Chương 13: Phần Thiên Kinh.

Siêu Sao Tu Chân Giới

Chương 13: Phần Thiên Kinh.

" Ta có thể giúp ông, không vì bất kỳ lý do gì cả! Nhưng Ám Long Chi Lộ trấn áp tà nhân, ông chắc chắn cũng là một trong số những tà nhân ngày xưa bị Thiên Triều giam giữ, nếu ta gỡ xuống định hồn trâm mà ông nuốt lời, thay đổi chủ ý muốn đoạt xá ta thì Mục Vân chẳng phải quá ngu dốt, vì cứu người mà tự hại mình sao? " Mục Vân chần chờ, âm trầm nhìn hư ảnh, cất giọng sang sảng.

" Lão hủ thân phận linh giả Cổ Vực, trăm năm trước bị Tứ Hiến Thành bày mưu ám hại, phải rời bỏ gia hương chịu cảnh ngục tù đày đoạ, ta hận không thể róc xương lột da, bằm thây hắn thành vạn mảnh.

Bất quá, linh hồn lực của ta hiện tại đã quá yếu ớt, thậm chí còn không đủ sức để đoạt xá một phàm nhân.

Ngươi có thể tin hoặc không, nhưng linh giả Cổ Vực cùng võ tu Hoang Châu vốn ở hai cái thế giới khác biệt, bọn họ gọi ta là tà nhân thì ngược lại, ở Cổ Vực danh xưng tà nhân dành riêng cho người tu võ.

Tà hay chính không phải chỉ nhìn phương thức tu luyện, ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, riêng thủ đoạn mà Tứ Hiến Thành bày ra để trấn áp linh giả chúng ta, đủ thấy hắn còn tà hơn cả chữ " Tà ".

Hư ảnh khẽ cười chậm rãi nói, mặc dù trên khuôn mặt có chút không vui nhưng trong ánh mắt đối với Mục Vân cũng hiện lên ít nhiều tán thưởng.

Mục Vân gật đầu kêu phải, xưa nay Mục Vân vẫn rất tin vào con mắt của mình, hắn chỉ muốn xác nhận lại một chút.

Không nói thêm lời nào, Mục Vân nhanh chóng đi đến bên cạnh thi thể, đầu tiên gỡ xuống hai cây đinh ở huyệt thái dương, tiếp theo là cây đinh trên thiên linh cái, đồng thời tháo bỏ sợi xích bạc, làm xong tất cả Mục Vân mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, cũng lúc này xung quanh thi thể vô số tinh điểm màu xanh không biết từ đâu xuất hiện, ngập trời bay lượn.

" Đa tạ! Có duyên nhưng luân hồi không hẹn ngày gặp, đến lúc lão hủ phải đi, chàng trai, đưa thuyền nên đưa sang tận bờ bên kia, ta còn có một cái nguyện vọng cuối cùng xem như là khẩn cầu, hãy giúp lão hủ thực hiện".

Mục Vân quay người đã thấy hư ảnh phiêu phù giữa hư vô, ánh mắt ngập tràn cảm kích khom người hướng Mục Vân vái ra một vái.

" Ông cứ nói, nếu làm được ta nhất định sẽ làm" Mục Vân ngước mắt nhìn lên, nhẹ giọng ôm quyền đáp lễ.

" Sau này ngươi hãy đến Linh Đạo Cổ Vực, Nam Triệu Quốc, Phần Hư Tông, giúp báo tin Chu Chuyết tử nạn ".

Hư ảnh nhẹ gật đầu nhìn Mục Vân một chút sau đó ánh mắt mang theo mãnh liệt kích động hướng chỗ sâu trên thương thiên, qua mấy cái hơi thở thì dần dần trở nên mờ nhạt, rốt cuộc như sương mù lai vãng tan biến trong trời đất.

" Đi đường may mắn!".

Mục Vân nhìn theo, thở dài cúi đầu đưa tiễn:"Cũng xem như vừa làm được một việc tốt " Mục Vân thầm nhủ, sau đó lấy từ túi trữ vật một cái bật lửa cùng ít xăng dự định hoả thiêu nhục thân Chu Chuyết.

Đúng lúc hắn vừa quay lại thì một cơn gió thình lình quét qua cuốn bay tất cả, nhục thân Chu Chuyết như tro tàn phiêu hốt trong trời đất, không biết bay đi chốn nào.

" Cát bụi trở về cát bụi!"

Trầm mặc nửa canh giờ, Mục Vân đi đến bên bệ đá, ở đó quả thực có một cái hộp đồng thau, hình vuông hai tấc đã rất cũ, bị bụi bặm bám đầy xung quanh, chiếc hộp này không khoá cho nên Mục Vân mở ra rất dễ dàng.

Bên trong có một cuốn sách đen bìa da thú, mặt trên nguệch ngoặc ghi năm chữ vàng" Phần Thiên Tôn Tiên Kinh ".

Chất liệu hình như không phải giấy trắng mà là một loại hỗn hợp gần giống nhựa dẽo ở địa cầu, hiển nhiên khá cứng rắn, có thể bảo lưu được rất lâu.

Mục Vân kích động mở ra trang đầu tiên " Không có chữ?" Mục Vân kinh nghi nói, lật tiếp trang thứ hai, thứ ba cũng đều như vậy, trong lòng dám chắc mình đã bị lừa, lật đến trang cuối cùng Mục Vân bực bội gấp cuốn sách lại, trán đổ mồ hôi, nội tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn mở miệng chửi tục.

Đúng lúc này năm chữ Phần Thiên Tôn Tiên Kinh màu vàng kia bỗng dưng chớp động rồi hoá thành năm đạo kim quang phù văn, loé sáng đâm thẳng vào mắt, rốt cuộc biến mất bên trong não hải Mục Vân.

Đây hoàn toàn không phải phương pháp ghi nhớ hay học thuộc lòng gì, mà giống như một dạng quán chú vậy, tựa thể hồ quán đỉnh, vô cùng vô tận thông tin trên năm đạo phù văn mạnh mẽ tràn vào não bộ Mục Vân chiếm lấy cho mình một vị trí ở đó.

Nửa đầu bên trái đau như búa bổ, Mục Vân thoáng kinh hãi:" Là cưỡng ép ghi nhớ sao?".

Mất hơn hai canh giờ điều tức lúc này trạng thái đã bình thường trở lại, Mục Vân xếp bằng ngồi dưới gốc Tuyết Tùng cảm thụ Phần Thiên Kinh.

Cảm giác vô cùng kỳ diệu, mọi thông tin nếu cần sẽ theo dòng ý thức mà tự động hiện hữu:" Đầu tiên nên suy diễn ra một môn công pháp luyện khí, tranh thủ võ khí nồng đậm sớm gia tăng thực lực" Mục Vân nói thầm.

Phần Thiên Tôn Tiên Kinh trong đại não tựa hồ tiếp thu mệnh lệnh của Mục Vân, năm đạo phù văn cấp tốc dịch chuyển, mượn nhờ thiên địa linh khí làm chất dẫn tích cực suy diễn, chỉ mất tầm nửa canh giờ, một môn công pháp hoàn chỉnh đã hiện ra trong đầu Mục Vân, như cũ, mọi thông tin chủ động quán chú mà không cần bản thân hắn phải phí công ghi nhớ.

Sở dĩ nói cấp độ công pháp thành phẩm của Phần Thiên Tôn Tiên Kinh dựa trên tu vi người luyện là bởi cái cách nó thôi diễn có vẻ cực kỳ tùy hứng.

Như Mục Vân lúc này vậy, Võ sư trung kỳ, Phần Thiên Kinh sẽ thôi diễn ra một môn công pháp phù hợp nhất chỉ dành riêng cho cảnh giới Võ Sư trung kỳ, nếu như là Võ Sư hậu kỳ thì lại khác.

" Rất tiện lợi, rất tiết kiệm thời gian" Mục Vân vui vẻ lôi ra hai bao đồ ăn vặt bắt đầu nhai, tranh thủ dựa lưng lên gốc Tuyết Tùng nghỉ ngơi một chút.

Bên trong thế giới này hình như không phân biệt ngày đêm, bầu trời màu xám tro so với dĩ vãng chẳng hề thay đổi, không biết sau bao lâu Mục Vân mở mắt, ý thức được tầm quan trọng của việc tu luyện, Mục Vân lập tức ngồi tại trên mặt đất xếp bằng đả toạ.

Công pháp luyện khí vừa động, sát na hư vô bên ngoài tựa hồ bị một bàn tay to lớn chọc thẳng vào rồi không ngừng mà khuấy đảo, khiến cho thiên địa linh khí trở nên cuồng bạo vô cùng.

Linh khí như những đám mây đen đậm đặc nhanh chóng kéo đến phiêu phù tại trên đỉnh đầu Mục Vân, sau đó bằng một quỹ tích bất định theo lộ trình hô hấp tiến nhập bên trong đan điền.

Tại hạ đan điền bất ngờ xuất hiện một cái guồng quay tạo ra áp lực mãnh liệt, ngăn cản toàn bộ thiên địa linh khí, chỉ hấp thu võ khí màu xanh, còn huyền khí lại tự động theo kinh mạch thẩm thấu, dung nhập bên trong máu huyết cùng xương cốt.

Một hơi thở...Mười hơi thở...Bảy ngàn cái hơi thở qua đi, theo thời gian, hô hấp của Mục Vân càng lúc càng trở nên thô trọng, thể nội vô thanh vô thức truyền đến một cỗ đau nhức khó tả, toàn thân cũng vì vậy mà run lên bần bật, chợt lúc này " Bình " Một tiếng oanh minh nổ vang quanh quẩn, tựa hồ có vật gì đó giòn tan vừa sụp đổ.

Tu vi Võ Sư trung kỳ vẫn giữ nguyên, Mục Vân không hề thấy có chút nào bất thường, tuy nhiên cảm giác toàn thân khác lạ, xương cốt tựa hồ rắn chắc hơn, máu huyết tuần hoàn càng thêm lưu thông.

Lại mấy canh giờ trôi qua Mục Vân lúc này đã rơi vào trạng thái nhập định, toàn bộ tâm tư đều đặt trong tu luyện, quá trình này hết sức mới mẽ cũng vô cùng thú vị khiến cho Mục Vân rất phấn khích, trước đó thể nội hắn lại nổ vang mấy lần, cảm giác thay đổi càng thêm rõ rệt, tựa hồ là hoàn toàn lột xác vậy, bất quá, tu vị Võ Sư trung kỳ như cũ, vẫn giữ nguyên.

Thêm ba canh giờ.

Võ khí trong đan điền Mục Vân vốn đã ở trạng thái bão hoà từ trước, lúc này lại bị thiên địa linh khí từ hô hấp, từ mười vạn lỗ chân lông thẩm thấu dung nhập bắt đầu có dấu hiệu trở nên nhộn nhạo, tại trung đan điền hình thành nên một cái vòng xoáy đang miệt mài trùng kích thượng đan điền.

Đan điền võ tu được phân chia thành, thượng, trung, hạ, ba tầng, tương ứng với sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ của mỗi cảnh giới.

Vòng xoáy kia sơ khai chỉ là một sợi tơ linh lực màu xanh xoắn xuýt, bất quá, sau khoảng thời gian cực ngắn liền tích tụ đủ lớn để hoá thành một cái mũi khoan sắc bén gào thét xông phá thượng đan điền, mà một khi thượng đan điền mở ra đồng nghĩa Mục Vân chính thức tiến giai hậu kỳ Võ Sư.

Quá trình trùng kích này mang lại đau nhức cùng cực, cảm giác như ai đó châm vào phế phủ hàng ngàn hàng vạn mũi kim vậy, Mục Vân cắn răng thừa nhận.

Võ khí tầng tầng lớp lớp như sóng triều cỗn đãng gào thét nhằm thượng đan điền tích cực công phá, bất quá, cũng chỉ là muỗi đốt thạch điêu, tấm màn ngăn thượng đan điền tỏ ra cực kỳ rắn chắc.

Giằng co như vậy không biết bao lâu, lúc này tại chỗ sâu Ám Long bảo tàng có một nhóm người đang hỗn chiến hình như là vì tranh dành thứ gì đó, ba nữ tử xinh đẹp cùng với thiếu niên tay cầm đoản kiếm lưng đeo xa luân bị vây chặt bên trong một cái tháp nhỏ, cái tháp này hình như không hoàn chỉnh mà chỉ là phần ngọn bị chém ra từ một toà tháp lớn hơn.

" Phải cố thủ!" Ba nữ nhìn nhau, vẻ mặt căng thẳng.

" Mục ca!" Thiếu niên lưng đeo xa luân chật vật chống đỡ những đợt công kích đến từ bên ngoài, gằn giọng hô lớn.

******

" Để ta nếm thử cảm giác đột phá tu vi" Ý thức mơ màng, Mục Vân rống to, mặt nổi gân xanh, đôi mắt đục ngàu vặn vện tơ máu, quả thực loại thống khổ này không gì so sánh được.