Chương 11: Đi vào Ám Long Chi Lộ.

Siêu Sao Tu Chân Giới

Chương 11: Đi vào Ám Long Chi Lộ.

" Tứ Thanh Hầu cùng ta là thanh mai trúc mã, hai nhà cũng từng lập ra hôn ước, thế nhưng ta đối với hắn trước sau không hề có chút nào tình cảm, thực không ngờ hôm nay hắn vì cứu ta mà chấp nhận hy sinh tính mạng " Đôi mắt đỏ hoe, Tiểu Mẫn buồn bã nói.

Nữ nhân dù cho có sắt đá bao nhiêu thì đối với người dám hy sinh vì mình cũng ít nhiều lay động, nàng xuân thiếu hiển nhiên suy nghĩ chưa sâu, trong chuyện tình cảm lại chưa từng trải nghiệm, nhưng bản năng nói cho nàng biết sự hy sinh đó chính là tình ái, nụ cười mãn nguyện của đối phương trước khi nhắm mắt nói cho nàng biết tất cả hoàn toàn đáng giá.

Ái tình trong thiên hạ để giải thích tường tận quả thực khó khăn quá mức, có thể từ nụ cười, từ ánh mắt đầu tiên mà đem lòng cảm mến, cũng có thể phải trải qua thiên tân vạn khổ, qua ít nhiều thăng trầm thử thách chậm rãi chứng minh.

Đối với Mục Vân thì loại người như Tứ Thanh Hầu rất đáng để tôn trọng, nếu đổi lại là hắn thì Mục Vân nhất định cũng sẽ làm điều tương tự, không vì gì cả, đơn giản vì bản thân cảm thấy xứng đáng.

" Ngươi vì ta mà liên lụy! Tứ Hiến Vương khi biết tin hài tử bị giết nhất định sẽ phát điên, Thiên Triều sinh loạn bá tánh lầm than, nhưng ngươi đừng lo, huynh trưởng ta là Tông chủ, nhất định ta sẽ nói với huynh ấy bảo đảm cho ngươi được an toàn, tạm thời khảo hạch chưa kết thúc, thông tin còn chưa rò rỉ ra bên ngoài phải tìm cách an bài ổn thoả " Tiểu Mẫn áy náy nhìn Mục Vân, nhỏ giọng trấn an.

" Mục Vân giết địch nhân thì có gì là sai? Nếu hôm nay ta không giết hắn thì bản thân ta chính là người mất mạng, đối với chuyện sinh tử không thể suy nghĩ thiệt hơn, đừng nói chi Tứ Hiến Vương mà ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế hôm nay đến đây cũng vậy!" Mục Vân thần sắc lạnh lẽo, trên nét mặt không hề hiện ra một chút nào lo sợ.

" Đúng! Mục ca a! Làm người quang minh thì không ngại Thần, Phật, ta ủng hộ huynh, hơn nữa Á La thành Mục gia chi chủ cũng là đại cường giả, tuyệt đối không phải trái hồng mềm" Võ Tu Văn vỗ vỗ bả vai Mục Vân, trong ánh mắt thiếu niên hiện lên quang minh nhiệt huyết.

" Ách! " Mục Vân nghe vậy thì đáy lòng thầm kêu khổ, tại Hoang Châu này hắn tứ cố vô thân, nếu như có một chỗ dựa vững chắc đã tốt, nói không lo sợ tất nhiên là giả tạo, nhưng đã dám xuống tay Mục Vân cũng lường trước kết quả rồi.

" Chuyện tới đâu hay tới đó, mệnh của ta không ai dám đứng ra định đoạt!" Mục Vân thở sâu, nhìn Võ Tu Văn nhẹ gật đầu.

Cuộc nói chuyện này kéo dài ba canh giờ, khi tà dương buông xuống bên trong trung tâm Trì Vân sâm lâm chỉ còn thưa thớt một vài nhân ảnh, đa phần tân sinh đệ tử đều đã tiến vào Ám Long Chi Lộ.

Thiên không vẫn như cũ mênh mông đại khí, cuối chân trời một mảnh xích hồng ảm đạm, đáy lòng mục vân chậm rãi dâng lên dự cảm bất an, năm người không ai nói với ai thêm một lời nào, đều riêng phần mình chôn dấu tâm tư, đợi đến sáng hôm sau sẽ đi vào Ám Long Chi Lộ.

Trải qua khoảng thời gian cực kỳ mệt mỏi, một đêm này Mục Vân ngủ rất sâu giấc, trong mộng mị thi thoảng lại bắt gặp một vài khuôn mặt quen thuộc.

Kiêu dương hiện xua tan hắc ám, hai tỷ muội họ Vũ tâm tình kích động hướng mắt nhìn đại môn Ám Long Chi Lộ, Võ Tu Văn suốt đêm không ngủ, hắn nhập tâm tu luyện, riêng Vương Tiểu Mẫn đã dậy từ rất sớm, trầm mặc đứng trước sơn động, dung nhan yêu kiều hiện lên tâm tư hỗn tạp.

" Cô thực sự muốn đi vào? " Mục Vân từ phía sau đi đến bên cạnh nàng, sóng vai, ôn nhu hỏi.

" Ta nhất định phải vào " Tiểu Mẫn nhìn Mục Vân, quả quyết nói.

" Vậy còn chuyện lời nguyền?" Mục Vân trầm giọng.

" Nếu như ta có thể thuận lợi tiến nhập thì tức là lời nguyền đã bị phá bỏ, đồng nghĩa Minh Hoàng sau 2000 năm Nguyên Thần tiêu tán!" Tiểu Mẫn cười nhạt đáp.

" Được rồi! Là phúc hay hoạ còn chưa ai biết, trước mắt có đường, cứ đi!" Mục Vân vươn vai hít vào một ngụm tinh khí, lớn giọng hô.

*****

Thạch động tối tăm, con đường dốc đứng dẫn xuống bên dưới tựa hồ thông đạo hướng địa ngục Cửu U, bậc tam cấp đá phủ đầy rêu mốc, cảm giác như tuế nguyệt sau hàng ngàn năm lắng đọng tạo cho địa phương này một cái khí chất hết sức đặc trưng, khí chất mênh mông, nặng nề tuyên cổ.

Mục Vân, Vương Tiểu Mẫn, Võ Tu Văn cùng hai tỷ muội Vũ gia vừa đi vào thạch động liền cảm thấy trời đất rung chuyển.

" Nguy rồi, bên dưới hình như phát sinh chiến đấu, đã đánh thức thứ gì đó, hy vọng không phải là tà vật!" Sắc mặt Tiểu Mẫn trở nên ngưng trọng, nàng ẩn ẩn cảm giác được sự đáng sợ của cơn địa chấn vừa rồi, tuy sợ nhưng nàng vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, không hề hoảng loạn.

" Ta cũng cảm nhận được một luồng khí tức không bình thường" Mục Vân cố gắng khống chế thăng bằng, trên tay súng trường đã nhồi đầy đạn, võ khí trong cơ thể cũng được điều động, thanh quang le lói, sẵn sàng tung ra sát chiêu nếu như phát sinh biến sự.

Người có vẻ thoải mái nhất chính là Võ Tu Văn, hắn đối với mọi chuyện hoàn toàn không đặt nặng, thi thoảng còn đưa tay vuốt ve cây xa luân được buộc chặt sau lưng nhô cao khỏi đỉnh đầu, thần tình kích động.

Uỳnh!

Mục Vân cảm giác bản thân vừa mới đâm vào một thứ gì đó rất rắn chắc, như là khiên sắt vậy, bốn người còn lại cũng có chung nhận định.

" Ầm..Ầm!".

Chợt lúc này mặt đất quay cuồng, toàn bộ bậc tam cấp đồng thời sụt xuống, đại địa hoá bùn nhão kéo theo cả đám người rơi tự do.

" Aaa!".

Không biết qua bao lâu Mục Vân mở mắt, cả người lấm lem trầy xước, vừa rồi hình như hắn đã hôn mê, một đoạn ký ức trước đó lúc rơi xuống tự dưng biến mất

Nơi này là một cái địa động khổng lồ, hai bên tường đá dốc đứng không biết là loại đá gì chỉ thấy phát ra trận trận ánh sáng nhu hoà bàng bạc, thạch nhũ rũ xuống như một tấm rèm muôn hình vạn trạng, có tiếng nước ngầm róc rách chảy, Mục Vân dụi mắt, lại bật đèn pin rọi khắp một vòng tìm kiếm đám người Tiểu Mẫn.

" Mẫn Mẫn! Tu Văn..Các ngươi đâu?" Mục Vân gọi lớn, thanh âm dội vào vách đá trùng điệp vang vọng.

Hồi lâu vẫn không có hồi âm đáp trả, Mục Vân bắt đầu lo lắng, sau nửa canh giờ hắn tiếp tục men theo vách đá đi xuống hy vọng ở bên dưới sẽ gặp được đám người.

Hai bên đường, trên vách đá cứng rắn chạy dài tưởng chừng như vô tận kia vậy mà mọc ra một vài gốc thảo mộc kỳ lạ, có loại toàn thân trong suốt như thủy tinh, đưa tay chạm vào liền cảm giác lạnh lẽo tựa băng tuyết, có loại bị bao trùm trong hoả diễm chập chờn.

" Linh Chi!" Trước mặt Mục Vân, mọc nghiêng trên vách đá một gốc thực vật họ nấm, màu vàng đất lớn chừng nắm tay người trưởng thành, toả ra kỳ mang cùng mùi thơm dìu dịu.

Mục Vân kích động thốt lên một tiếng rồi vội vàng ngắt xuống vứt vào túi chứa đồ, Mục Vân tự nhiên nhận thức được mức độ trân quý của Linh Chi, để rồi tất cả những loài thực vật vô danh không cần biết lợi, hại thế nào, chỉ cần hiện ra trong tầm mắt đều bị hắn triệt để càn quét.

Đi thêm nửa canh giờ, bởi nền đá bên dưới vừa dốc đứng vừa trơn trượt cho nên tốc độ của Mục Vân cũng hết sức chậm chạp, cái phương thức di chuyển như trẻ em tập trượt băng nghệ thuật này hao tổn không ít thể lực, Mục Vân thở phì phò, bỗng nhiên phát hiện có gì đó sai sai.

Suy nghĩ hồi lâu hắn mới ôm đầu gào lớn:" Chết rồi, cây AN94 đời mới của ta " Trong quá trình rơi xuống rõ ràng Mục Vân có cầm súng, hiện tại không biết rơi đâu mất.

" Ngay địa phương ta tỉnh lại, chắc chắn bị đất đá vùi lấp " Mục Vân nói thầm, hắn có tận ba cây súng trường đáng lý mất đi một cũng không sao, nhưng đối với Mục Vân thì những món đồ bên trong túi trữ vật đều cực kỳ đáng giá, ít nhiều có gắn bó với bản thân, mang giá trị tinh thần.

Ngay như chiếc chảo hỏng do trận chiến hôm qua là thứ hắn tự tay chọn mua dự định tặng cho mẹ làm vật dụng nấu nướng trong ngày sinh thần.

Mục Vân vừa đi vừa mở ra quyển trục Ám Long bảo tàng, thứ này là Tiểu Mẫn ép hắn phải nhận, xem như chút quà cảm kích ơn cứu mạng.

Mặt trước quyển trục viết chi chít cổ ngữ, mặt sau mới là một cái địa đồ, có lẽ đã tồn tại quá lâu trong tuế nguyệt mà chất giấy trở nên vàng ố, một vài ký tự đã không còn nhận dạng được rõ ràng.

Mục Vân sở hữu một cái dụng cụ dịch thuật là đỉnh cao công nghệ thế kỷ 23, cho nên bất kỳ loại ngôn ngữ nào cũng không thể gây khó dễ cho hắn.

Theo như Ám Long bảo tàng giới thiệu, lãnh thổ thật sự của Thiên Triều không đơn giản chỉ có diện tích trên mặt đất, diện tích trong lòng đất còn lớn hơn rất nhiều, đó chính là một thế giới xa lạ ít người khám phá, nặng màu sắc kỳ huyễn.

Tại khu vực giao thoa của các dãy núi lớn ở Tây Vực Hoang Châu, tức là địa phận Thiên Triều hiện tại có một cái sơn cốc cực kỳ rộng lớn, sơn cốc này tên gọi Địa Thiên Cung, nó ít nhiều liên hệ với Ám Long Chi Lộ, Địa Thiên Cung chạy dài suốt biên giới tây bắc, nối liền với lòng đất Đông Thắng Hoang Châu.

Khu vực này từ xưa đến nay rất ít khi xảy ra thiên tai địa chấn, đồng thời theo như những Khảo Địa gia phát hiện thì dưới nền đất Hoang Châu tồn tại những khoảng không gian phi thường lớn, cái nhỏ ước chừng vài căn phòng, cái lớn thì phải ngang một thôn trấn thậm chí là thành thị.

Những khu vực như vậy liên thông với nhau, hơn nữa xếp chồng theo thứ tự từ trên xuống dưới, tầng tầng lớp lớp, tạo nên hoàn cảnh địa lý rất đặc thù.

" Chưa biết chừng là cả một cái thế giới kỳ vĩ " Mục Vân âm thầm nhận định.

Ngay như Ám Long Chi Lộ cũng rất đặc biệt, tại ngàn trượng bên dưới mặt đất chia ra hai con đường khác nhau, một con đường cắt ngang câu thông với Địa Thiên Cung, con đường còn lại chính là lối đi Ám Long bảo tàng, nếu xuống sâu tầm ngàn dặm sẽ bắt gặp một cái bể nham thạch khổng lồ, nơi đó Hoả Linh Khí vô cùng nồng đậm, là địa phương tu luyện cực kỳ thích hợp dành cho võ giả cấp cao.