Chương 9: Sinh tử chiến.

Siêu Sao Tu Chân Giới

Chương 9: Sinh tử chiến.

" Tiên hạ thủ vi cường".

Đánh cho địch nhân không kịp trở tay, một chảo chứa mười thành tu vị, mười thành điên cuồng của Mục Vân khiến hắc y nhân bịt mặt hộc tốc bay ngược về phía sau hơn mười trượng, cả người đập mạnh xuống đại địa, ma sát với mặt đất cuốn lên bụi mù, đầu hắn lệch hẳn sang một bên, mồm trào ra máu tươi.

Khi chiếc khăn bịt mặt vừa rơi xuống, Mục Vân cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh hắc y nhân, khuôn mặt âm trầm, hắn nhấc chân hung hăng tung ra một cước.

Một cước này cơ hồ là thiết bổng ngàn cân đập thẳng vào ngực đối phương, tiếng xương sườn lách tách gãy vỡ, một tiếng rống thống khổ vang lên, tựa như hung thú bị người ta dồn đến đường cùng.

" Aaaa!".

Đám đông sau tiếng súng nổ rung trời còn chưa kịp hồi phục tâm tình đã thấy năm cái xác chết phân biệt nằm trên mặt đất, vị trí mi tâm đều đặn hiện ra năm cái lỗ máu đen ngòm.

Mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, từ khi Mục Vân động thủ cho đến hiện tại thời gian trôi qua còn chưa đầy mười cái hơi thở, mà cục diện dường như đã được định đoạt.

Mục Vân không muốn cho hắc y nhân kia thêm chút cơ hội nào để phản kháng, lập tức nhấc tay, một chảo từ trên bầu trời xé không nện xuống.

Trong thể nội thanh quang bạo phát, ánh sáng màu xanh nhạt ngập trời mà lên, hư vô phạm vi năm trượng phụ cận đều kịch liệt vặn vẹo, ẩn ẩn còn nghe được tiếng điện lôi nhàn nhạt gầm gừ.

" Ầm! Ầm..!".

Một kích này tưởng chừng muốn đập cho hắc y nhân chìm vào lòng đất.

Nhưng không phải, chiếc chảo vừa rồi tựa hồ cùng với cự thạch ngàn cân va chạm mà trực tiếp bị bẻ cong, uốn ngược trở lại, tay cầm dính chặt vào lưng chảo.

Mục Vân chỉ cảm thấy song thủ tê rần, đầu hoa mắt choáng, cả người ong ong.

Liền ngay sau đó là một tiếng hét dài trầm đục, đám người khiếp sợ khi nhìn thấy từ tay áo hắc y nhân gào thét bay ra một đạo quang mang màu tím sẫm, quang mang này cực kỳ mãnh liệt, chập chùng tản mát một cỗ khí tức kinh tâm động phách, như muốn đè ép cả thương thiên, khiến cho người ta cảm giác hít thở không thông.

Đạo quang mang phiêu phù trên bầu trời rồi nhanh chóng xoay vòng theo một loại quỹ tích bất định, hoá thành một cái văn án màu tím, bên trên văn án hiện lên bốn chữ lớn lập loè tử sắc, loại cổ ngữ với lối viết ngã nghiêng:" Khốn Tiên Thần Phù".

" Là ngươi ép ta! Khốn Tiên Thần Phù một khi xuất ra, đến Võ Hoàng cảnh cũng phải chịu thiệt" Hắc y nhân vẻ mặt điên cuồng, trong đôi mắt ngùn ngụt sát khí, hắn cay độc nhìn Mục Vân, gầm nhẹ.

Cả người Mục Vân lập tức bị tử quang bao phủ, cảm giác toàn thân bị chế trụ, thể nội võ khí tựa hồ cạn kiệt, khi Mục Vân định lùi lại phía sau tìm cách thoát khốn thì một bàn tay lạnh lẽo đã đặt ở trước cổ hắn, hung hăng xiết mạnh.

Bàn tay này dày đặc huyết khí, lực lượng chứa đựng bên trong cũng tuyệt đối không tầm thường, hắc y nhân sừng sững đứng đối diện, tu vị triệt để phóng xuất.

" Đại Võ Sư trung kỳ cảnh giới!" Chúng nhân chấn kinh.

" Tứ Minh Hầu! Là hắn, chẳng trách cứ mỗi lần đối diện ta luôn có loại cảm giác quen thuộc vô cùng!" Tiểu Mẫn lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt thực sự của hắc y nhân, nàng sợ hãi kêu to, một khắc mọi khúc mắc trong lòng đều đã có lời giải đáp thích hợp, nội tâm gấp gáp âm thầm lo lắng cho an nguy của Mục Vân.

" Lột được khăn che mặt của ta xuống, lại khiến ta thổ huyết trọng thương, hôm nay dù cho ngươi có là ai, lai lịch thế nào đi chăng nữa cũng đều phải chết!" Tứ Minh Hầu nghiến răng nói, trong mắt sát cơ ngập trời.

Huyết khí từ bàn tay Tứ Minh Hầu vặn vẹo tuôn trào bóp chặt lấy cổ Mục Vân, nhấc bỗng hắn lên khỏi mặt đất khiến cho Mục Vân không tài nào thở được, khuôn mặt đỏ lừ, toàn thân phát lạnh, Mục Vân yếu ớt giãy giụa, đại não cấp tốc chuyển động tranh thủ cho mình một con đường sống.

Vô pháp, Mục Vân đã bị Khốn Tiên Thần Phù triệt để trấn áp.

Trong thời khắc sinh tử, khi ý thức đều muốn chìm vào mê man, phút cuối lúc mi mắt chuẩn bị trụp xuống, có một cái bóng nữ nhân áo trắng đang gào thét lao về phía hắn, kiếm quang loé lên, một đạo kiếm khí nhằm mi tâm Tứ Minh Hầu đâm tới.

" Tiện nhân!" Tứ Minh Hầu giận dữ quát.

Một tay hắn đang khống chế Mục Vân, tay còn lại mạnh mẽ vươn ra, uy áp Đại Võ Sư tu vị mãnh liệt tuôn trào, một cái vỗ nhẹ liền dễ dàng đẩy lùi Tiểu Mẫn, ngọc kiếm rơi xuống, nàng ôm ngực ho ra máu tươi, khuôn mặt mỹ lệ nhanh chóng nhợt nhạt.

Thanh ngọc kiếm bị Tứ Minh Hầu dùng Khống Vật Thuật định trụ giữa hư vô, tiếng kiếm ngân ong ong vang lên chói tai.

" Hahaha! Thì ra là một đôi uyên ương, muốn sống chết có nhau a! Được, ta cho hai ngươi toại nguyện!".

Tứ Minh Hầu cười nhạt, châm biếm nói, dứt lời bàn tay lập tức nắm lại khiến cho bốn bề không khí bị ép đến mức nổ tung, thanh ngọc kiếm tựa hồ có linh tính mà mãnh liệt rung động, trực tiếp quay ngược xé gió cuốn lên âm bạo, một đường muốn đâm xuyên qua ngực Tiểu Mẫn.

Khoảng cách rất gần, mọi chuyện phát sinh theo cái kịch bản biến hoá không ngờ, khi một kiếm kia tưởng chừng đã xé nát ngực Tiểu Mẫn thì thình lình một cái bóng đen như u linh nhanh chóng lướt qua, ngăn cản ở trước mặt.

" Phập! Aaa!" Bóng đen kia hét thảm, lảo đảo chực ngã, nhìn lại thì là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú, dung mạo hắn có đến bảy phần tương tự Tứ Minh Hầu.

Vùng ngực trái thiếu niên bị ngọc kiếm xuyên thấu trước sau, máu tươi theo mũi kiếm tuôn trào như suối, một bụi thảo mộc lớn đều bị máu tươi tưới ướt.

" Nhị đệ! Ngươi, ngươi.!" Tứ Minh Hầu khi nhìn đến thiếu niên trước mặt thì thần sắc bỗng nhiên đại biến, một tay đang xiết chặt cổ Mục Vân bất đắc dĩ phải buông ra, khuôn mặt đỏ lừ, hô hấp gấp gáp, hắn lắp bắp nói.


" Tứ Thanh Hầu!" Một vài người đứng từ xa quan khán tựa hồ nhận thức được thiếu niên kia, đồng thanh thảng thốt hô lớn.

" Đại ca! Ta không muốn nhìn thấy huynh cứ phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, hơn nữa huynh không được tổn thương người con gái ta yêu! " Tứ Thanh Hầu cười thảm, thều thào.

Trước khi ngã xuống, Tứ Thanh Hầu còn hướng ánh mắt nhu tình nhìn Tiểu Mẫn, thở gấp, khó khăn nói.

" Mẫn nhi! Ta không bảo hộ cho muội được cả đời, Vân Chi xin lỗi! Ta biết muội và ta sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp, dù muội ghét bỏ ta nhưng ta yêu muội thực lòng! Hy sinh vì muội là điều cuối cùng và chân thực nhất mà Tứ Vân Chi còn có thể làm để chứng minh cho muội thấy! Mẫn nhi, sống tốt! Có kiếp sau nhất định ta sẽ chờ!".

Hai dòng nước mắt ngắn ngủi rơi xuống, chưa trôi qua được gò má thì Tứ Thanh Hầu đã tuyệt khí bỏ mình, hắn chết, mặc dù đau đớn nhưng trên môi vẫn đọng lại nụ cười mãn nguyện.

" Nhị đệ! Đệ hà tất phải làm như vậy? Đám khốn kiếp...Các ngươi.. Ta phải giết...Giết tất cả..Aaa!" Tứ Minh Hầu gào thét, vẻ mặt vặn vẹo.

" Nữ nhân khốn kiếp! Ta giết ngươi đầu tiên".

Tứ Minh hầu bước ra một bước, thần sắc điên cuồng, hắn vươn tay nắm lấy đầu Tiểu Mẫn hung hăng kéo mạnh khiến cả người nàng đều nhoài trên mặt đất, bất quá, nàng không hề kêu la nửa lời, vẻ mặt không kinh không loạn, ánh mắt thâm trầm giờ phút này mông lung đáng sợ.

" Tại sao hắn phải làm như vậy? Là vì cứu ta? Tứ Vân Chi chết là tại ta sao?" Tiểu Mẫn như kẻ mất hồn, cả người lấm lem nằm trên mặt đất thất thần lẩm bẩm.

" Đúng! Là vì tiện nhân ngươi, nhị đệ ta chết là vì ngươi, bản Hầu phải giết chết ngươi! Giết hết Vương gia toàn tộc mới thoả được mối hận này..Hắc..Hắc! " Tứ Minh Hầu tựa hồ phát cuồng, hắn run rẩy chỉ tay vào mặt Tiểu Mẫn vừa cười khằng khặc vừa gằn giọng quát.

Đồng thời tu vị trong thể nội Tứ Minh Hầu bộc phát, trực tiếp nổ vang, huyết khí dâng lên ngập trời, tanh nồng lạnh lẽo, hắn nhấc tay phải.

Tay trái bắt ra pháp quyết, một chưởng nhằm địa phương Tiểu Mẫn đang nằm hung hăng vỗ xuống.

Phong bạo cuốn ngược, cát bay đá chạy, đất trời oanh minh, một cái đại huyết ấn cấp tốc thành hình phiêu phù giữa hư vô, cuồn cuộn hút vào võ khí như kình ngư hấp thủy.

Đại huyết ấn càng lúc càng trương lớn, uy áp kinh tâm đè ép lên hết thảy, đám đông đồng thời thở dốc, đây mới chân chính là thực lực của Tứ Minh Hầu, Đại Võ Sư trung kỳ, chiến lực vô hạn tiếp cận đến Võ Tông cường giả.

Đại huyết ấn rung động dữ dội, ầm ầm thanh âm nổ vang, huyết quang ngập trời nhằm hướng Tiểu Mẫn bao phủ xuống.

Nàng không muốn tránh né, cũng vô lực tránh né.

Đối với chúng nhân có mặt bên trong Trì Vân sâm lâm thì đây là trận chiến ngàn năm một thuở, nó kinh động không phải vì bạo phát ra lực lượng khủng bố hay sức phá hoại mạnh mẽ mà bởi vì sự điên cuồng..Cùng bi tráng.

Khi huyết quang vừa vặn phủ xuống, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn nữa thình lình vang lên giữa trời, oanh minh vang vọng, tiếng nổ này đi vào lòng chúng nhân, âm lực viễn siêu quá khứ khiến cho ai nấy đều vài khắc đứng tim.

Tứ Minh Hầu ngơ ngác, hai mắt trợn ngược, đỉnh đầu một cái lỗ máu đen ngòm xuyên thấu trước sau, bản thân hắn tựa hồ còn chưa kịp tin, chưa kịp chấp nhận, miệng lắp bắp nói không ra lời.

" Thôi xong! Tứ Vương Gia xem như tuyệt tự, Tiểu Mẫn công chúa lại là đầu nguồn đại hoạ, lần này Thiên Triều chắc chắn có biến, Tây Vực Hoang Châu sinh linh đồ thán!".

Đông Hoang Tông, ngọn núi nhỏ nằm trên sơn môn, một vị lão nhân lớn tuổi ăn mặc tầm thường hình như chỉ là chức sự tạp dịch, lão chằm chằm nhìn vào bên trong một tấm gương đồng bóng loáng, nơi đó phản chiếu toàn bộ khung cảnh của Trì Vân sâm lâm lúc này.

" Tông chủ! Tại sao ngươi không ra tay ngăn cản?" Lão giả trầm giọng, trên miệng hiện ý cười, liền quay sang hỏi một vị trung niên mặc hoàng bào khí chất vương giả, nhìn vô cùng tôn quý đang ngồi ngay bên cạnh.

" Thái sư thúc! Ta đâu dám làm trái ý người..Hắc..Hắc!".