Chương 12: Thế giới hình quả trứng.

Siêu Sao Tu Chân Giới

Chương 12: Thế giới hình quả trứng.

Mục Vân chăm chú quan sát bức tường đá phía bên trái, ở đó xuất hiện rất nhiều vết chặt chém có thể là do đao kiếm hoặc binh khí hạng nặng gây ra, những vết chém này tuyệt đối không phải vô tình hình thành trong lúc chiến đấu, nếu tinh ý quan sát sẽ thấy một sự sắp xếp có chủ đích, các vết chém hoàn hảo liên kết với nhau tạo thành một dãy ký tự cổ ngữ.

Ngay sau đó Mục Vân lại nhìn vào quyển trục, chau mày nhẹ giọng nói:" Ở đây có một cánh cửa ".

Thanh âm mặc dù đã hết sức tiết chế nhưng vẫn vang dội như được loa lớn khuếch trương vậy, Mục Vân căn cứ vào quyển trục, hai tay liên tục sờ soạng lên mặt đá nhẵn thín cố gắng xác định vị trí chính xác của cánh cổng.

Bỗng nhiên Mục Vân vô tình vuốt phải một thứ gì đó lạnh toát hình cầu lớn cỡ nắm tay người lớn, bên trên còn có hoa văn khắc nổi, bởi lẽ bức tường màu trắng lại tản mát ra quang mang bàng bạc cho nên rất khó để quan sát rõ ràng, chỉ có thể dùng xúc giác cảm nhận.

Mục Vân vặn nhẹ vật hình cầu theo chiều kim đồng hồ thì bức tường đá trước mặt thình lình chấn động, một loại vật chất như thạch nhũ lại lạnh lẽo như băng tuyết lâu năm bám chắc bên trên theo chấn động toàn bộ bị bóc tách, triệt để rơi xuống lộ ra một cánh cửa thanh đồng, chiều cao mười trượng, rộng hơn ba trượng.

Mục Vân lùi về phía sau âm thầm quan sát, cánh cửa thanh đồng chậm rãi dịch chuyển, hơn mười hơi thở trôi qua, trước mặt Mục Vân là một khoảng không, đặt chân bước vào cảm giác như bản thân đang dạo chơi bên trong một quả trứng khổng lồ vậy.

Ngay lúc Mục Vân tiến vào, thiên địa linh khí nháy mắt tăng vọt, trong phút chốc đã nhiều hơn gấp đôi so với bên ngoài.

" Nơi này thật thần kỳ! " Mục Vân giật mình, hắn mặc dù chưa từng trải qua tu luyện nhưng đối với võ khí cũng có cảm ứng nhất định, đối với thiên địa linh khí thì càng thêm hiểu rõ.

Thiên địa linh khí là hạt năng lượng tồn tại trong thiên địa bao hàm cả võ khí, nó mơ hồ vô chừng, không mùi không sắc, hình thái cùng khí vị rất bình thường, bất kỳ địa phương nào sở hữu thiên địa linh khí sẽ đều có chung một quá trình tiến hoá, từ nhạt đi tới nồng đậm.

Nhưng thiên địa linh khí trong quả trứng khổng lồ thì lại khác, chỉ cách vài bước chân đã hoàn toàn bất đồng, giống như nơi này có một cái kết giới vô hình nào đó ngăn cách không gian đôi bên.

" Sao lại thế này? " Trong lòng Mục Vân dâng lên nghi hoặc, thân hình lắc lư nhanh chóng đi về phía trước.

Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, u lãnh làm người ta sợ hãi, nhưng lại không có chút khí tức nguy hiểm nào.

Ông!

Tiến vào hơn trăm trượng, Mục Vân giật mình cảm nhận thiên địa linh khí đã nồng đậm hơn đến gấp ba lần.

" Đây là..!" Mục Vân kinh nghi, tiếp tục đi về phía trước.

Gấp bốn…

Gấp năm…

Gấp sáu…


Thiên địa linh khí nồng đậm hơn gấp mười lần, điều này khiến cho Mục Vân triệt để khiếp sợ, ở lại nơi đây tu luyện một ngày tương đương với mười ngày của thế giới bên ngoài, thậm chí tác dụng còn nhiều hơn.

Mục Vân thở sâu, hắn chưa từng luyện qua công pháp cho nên không thể hấp thu võ khí một cách thuần thục, đối mặt với sự nồng đậm đến kỳ dị của thiên địa linh khí, trong thể nội Mục Vân vị trí đan điền bắt đầu phát sinh biến hoá, võ khí màu xanh nhạt càng lúc càng trở nên cuồng bạo, như một cái cối xay mãnh liệt quay tròn khiến cho hết thảy thiên địa linh khí theo con đường hô hấp tiến nhập đều bị nghiền nát, trực tiếp tống xuất.

Dĩ nhiên thứ gì quá cũng đều không tốt, lúc này Mục Vân cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

Lại đi về phía trước, không biết qua bao lâu.


Bầu trời màu xám tro nhìn thì có vẻ không cao nhưng lại rất thâm trầm khó lòng chạm tới, mặt đất cũng một màu xám, đảo mắt ra xa, bốn bề sông núi mênh mang khói trắng, tựa hồ bức tranh thủy mặc dưới bút pháp chân thực lột tả hoàn hảo một cái động thiên tiên cảnh.

Khí tức đại địa hết sức nồng đậm, Thổ thuộc tính dày đặc đến trình độ gần như đạt trạng thái bão hoà, huyễn hoá trên bầu trời vô số số kỳ quan dị cảnh, có Long Phượng Triều Dương, có Nguyệt Quang Đồng Chiếu, có Sơn Hà Cổ Đồ.

Mục Vân cực kỳ kích động, khí tức này rõ ràng là khí tức địa cầu, đã rất lâu rồi Mục Vân mới lại cảm nhận được cái mùi vị quen thuộc của đại địa, nó nhu hoà thân thiết như tình mẹ khiến cho đáy lòng Mục Vân tự nhiên thanh thản.

Trước mặt, con sông nhỏ lượn quanh gò đất cao, mặt nước phẳng lặng như gương, một chiếc thuyền độc mộc cắm sào giữa dòng, con sông này không lớn, chỉ ba cái phi thân Mục Vân đã dễ dàng vượt qua.

Trên gò đất mọc cao một cây Tuyết Tùng cổ thụ, tán cây rất lớn vươn xa che nửa dòng sông, ngay bên cạnh gốc Tuyết Tùng là một cái mô đá mà khi nhìn đến Mục Vân liền biến sắc, kinh hồn bạt vía.

Rõ ràng có người đang ngồi ở đó, hình thể gầy nhom như que củi, đầu gục xuống chạm vào ngực, tóc trắng buông xoã, một thân đạo bào màu xám đã vô cùng mục nát, như tro tàn tùy thời có thể bị gió cuốn đi.

Người này không phân biệt được giới tính, không nhìn ra tuổi tác, chỉ thấy trên thân hắn thi thoảng lại tản mát một cỗ áp lực nhàn nhạt, mặc dù là nhàn nhạt nhưng ẩn chứa uy nghiêm chí cao vô thượng để cho người ta vừa nhìn liền biến sắc muốn dập đầu quỳ bái.

Mục Vân hấp khí thở sâu, chỉ riêng phần uy áp này đã vượt xa hết thảy những cường giả hắn từng gặp qua.

" Không hề cảm nhận được hơi thở hay khí tức sinh mệnh! " Mục Vân nói thầm, bốn bề không gian dưới uy áp trở nên vặn vẹo hoá thành vô số đạo gợn sóng mãnh liệt lan tràn, nhưng kỳ lạ ở chỗ phạm vi tác động của nó chỉ gói gọn trong chu vi mười trượng.

" Lão đạo này có vẻ đã toạ hoá rất lâu rồi, chỉ còn lại chút uy áp hộ thân, hắn bị trấn áp không biết bao nhiêu tuế nguyệt, hiển nhiên sinh thời cũng là một vị đại cường giả ".

Mục Vân cảm khái nói, sau đó cẩn thận đi đến phía trước tử thi, chắp tay cung kính cúi đầu thật sâu vái ra một vái, một vái này xuất phát từ nội tâm, là sự tôn trọng tối thiểu dành cho cổ nhân, càng nhiều hơn là sùng bái đối với một bậc cường giả.

Khi Mục Vân vừa ngẩng đầu, vô số gợn sóng trước mặt bỗng dưng biến mất, bộ tử thi kia hiện ra càng thêm chân thực, mục nát, thê lương.

Mục Vân trầm ngâm quan sát sau đó đánh bạo đi đến bên cạnh tử thi, người này khi còn sống hẳn là một trung niên nhân, hai bên huyệt thái dương bị hai cây đinh sắt cắm chặt, trên đỉnh đầu thòng xuống một sợi xích bạc, kéo đầu ép chặt vào ngực.

Nhìn cảnh này Mục Vân không khỏi lạnh sống lưng:" Thủ đoạn quá độc ác!" Mục Vân cảm khái nói.

Ngưng một chút như suy nghĩ điều gì, Mục Vân lại hướng tử thi chắp tay vái nhẹ.

" Tiền bối! Ta không biết ông sinh thời tốt xấu thế nào, nhưng bị tra tấn giam cầm tại đây chắc chắn không hề dễ chịu, nếu hồn phách đã vãng sanh thì phàm thai cũng nên về cát bụi, hôm nay ta tìm đến được đây xem như cùng ông có duyên, lão tử đốt một nhóm lửa tiễn ông siêu thoát".


" Chàng trai trẻ, đa tạ! " Một thanh âm nhàn nhạt như gió mang theo nồng đậm tang thương chi ý thình lình vang vọng bên tai Mục Vân.

" Là ai? " Mục Vân đảo mắt nhìn ngó xung quanh, cả người vô thức run nhẹ, cạnh gốc Tuyết Tùng đang phiêu phù một cái hư ảnh bàng bạc, nửa người chìm trong sương trắng, hư ảnh này mờ nhạt như một cái hình chiếu bị ánh sáng thiên địa áp chế vậy.

" Là ta, chàng trai trẻ, nếu ngươi đã nói được những lời như vậy lão hủ tin ngươi nhất định sẽ giúp ta thực hiện ".

Hư ảnh nhàn nhạt mở miệng, là một vị trung niên nhân mặt vuông râu rậm, khí chất nhìn có vẻ rất cương trực khẳng khái, vừa nói trong mắt hắn vừa hiện lên ý mừng cũng hướng Mục Vân tranh thủ ôm quyền cảm tạ.

" Ta bị giam cầm ở đây ngót nghét 100 năm, đau đớn thống khổ không cách nào có thể hình dung được, thậm chí đến khi chết đi hồn phách cũng bị trấn yểm, bị liệt hoả ngày đêm thiêu đốt, bây giờ thì tốt rồi!

Đa tạ chàng trai trẻ, ta và ngươi nếu đã xem như có duyên, lão hủ sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ " Hư ảnh cảm kích nói.

" Quà sao!" Mục Vân động dung.

" Món quà này là ngày xưa lão hủ không tiếc tính mạng cùng với địch nhân chém giết, từ trong sinh tử đạt được, là một môn công pháp hết sức thần kỳ, nó có thể dựa trên quy tắc thiên địa đi thôi diễn, mô phỏng, thậm chí là sáng tạo ra những môn công pháp khác, chỗ hạn chế duy nhất là cấp độ công pháp thành phẩm phụ thuộc hoàn toàn vào tu vi người luyện" Hư ảnh chăm chăm nhìn Mục Vân, chậm rãi nói.

Mục Vân vô cùng háo hức, thứ duy nhất lúc này hắn cần chính là một môn công pháp tốt để nhanh chóng gia tăng thực lực, hít thở thật sâu Mục Vân ôm quyền cảm tạ.

" Phía sau mô đá có một chiếc hộp đồng, công pháp nằm tại bên trong, nhưng trước hết ngươi hãy làm giúp ta một chuyện " Hư ảnh chỉ tay về hướng phàm thai của mình, nhàn nhạt nói.

" Chuyện gì?" Mục Vân hỏi.

" Tam phách của ta bị khống chế bởi ba cây định hồn châm, một cây nằm tại thiên linh cái, hai cây hai bên huyệt thái dương, ngươi giúp ta gỡ nó xuống thì lão hủ mới có thể hoàn toàn siêu thoát " Hư ảnh nhìn Mục Vân bằng ánh mắt khẩn cầu.