Chương 19: Giả tạo

Siêu Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 19: Giả tạo

Hoắc Dịch Khiêm lờ đờ đi đến phòng hiệu trưởng. Trước khi vào, gõ cửa vài tiếng.

"Mời vào."

Từ bên trong truyền đến giọng nói của Tiêu tướng quân.

Hắn hơi kinh ngạc, rất nhanh trấn tĩnh, mở cửa đi vào.

Tiêu tướng quân tên thật là Tiêu Kính, lúc đầu là cấp dưới của ông nội, nhưng từ khi ông hắn 100 tuổi, đã nghỉ hưu và nhường lại quân huy cho ba hắn. Và trở thành cấp dưới của một người kém mình 20 tuổi. (Tuổi thọ ở tương lai được kéo dài)

Ông ta dù phấn đấu cũng chỉ có thể dừng lại ở chức hạ tướng.

Hắn bên trong thâm tâm mặc dù khinh bỉ, nhưng bên ngoài vẫn xử sự lịch sự, thanh lịch.

"Chào ngài."

Tiêu tướng quân thấy hắn không kiêu ngạo, liền cười haha:

"Ái chà Dịch Khiêm, đã lớn thế này rồi cơ à?"

Hắn nhu thuận gật đầu.

Nói rồi, ông ta len lén liếc hắn một cái, nói: "Vậy bố cháu có khoẻ không?"

Hẳn mỉm cười: "Vẫn khoẻ ạ."

Ông ta làm vẻ nịnh nọt: "Vậy cháu nói tốt bác với bố cháu được không? "

Hoắc Dịch Khiêm hơi đảo mắt, nhưng vẫn trả lời: "Vâng!"

Tiêu Kính cười cười. Đúng là trẻ con, nói gì cũng nghe.

Chắc hẳn tên nhóc này hâm mộ ông ta lắm, ha ha, Hoắc Dịch Môn, nhìn xem, đứa con của mày vẫn là rất thích tao đấy. Rồi sẽ có một ngày tao vượt qua mày!

Hoắc Dịch Khiêm khinh bỉ nhìn ông ta, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo.

Hắn thật sự rất muốn rời khỏi nơi này.

Rõ ràng rất ghét bố hắn vì ông ấy từ quan hệ mà có chức vụ, chẳng lẽ ông ta không phải? Nhưng cho dù Tiêu Kính có thách thức Hoắc Dịch Khiêm cũng không đánh thắng.

Tiêu Kính cười tít mắt, ông ta vẫn cần níu vào Hoắc gia, thằng nhóc này có thể giúp ông ta.

"Vậy nhờ cháu nhé?" Nói rồi ông ta lấy từ trong cặp ra một hộp đồ chơi.

"Đây, cho cháu. Đây là mô hình rô bốt A-120 đời mới nhất đấy."

Hoắc Dịch Khiêm mỉm cười, giả vờ phấn khích: "Ôi cảm ơn bác! Lúc về nhà cháu sẽ kể thật tốt về bác!"

Hoắc Dịch Khiêm vốn không hứng thú với thứ đồ này. Đồ thật chứ đồ chơi thì hắn không ham. Dù sao thì hắn cũng không phải trẻ con.

Hoắc Dịch Khiêm cúi đầu, cầm hộp đồ chơi đi ra ngoài.

Hắn về ký túc xá, trường tổ chức xong chương trình liền cho nghỉ buổi chiều.

Hắn vứt hộp đồ chơi lên bàn trong phòng khách, nói: "Ai muốn lấy thì lấy."

Đặng Cách Chân từ trên giường nhảy xuống, ngắm nghía cái hộp một lúc, thốt lên: "Uầy mô hình rô bốt A-120 đời mới còn chưa phát hành trên thị trường đâu. Boss, cậu lấy từ đâu vậy?"

Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường, là thả hai chân xuống, để sách lên đùi: "Tiêu tướng quân đưa cho đấy."

Hai mắt Đặng Cách Chân phát sáng, chạy lại giường đối diện, ngước lên hỏi: "Ngài ấy gọi boss làm gì thế?"

"Ông ta là cấp dưới của bố tớ."

Đặng Cách Chân chợt nhớ ra bố Hoắc Dịch Khiêm là thượng tướng, ngại ngùng gãi đầu một chút rồi nói: "Vậy tớ lấy cái này nhé?"

Hoắc Dịch Khiêm gật đầu một cái.

Rồi hắn đặt quyển sách xuống, đeo đồng hồ lên.

Đồng hồ thời kì tương lai có thể nghe, gọi, lên mạng lại nhẹ, rất tiện lợi.

Hắn gọi cho mẹ.

Triệu Diêu tiếp nhận cuộc gọi, thấy mặt đứa con trai của mình, cô liền vui vẻ.

"Tiểu tử thối, đến giờ mới gọi cho mẹ hả?"

Hắn cười khanh khách:

"Mẹ, con trai mẹ xa nhà, mẹ có nhớ con không?"

"Nhớ, vậy còn nhóc thì sao?"

"Con nhớ mẹ thế này nè!" Hắn khua tay.

Triệu Diêu cười ha hả: "Thế gọi mẹ có chuyện gì?"

"Mẹ, hôm nay Tiêu hạ tướng đến trường con. Ông ta muốn con nói với bố, giúp ông ta lên chức."

Triệu Diêu cười khinh bỉ, giọng nói cũng có chút mỉa mai.

"Được rồi, chuyện này để mẹ nói, con không có việc gì nữa thì mẹ cúp máy."

Hắn chưa kịp nói vâng thì mẹ đã cúp máy.

Mẹ, sao có thể vô tình như thế, tim con đau lắm đấy!