản kháng lại "Thần", hắn chỉ muốn hiện tại nhân sinh tốt hơn thôi, vượt qua các màn ở trò chơi và đánh bại những player khác, thực hiện những dục vọng và chinh phục trò chơi, dù đến cuối là bị hóa thành một món thực phẩm cao cấp không hơn không kém cho chủ thần GM "Sinh Tồn Trò Chơi" hay còn gọi là "Thần"_không gian, anh em cùng với "Thần"_thời gian này cũng được!
Cũng chả biết vì sao hắn có suy nghĩ đó. Biết rằng cuối cùng rồi sẽ thành thực phẩm của kẻ khác nhưng vì sao vẫn muốn sống tiếp? Câu hỏi này giống như đang hỏi những con lợn vậy, tại sao bọn nó cứ ăn dù rằng sắp lên bàn mổ? Nguyễn Thất Minh hắn không biết. Có lẽ nào là vì bọn nó éo có suy nghĩ, cảm súc giống con người! Hay là vì chúng biết đếch thể nào phản kháng được nên... cứ ăn thôi, chết cũng phải làm ma no chứ nhể!
Chưa từ bỏ, Thất Minh cố gắng thuyết phục: "Có thể tôi chính là phế vật, nhưng ngài không thấy tôi còn nhiều điểm mạnh khác à? Chẳng bị nghiền nát khi bí cảnh đóng lại, bình yên trôi nổi trong không gian vô định này mà vẫn sống, đây không phải là do vận khí nghịch thiên sao! Hơn nữa tôi tự nhận mình là người mang ý chí sinh tồn rất mạnh, qua một khoảng thời gian, tôi sẽ đạt đẳng cấp như các người. Chắn chắn sẽ không làm ngài thất vọng!! Nhất định thế!!"
Thân hình lẫm liệt, vẻ mặt hình sự, ngôn ngữ kiên định, ánh mắt sắc bén! Nguyễn Thất Minh trông không khác gì mấy đứa anh hùng trong manga cả, giờ mà thêm cơn gió với cái áo choàng nữa thì khỏi chê!
Ngoài mặt vậy thôi chứ nội tâm hắn dậy sóng ầm ầm rồi! Mợ! Công phu chém gió quá đỉnh, nếu không phải đang diễn sâu thì hắn éo tin mình có thể nói ra mấy câu như vậy! Buồn cười vê lù...~~
Không uổng công cho màn diễn sâu của nhân vật, Thần_thời gian trầm ngâm một lúc rồi hắng giọng: "Được! Nếu ngươi đã quyết đâm như vậy, ta sẽ trao cho ngươi sức mạnh của ta!"
"Th... Thật sao?!"
"Không! Đùa thôi! Hớ hớ hớ..."
"Ơ...!"
Đệch mịa! Cái lol gì thế! Troll nhau à?
Không đợi hắn phản ứng, Thần_thời gian nói tiếp: "Chú nghĩ chú là ai? Vận khí nghịch thiên mà lại lạc trôi vào chỗ này với anh à? Ý chí mạnh mẽ? Rất tiếc, ý chí cũng cần kẻ mạnh để phát huy! Còn ngươi... Haiz! Ta nói rồi, đừng hi vọng gì nữa. Ngươi là phế vật, là rác rưởi. Mà cho dù đợi bao nhiêu phút, hay trải qua bao nhiêu năm, rác rưởi vẫn sẽ mãi là rác rưởi, chẳng thể thay đổi gì đâu!"
Kìm nén tức giận đang dâng trào, hắn buột miệng hỏi:
"Nếu việc từ đầu đã vậy thì tại sao ngài lại kể chuyện cho tôi, nó không phải phí thời gian và không ý nghĩa gì đối với ngài ư?"
"Haha! Chẳng qua đang buồn chán mà thôi, lâu lâu cũng cần một kẻ để tám nhảm cho đỡ buồn a!"
Khặc! Đ!t mẹ m ấy! Nguyễn Thất Minh cảm thấy cái lí do thật sự nhảm shit quá rồi. Thần mà cũng biết buồn chán ư? Lên được đẳng cấp Thần là có thể tự chỉnh cảm xúc chứ buồn cái mẹ ấy…
Kẻ xưng "Thần"_thời gian nhìn khuôn mặt đáng thương như chuẩn bị khóc của Nguyễn Thất Minh mà cười cười, định mở miệng nói gì đó nhưng khuôn mặt bỗng dưng biến sắc, nặng giọng nói:
"E hèm! Thôi đủ rồi a! Ngươi nên cút khỏi nơi ở của ta được rồi đấy! Ta đếm từ 1 đến 3."
"1"
"2"
"3"
"Phắn nhé thanh niên!"
Nguyễn Thất Minh đang trong trạng thái trầm tư, nghĩ một dự định trong đầu, hắn chuẩn bị nài nỉ tên "Thần" thì….
Mà 1 đến 3 của thằng ml "Thần" này là mấy mili giây vậy?
Oành/
Như bị đáp một phát sau lưng, Nguyễn Thất Minh rên đau, toàn thân theo quán tính mà bay đi, không biết lúc nào một lỗ hổng không gian xuất hiện trước hướng hắn bay tới, đem hắn nuốt trọn.
Phắc du! Nguyễn Thất Minh căm tức nhìn chùm sáng "Thần" bên ngoài lỗ hổng kia, hắn cắn răng, đến cuối vẫn không có gì ngoài….Ăn C-Ứ-T
Không nhận được gì, chẳng có được một lời an ủi cũng như không cho đủ thời gian chuẩn bị, để hắn bị đột ngột đạp ra khiến cơ thể tê nhức không thôi.
Buông lỏng tay chân cứ để cho không gian lưu động cuốn cơ thể mình, hắn nhắm mắt thầm nghĩ: "Quả đúng là phế vật sẽ không bao giờ nhận được niềm tin!"