Chương 10: Lịch sử Thiên Triều.

Siêu Sao Tu Chân Giới

Chương 10: Lịch sử Thiên Triều.

Mọi chuyện phát sinh ở Đông Hoang Tông, Mục Vân không biết, thậm chí toàn bộ tân sinh đệ tử đang tham gia khảo hạch cũng không ai hay biết, giờ phút này chỉ cảm giác có điều gì đó rất bất thường.

Mục Vân sau khi bắn hạ Tứ Minh Hầu thì chọn cho mình một gốc cây, mệt mỏi ngã lưng ngưng thần điều tức, võ khí cạn kiệt toàn thân đau buốt, Mục Vân càng chưa từng tu luyện qua công pháp cho nên phải mất rất nhiều thời gian, dưới sự trợ giúp của thuốc men y học địa cầu mới có thể hồi phục đến ba thành nguyên trạng.

Tiểu Mẫn được tỷ muội Vũ gia chăm sóc, nàng chưa lấy lại được bình tĩnh, luôn miệng lảm nhảm như kẻ mất hồn, cũng khó trách, bản thân nàng vừa trải qua một cú sốc tinh thần quá lớn.

Thực tế thì hơn ba ngàn tân sinh đệ tử bất kỳ ai đối với khảo hạch Tam Toà cho đến thời điểm hiện tại đều ít nhiều nảy sinh tâm lý nghi hoặc.

Khảo hạch quy mô lớn, là đại sự tông môn mà trước sau chỉ xuất hiện một lão giả Võ Hoàng, lão ta cũng hời hợt, qua loa làm cho xong nhiệm vụ rồi biến đâu mất dạng, không tuyển lọc, không lựa chọn, thủ hộ giả không có, bảo an giả cũng không, không ai trông chừng, không người theo dõi.

Tam Toà khảo hạch nặng về cơ duyên cùng vận khí, ở đây sự cạnh tranh cùng mức độ rủi ro cơ hồ được hạn chế đến mức độ tối đa, bất kỳ võ tu nào tham gia chỉ cần tu vị đạt sơ kỳ Võ Sĩ cũng đã nắm chắc tám phần cơ hội thông qua Tam Thốn nhất toà, trở thành tân sinh đệ tử.

Hơn nữa, môn quy cấm tuyệt đối đồng môn phát sinh va chạm, chứ đừng nói là gây thương tổn cho nhau, mà thực tế thì sao? Không ai chết vì yêu thú hay yếu tố bên ngoài, tất cả đều vì đồng học tương lai của mình mà ngậm ngùi bỏ mạng.

Trì Vân sâm lâm vốn là địa phương tồn tại thực chất, không hề đi mô phỏng bất kỳ thứ gì, chỉ có Tam Toà Cổ Cảnh được khéo léo lồng ghép bên trong bằng một loại thần thông thuật pháp nào đó, trước khi tham gia khảo hạch, tất cả tân sinh đệ tử đều được thổi vào đầu một cái thông tin: Trì Vân sâm lâm là hư ảo ".

Bằng suy luận của người trẻ thì trong ảo cảnh tất cả dĩ nhiên phải là giả tạo, từ khung cảnh, sự vật, hiện tượng, nhận thức, cho đến thương tổn của bản thân hay thậm chí là tính mạng, lúc đó khả năng suy luận bị hạn chế, tâm lý chủ quan được nâng cao lên đỉnh điểm, ba ngàn con thú nhốt chung một chiếc lồng, chuyện gì sẽ xảy ra hẳn ai cũng đã rõ ràng.

Khi Mục Vân mở mắt là lúc mặt đất phía trước vị trí thạch động cao lớn thình lình phát sinh địa chấn, ban đầu chỉ là rung lắc nhẹ, càng về sau cường độ càng trở nên dữ dội, tựa hồ bên trong thạch động có một thứ gì đó đang thức tỉnh chuyển mình.

Sở dĩ đám người vừa rồi tập trung đông đúc là bởi bọn họ cảm nhận được phía sau bức thạch điêu tồn tại một cỗ khí tức vô cùng đặc biệt, khí tức này có tính chất triệu hoán.

Mặt đất kịch liệt rung động kéo theo cả Trì Vân sâm lâm ngã nghiêng, cát bay đá chạy, đại thụ đổ gục, qua mấy chục cái hơi thở, bên trên bức thạch điêu dần dần hiện ra chi chít vệt nứt, rồi một tiếng nổ lớn rung trời siêu việt lôi âm thình lình vang lên, bức thạch điêu to lớn trực tiếp toái thành vô số mảnh nhỏ, bụi mù tràn ngập như sương dày ngăn cản tầm mắt.

Khi bụi mù theo gió tán đi, cửa lớn thạch động đã được mở, đen ngòm, sâu hun hút, từ bên trong không ngừng lan tràn, tản mát ra một luồng khí tức hắc ám mang theo nồng đậm mùi vị tuyên cổ.

Trước đó Mục Vân bất ngờ nhìn thấy một đạo hắc mang xé trời vọt hướng thương thiên.

" Chuyện gì vừa mới phát sinh? " Chúng nhân hoảng loạn, toàn bộ tâm tư đều dồn vào hắc động đen kịt mênh mang đại khí.

Lúc này từ bên trong thiên địa vang vọng một thanh âm trầm đục mang theo uy nghiêm mãnh liệt, thanh âm này tựa hồ lôi âm, oanh minh quanh quẩn mãi không chịu tán.

" Lối đi toà khảo hạch thứ hai Ám Long Chi Lộ đã được mở, chúng đệ tử nhanh chóng đăng nhập đại môn, khảo hạch này chứa đựng không ít cơ duyên cùng tài bảo, tranh thủ vận khí trước khi hai tháng thời gian kết thúc ".

Lòng người háo hức, cũng có lo sợ, ai nấy đều riêng phần mình hấp vào một ngụm khẩu khí.

Nửa canh giờ sau, Mục Vân đưa cho Tiểu Mẫn một viên thuốc an thần, sau khi nàng uống vào thì sắc mặt được cải thiện không ít, Tiểu Mẫn ái ngại nhìn Mục Vân, thỏ thẻ nói:" Mục Vân! Ta xin lỗi, vì ta mà ngươi phải liên lụy!".

Mục Vân không nói gì, khuôn mặt thủy chung âm trầm như nước, một lúc sau mới nhàn nhạt cất lời:" Cô còn giấu ta chuyện gì có đúng không? Vương Tiểu Mẫn!".

" Ta chưa kịp nói với ngươi, ta vốn là công chúa Tể Quốc Thiên Triều, Tây Vực Hoang Châu, cuộc sống cung cấm gò bó, không quen thuộc cho nên ta trốn Tiên phụ dự định bái nhập Đông Hoang Tông sống một đời tu giả tiêu diêu tự tại.

Nhưng không ngờ lại bắt gặp Tứ Minh Hầu, hắn truy sát ta là vì vật này " Tiểu Mẫn vừa nói vừa chậm rãi lấy từ trong ngực một cuốn cổ trục đưa cho Mục Vân.

" Là Ám Long bảo tàng gì đó có đúng không?" Mục Vân quắc mắt hỏi.

" Đúng! Trước khi rời cung ta trộm đi Ám Long bảo tàng, thứ này vừa là địa đồ Ám Long Chi Lộ vừa là bút tích đánh dấu những nơi nghi ngờ chứa đựng bảo tàng " Tiểu Mẫn thở dài, cố tình tránh đi cái nhìn lạnh lẽo của Mục Vân.

" Nếu Ám Long bảo tàng đã nằm trong tay Thiên Triều thì Ám Long Chi Lộ toà khảo hạch thứ hai kia là cái gì?" Võ Tu Văn vẻ mặt biến hoá, gấp giọng hỏi.

Tiểu Mẫn trầm ngâm sau đó mới chầm chậm giải thích:" Đông Hoang Tông, một trong mười chín đại tông Tây Vực Hoang Châu nằm dưới sự cai trị của Thiên Triều, huynh trưởng ta cũng chính là Tông Chủ đương nhiệm, Ám Long Chi Lộ..Việc này hết thảy chỉ sợ là một trò lừa bịp.

Ám Long bảo tàng xuất hiện từ hơn 2000 năm trước, thời kỳ đó toàn bộ Hoang Châu rộng lớn được đặt dưới sự cai trị của Thánh Minh Triều, Thánh Minh Triều vô cùng phồn thịnh, Võ tu đạt đến đỉnh phong, uy hiếp cửu vực, nơi này ngoài là địa phương cất giữ viễn cổ tài phú còn dùng để bố trận trấn áp tà vật, đa phần tà vật, tà nhân đều đến từ Cổ Vực Vực Ngoại, mà nói cho đúng thì là những kẻ tu Linh.

Tổ Tiên của ta từ Bắc Khuy Hoang Châu một đường quật khởi, Lão Tổ cũng tức là Tiên Đế lập triều, tư chất ngài kinh động cửu vực, ngắn ngủi ba mươi năm phong hành thiên hạ đạt đến Vấn Đỉnh chi tu thành tựu Võ Thánh, từ đó đánh đông dẹp bắc không ngừng mở rộng bờ cõi, trở thành đối trọng của Thánh Minh Triều.

Tất nhiên một nước không thể có hai vua, Tây Vực Hoang Châu nổ ra đại chiến, hai bên cục diện cân bằng, mười năm giằng co bất phân thắng bại khiến cho sinh linh đồ thán, trận chiến cuối cùng của hai vị Võ Thánh tối thượng diễn ra trên Thông U Hải.

Trận chiến đó nhật nguyệt vô quang, đất trời ảm đạm, cuối cùng Lão Tổ không tiếc đại giới hiến tế thọ mệnh thành công đả bại Minh Hoàng Võ Thánh, mặc dù đả bại trên danh nghĩa nhưng là cường giả cùng cấp cho nên không thể nào triệt để chém giết.

Lão Tổ bất đắc dĩ đành phải trấn áp Nguyên Thần của Minh Hoàng vào một cái địa phương bí mật bên trong Ám Long bảo tàng, đợi hậu nhân về sau sản sinh ra người tài tuấn sẽ xoá bỏ đi đại hoạ, cuối cùng ngài vì hao thọ mà quy tiên.

Tương truyền Minh Hoàng Võ Thánh khi nhục thân vỡ vụn cũng đã dùng đến một loại bí thuật lập ra lời nguyền, đại khái là: Hậu đại Vương tộc, những kẻ có huyết thống của địch nhân vĩnh viễn không được bước chân vào Ám Long Chi Lộ nửa bước ".

Tiểu Mẫn vừa kể, trong ánh xinh đẹp hiện lên sự kinh sợ khó bề che dấu, câu chuyện cực kỳ sinh động, nàng nhập tâm đến độ tựa hồ bản thân được tận mắt chứng kiến đoạn cổ sử hai ngàn năm về trước.

" Nói như vậy chẳng phải trận chiến kia của song Thánh người bại thực sự chính là Tổ Tiên của cô sao?" Võ Tu Văn đôi mắt sáng ngời, hấp khí hỏi.

" Đúng vậy a! Minh Hoàng Võ Thánh mặc dù thua cuộc nhưng chỉ bị trấn áp Nguyên Thần mà Thiên Hoàng Võ Thánh lại thực sự tử vong, Minh Hoàng kia hết sức cao tay a! Còn lập ra lời nguyền không cho phép bất kỳ hậu đại Vương gia nào đi vào Ám Long Chi Lộ, đồng nghĩa người của Vương gia về sau dù cho có siêu việt Võ Thánh cũng vô pháp giết chết được hắn!" Vũ Anh kinh sợ nói.

Mục Vân từ sớm đã nghe ra hết thảy, đối với lịch sử Hoang Châu hắn không mấy quan tâm, nhưng mà một đoạn lịch sử kia lại vô tình khơi gợi trong đầu hắn quá nhiều nhận thức mới mẽ, nào là Nguyên Thần, nào là Thánh cảnh, là âm mưu thủ đoạn thâm trầm, là tràng cảnh chiến đấu kinh tâm động phách.

" Đã 2000 năm rồi, mặc dù không ai có thể giết chết được Minh Hoàng thì hắn ta cũng đã sớm Nguyên Thần câu diệt! " Vũ Yến cảm khái.

Mục Vân gật đầu đồng tình, 2000 năm là bao lâu? Tuế nguyệt sắc bén hơn dao, đến đá núi còn mòn, biển lớn còn hoá nương dâu huống hồ nhân loại.

" Ta cũng hy vọng vậy! " Tiểu Mẫn âm trầm nói.

" Vậy Tứ Minh Hầu, hắn ta là ai? Tứ Thanh Hầu kia nữa, tại sao hắn lại liều mạng đỡ cho cô một dao? " Mục Vân chau mày, lạnh giọng hỏi.

" Thiên Triều từ khi lập tông cho đến nay đã trải qua mười lần đổi vị, cha ta, đương kim Thiên Đế từ nhỏ tư chất kém cỏi, trong các huynh đệ càng là người yếu nhược nhất, vốn dĩ không được chú định ngôi vị Thiên Đế, bất quá, vận mệnh thì không ai thao túng được.

Tứ Hiến Vương trong Thiên Triều là người đứng đầu công trạng, uy vọng cực cao, thực lực cũng xem như mạnh nhất vùng Tây Vực, đến nay tu vị Võ Tôn, hắn ta và Tiên phụ vốn là bạn chí cốt, một tay Tứ Hiến Vương đưa Tiên phụ ngồi lên ngôi vị Thiên Đế, bởi vậy mặc dù không phải là vua nhưng quyền lực áp chế Thiên Triều.

Còn có, tất cả tà vật, tà nhân tại Ám Long bảo tàng là địch nhân do một tay hắn sau khi chém giết trấn áp xuống.

Tứ Minh Hầu, đại nhi tử của Tứ Hiến Vương, hắn ta tuổi đời không lớn nhưng dã tâm cực lớn, một tay che trời, không để Thiên Triều vào mắt, dưới cái bóng Tứ Hiến Vương hắn cường hành vô đạo, không việc ác gì là không làm, còn ủ mưu tạo phản" Ngừng một chút, Tiểu Mẫn ho nhẹ liếc mắt nhìn Mục Vân.