Chương 2: Mục Vân cứu mỹ nhân.

Siêu Sao Tu Chân Giới

Chương 2: Mục Vân cứu mỹ nhân.

Ý thức còn đang mơ màng, bên tai Mục Vân bỗng nhiên vang lên thanh âm cầu cứu, thanh âm này rõ ràng là tiếng thét trong trẻo của một nữ nhân, Mục Vân không vội mở mắt mà đưa tay nắm lấy khẩu súng trường, khi chắc chắn đạn đã lên nòng mới yên tâm nằm im chờ đợi.

Khoảng cách không xa, phía trước vị trí nơi Mục Vân đang nằm tầm ba chục bước chân.

" Tiểu Mẫn cô nương, khôn hồn thì giao ra bản đồ Ám Long bảo tàng, bằng không đừng trách người Phượng gia vô tình " Một nam nhân hắc y bịt mặt tướng mạo phương phi, giọng nói băng lãnh, tay lăm lăm thanh trường kiếm, đôi mắt sắc bén khoá chặt nữ nhân tên gọi Tiểu Mẫn, phía sau lưng hắn lại có thêm mười hắc y nhân, thần sắc hung ác.

" Phượng tộc? Vương tộc ta cùng Phượng tộc xưa nay vốn không thù không oán, hà cớ gì các ngươi lại đi giết người Vương tộc? " Nữ nhân Tiểu Mẫn vẻ mặt nhợt nhạt, nàng sợ hãi lùi thêm một đoạn, rốt cuộc tựa lưng vào gốc cây đại thụ, ngay phía trước nơi Mục Vân đang nằm.

" Hắc Hắc..Chẳng phải vì Ám Long bảo tàng sao, nếu cô ngoan ngoãn giao ra từ đầu thì đám người kia đâu có phí mạng " Hắc y nhân trầm giọng, thanh trường kiếm trên tay loé lên thiết quang, khoảng cách giữa Tiểu Mẫn cùng đám người càng lúc càng gần.

" Ta không biết thứ gì là Ám Long bảo tàng, mà nếu có thì món đồ quý giá cũng không nên nằm trong tay một nữ tử yếu đuối như ta, các ngươi đủ bản lĩnh cứ việc tìm đến Vương gia gia chủ đòi vật.. Hừ.. Mười một tên nam nhân ức hiếp một nữ nhân.. Còn là con người? " Giọng điệu cay độc, Tiểu Mẫn quắc mắt, lớn giọng quát.

" Tiện nữ, lớn mồm a! Khi nào ta lột sạch hết y phục trên người cô thì mới gọi là ức hiếp..Haha " Hắc y nhân bịt mặt vuốt ve thanh trường kiếm, cười dâm tục, nói.

Đám người phía sau ánh mắt như lang sói nhanh chóng tản ra thành vòng tròn vây ráp bốn phía.

" Khốn kiếp! " Nữ nhân Tiểu Mẫn buồn bực kêu lên thành tiếng, ngực nhỏ kịch liệt nhấp nhô, đoản kiếm màu xanh lục bảo sau lưng được nàng rút xuống, kiếm mang lập loè, chuẩn bị cùng với địch nhân ngọc ngói đều tan.

Mục Vân trước sau nằm im như chết cố tình nghe ngóng, thời điểm này bất bình hừ lạnh:" Dám ở trước mắt lão tử hồ nháo còn định dỡ trò đồi bại.. Súc sinh! Phải xem lại a! "

" Đoằng..!" Một tiếng nổ xé trời vang lên lập tức một tên hắc y nhân trợn mắt ngã vật xuống, cái chết bất thình lình ập đến, hắn chết mà không hiểu lý do vì sao mình chết, ngay cả đám người xung quanh cũng giật thót, trơ mắt nhìn nhau.

" Đoàng!" Tiếng nổ thứ hai thậm chí còn thanh thúy hơn, trong cánh rừng này trùng điệp vang vọng nghe như lôi âm nổ tung.

Một tên hắc y nhân nữa ngã xuống.

" Đoàng..Đoàng..Đoàng!" Liên tục ba tiếng nổ hạ sát ba nhân mạng, mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng khiến cho đám hắc y còn lại giờ phút này trở nên cực kỳ hoảng loạn.

Tên hắc y bịt mặt cả kinh nhìn thi thể đồng bọn, chỉ thấy ngay vị trí chính giữa mi tâm đều đặn hiện ra năm cái lỗ máu đen ngòm, tựa hồ là bị chỉ khí cương mãnh khai mở vậy, chết không nhắm mắt.

" Là ai? Kẻ nào đang giả Thần lộng Quỷ có giỏi thì hiện thân đi!" Hắc y nhân bịt mặt sợ hãi nhìn ngó xung quanh, ngoài mạnh trong yếu lớn giọng gào thét, bốn phía vắng lặng ngoại trừ đồng bọn của hắn cùng với nữ nhân tên gọi Tiểu Mẫn ra thì tuyệt nhiên không hề có bất kỳ ai.

" Còn không mau cút! Ta cho các ngươi mười cái nhịp thở để suy nghĩ, sau mười nhịp thở đừng kẻ nào mong sống sót" Đứng khuất phía sau cây Mộc Tùng đại thụ, Mục Vân nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm như gió nhưng lại có sức chấn nhiếp cực kỳ to lớn.

Thủ đoạn của hắn quả thực Thần không biết Quỷ không hay, ngoài nhanh ra còn vô cùng chuẩn xác, vô cùng dứt khoát, năm cái lỗ máu đều đặn trên mi tâm đoạt năm mạng người mà không mất đến mười nhịp hô hấp.

" Cường giả Võ Hoàng! " Ý niệm kinh khủng chợt hiện lên trong đầu hắc y nhân bịt mặt, cách không giết người chỉ có thể là thủ đoạn của Võ Hoàng cảnh, nội tâm sóng lớn ngập trời, y sợ hãi, cung kính chắp tay hướng ra phía trước giọng run run: " Làm kinh động tiền bối, mong tiền bối thứ tội ".

" Sáu..bảy..tám..Còn không mau cút! " Mục Vân bực bội hô, hắn thực sự không muốn phải lạm sát quá nhiều nhân mạng, dù biết trong giới võ tu Hoang Châu loại chuyện như thế quá mức bình thường.

Cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn là vậy, ở trong hoàn cảnh của hắn tự nhiên chỉ có hai lựa chọn, một là làm ngơ, hai là cứu người, mà cứu người cũng đồng nghĩa với việc giết người, ghét ác như thù là tính tình của hắn thâm căn đi ra từ dĩ vãng, đây không phải lần đầu tiên Mục Vân giết người, tại sáu tháng vật vờ khắp Á La bình nguyên không dưới mười lần Mục Vân bóp cò nổ súng hạ gục đối phương, tranh thủ cho mình một con đường sống.

" Được..được.. Chúng ta đi, tiền bối bớt giận.." Thanh âm vừa dứt, sáu tên hắc y nhân cũng đồng thời biến mất, thủ đoạn thậm chí còn nhanh hơn cả đường đạn của Mục Vân.

Sau mấy cái hơi thở bình ổn tâm tình nữ nhân Tiểu Mẫn bước ra khỏi gốc cây đại thụ, nàng ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, năm tiếng nổ kế bên tai vang lên liên tục khiến cho thính giác nàng tạm thời còn chưa kịp hồi phục.

Trong lòng mãnh liệt rung động cũng ngập tràn cảm kích, nàng cúi đầu, thân thể mỹ miều khẽ đung đưa, thanh âm yêu kiều, nhẹ giọng nói: " Đa tạ tiền bối cứu mạng, cầu tiền bối hiện thân để cho tiểu nữ bày tỏ lòng cảm kích ".

" Không nhất thiết a! Ta chẳng phải tiền bối gì..Chỉ là giữa thanh thiên bạch nhật thấy chuyện bất bình mà ra tay tương trợ " Mục Vân vác trên vai cây súng trường, ngực nhỏ nhô cao hùng dũng bước về phía trước, ánh dương sáng rực càng tôn cao mái tóc húi cua nhuộm vàng đặc biệt khác người của hắn.

Mục Vân cảm giác giờ phút này chính hắn không khác gì một vị đại hiệp thần võ trong phim cổ trang, chí ít cũng là một tên cao bồi có số má.

Thân thể thấp bé còn có phần gầy nhom, mái tóc vàng lưa thưa, chiếc áo hoa đã ngã sang màu lòng lợn, đặc biệt là chiếc quần cộc mỏng tang rách đít để lộ ra cái bàn toạ thâm đen.

" Cô nương, một mình đi lại trong rừng nên cẩn thận a! " Lời nói vừa dứt Mục Vân quay người, vẻ mặt hắn, phong thái của hắn dưới loại hoàn cảnh này gia trì tự nhiên hiện lên rất có khí phách.

" Là ngươi! Ngươi..Đa tạ! " Tiểu Mẫn ban đầu còn tỏ ra kinh hãi, thực tế thì nàng không hy vọng người cứu mình là một lão bất tử tu vị cao thâm, ngược lại nàng hy vọng đối phương là một trang thiếu niên tuấn tú, nhưng hiện thực không như mơ, kẻ trước mặt ngoài ăn mặc bẩn thỉu ra còn cực kỳ dị hợm, bất quá, nói một câu công bằng thì diện mạo cũng không đến nỗi nào.

Khi vừa nhìn thấy Tiểu Mẫn, trong phút chốc Mục Vân thoáng ngây người, quả thực nàng ta quá mức xinh đẹp, như cổ nhân nói: Nghiêng nước nghiêng thành vậy, mặc dù chỉ là thiếu nữ mười lăm, mười sáu nhưng phần lớn bộ phận trên cơ thể đã hoàn mỹ phát dục, chỗ cần thiết to sẽ to, chỗ cần nhỏ sẽ nhỏ, cộng với khí chất kiêu sa nhìn nàng thế nào cũng đều cực kỳ mỹ mạo.

" Đẹp hơn nhiều đám minh tinh, ca sĩ ở địa cầu a, dung mạo loại này photoshop vô dụng, thứ gì vịt hoá thiên nga...đẹp không tì vết, khuôn mặt không góc chết.. Ma nữ này mà thả về địa cầu khối kẻ đi tù vì tội hiếp dâm a! " Mục Vân cảm khái, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Mẫn, đồng thời ở phía đối diện cũng bắt gặp cái nhìn tương tự, trái tim Mục Vân điên cuồng gia tốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

" Nàng ấy nhìn ta?.. Nhất định phải xem lại!" Mục Vân kích động xoa xoa cằm nhỏ.

" Ngươi là người của bộ tộc nào? Ăn mặc kiểu này ta chưa thấy qua bao giờ! " Tiểu Mẫn tò mò nhìn từ trên xuống dưới thêm một vòng, khi bắt gặp cái bàn toạ vạch ra một lỗ lớn to hơn nắm tay, nàng mới không kiềm chế được mà cười phun thành tiếng.

" Cười gì? Lạ lắm sao? Thời trang xuân hè này ngươi tìm khắp Hoang Châu cũng không có " Mục Vân bất bình gằn giọng, quả thực bộ y phục trên người ngót nửa năm hắn còn chưa thay ra, đã bị tàn phá đến mức không thành hình dáng.

" Ngươi đến từ Cổ Vực Vực Ngoại đúng không? " Tiểu Mẫn mím môi cười xinh đẹp hỏi.

" Đúng! " Mục Vân gật đầu thừa nhận, hắn không cần quan tâm Cổ Vực Vực Ngoại là cái địa phương quỷ quái gì, chỉ cần chứng minh cho nữ nhân trước mặt biết, bản thân hắn không phải người Hoang Châu là được.

" Cô tham gia Tam Toà khảo hạch?" Mục Vân hỏi.

" Ừm! " Tiểu Mẫn yêu kiều gật đầu.

" Thứ gì là Tam Toà? Ta thực sự chưa được rõ ràng " Mục Vân tò mò hỏi, hắn vẫn mường tượng Tam Toà mà lão giả Võ Hoàng nhắc đến nhất định là một loại kiến trúc nào đó.

" Người Cổ Vực Vực Ngoại không rõ ràng cũng là điều hiển nhiên.. Tam Toà tượng trưng cho ba cửa ải khảo nghiệm tân sinh của Đông Hoang Tông..Nhất toà khảo hạch chiến lực, thể chất, độ nhạy bén.. Nhị toà khảo hạch định lực, tam toà khảo hạch thiên phú.

Chỉ cần vượt qua một toà trong Tam Toà là có thể trở thành đệ tử Đông Hoang Tông..Trường hợp hai toà lập tức truy phong nội môn đệ tử hoặc cao hơn là hạch tâm đệ tử.. Còn ba toà thì.. Ta không rõ ràng, nghe nói Tam Toà xưa nay rất ít người thành công vượt qua, khảo nghiệm thiên phú Tam Toà chỉ lấy cấp bậc thiên kiêu ngàn năm khó gặp "

Tiểu Mẫn chậm rãi đáp, trong thanh âm cũng không che dấu được sự rung động, nàng đến đây hôm nay là vì Tam Toà Cổ Cảnh.

" Còn có chuyện như vậy! " Mục Vân âm trầm nói, có trở thành đệ tử Đông Hoang Tông hay không đối với hắn cũng không nhiều liên hệ, bất quá, là một cái cơ duyên chưa biết, xem như trên lý thuyết hắn đã nắm bắt tương đối rõ ràng.

" Ngươi hạ sát năm tên hắc y nhanh gọn như vậy, rốt cuộc ngươi có tu vi gì? " Tiểu Mẫn tò mò, đây là câu hỏi mà nàng thực sự muốn biết đáp án nhất, với tu vi Võ Sư nàng không sao nhìn ra được thực lực chân chính của Mục Vân, trên người hắn hoàn toàn không có ba động, không có một chút linh lực nào, thậm chí ngay cả võ khí cũng không.

" Tu vị sao.. Hắc Hắc..Ngươi không cần biết " Mục Vân cười lạnh, vác cây súng lớn trên vai bộ dạng thần bí nhấc chân chậm rãi đi về phía trước.