Chương 4: Thạch Thiên Khiếp Sợ

Sát Thiên

Chương 4: Thạch Thiên Khiếp Sợ

"Hừ, cái thứ kinh mạch rách nát của ngươi ta chỉ cần phẩy tay là đem nó hồi phục, hừ... hừ... hừ" Hắc lão tức vểnh râu, hừ lạnh ba tiếng nói. Quả thực, Hắc lão chưa bao giờ tức giận như vậy, bất quá vì một vài lý do cần nhờ Thạch Thiên hắn cho nên dù Thạch Thiên hắn có quá đáng thế nào, lão vẫn cố nhịn lại, phải nói, công phu "nhẫn" của Hắc lão quả thực rất giỏi, nếu là người khác, sớm đã lửa giận công tâm mà đem Thạch Thiên xé ra làm đôi không chừng.

Bất quá dù vậy, Thạch Thiên vẫn không có hoàn toàn vui quá mà đánh mất đi lý trí tin tưởng hoàn toàn, hắn dùng ánh mắt đề phòng hỏi lại: "ngươi thực sự có thể hồi phục lại kinh mạch cho ta? Nếu ngươi có thể hồi phục kinh mạch cho ta, ta sẽ mang ngươi đại ân tình, còn về yêu cầu của ngươi, ta không hứa sẽ chắc chắn có thể hoàn thành, bất quá ta sẽ cố gắng hết mình, nhưng trước tiên, ngươi phải chứng minh cho ta tin là ngươi có thể a."

Không thể trách Thạch Thiên sẽ có như vậy nghi ngờ, dù sao trước đây hắn đã từng được mẫu thân mang tới các danh sư có tiếng để xem, bất quá họ còn chưa có làm gì đã nói "kinh mạch của thằng nhóc đã gãy nát, căn bản không thể tu luyện, đời này đã định chỉ là thường nhân, bất quá không phải không có cách, nếu có thể lấy tới một quả lục giai đan dược Hồi Thần Đan, có lẽ có thể." Bất quá lục giai đan dược có thể nói liền lấy tới được sao? Tại Thiên Chuyển đại lục, cao nhất bất quá chỉ là tứ giai luyện dược sư mà thôi, căn bản ở nơi này, một quả lục giai đan dược liền được coi là truyền thuyết, sẽ xuất hiện sao? Căn bản liền coi là không có hy vọng.

Hắc lão thấy Thạch Thiên thận trọng như vậy, cũng chỉ có thể thở dài, nói: "ngươi cái tên tiểu tử này, cần gì phải thận trọng vậy a, tính toán, nếu ta lừa ngươi, vậy thì ta nhận được cái gì a, bất quá nếu đã vậy, ta mà không bày ra một chút tài nghệ, liền không được ngươi coi trọng a!"

"Ngươi có thể đoạt xá ta a, cho nên ta vẫn cần phải cẩn thận đấy". Thạch Thiên không úy kỵ gì nói thẳng, võ giả có linh hồn lực cường đại có thể tiến hành "đoạt xá", đoạt xá là quá trình chiếm đoạt thân thể của một võ giả, dựa trên yếu tố linh hồn của người đi đoạt xá phải cường hơn linh hồn của người bị đoạt xá, tại sao phải đoạt xá?

Ai mà chả muốn được sống, cường giả tất nhiên cũng vậy, họ mong muốn được sống hơn ai hết, mà tu luyện có quá nhiều rủi ro, ai nói trước được rằng ngày mai ngươi sẽ không vì tu luyện sai lầm mà chết đây? Sau khi thân thể cũ chết đi, không còn sinh cơ lực (sinh mệnh lực), nếu linh hồn vẫn còn, liền có thể lấy phương thức đoạt xá để trọng sinh.

Hắc lão nghe xong chợt cười khổ, đoạt xá? Nếu ta có tâm đoạt xá tiểu tử ngươi thì bây giờ ngươi đã hồn phi phách tán a, bất quá ta chỉ là một tia tàn hồn, muốn đoạt xá cũng không được a, đúng vậy, điều kiện để đoạt xá đó chính là linh hồn phải nguyên vẹn, cho dù tổn hại mootn chút cũng khoomg sao nhưng nếu chỉ là tia tàn hồn, vậy thôi không cần nghĩ, tàn hồn thì không thể đoạt xá vì nó không phải là linh hồn chân chính.

Hắc lão lắc đầu, hai tay chợt vũ động, cả người bộ dáng mệt mỏi vừa nãy biến mất không còn, thay vào đó là một bộ dáng nghiêm nghị, giống hệt thanh niên nghiên túc bộ dáng, từ trong thân thể Hắc lão tràn ra một đoàn hỏa diễm lộng lẫy màu hoàng kim, ngọn lửa nhanh chóng tạo thành hình dáng một cái lô đỉnh, hỏa lô cuồn cuộn, giống như một con giao long đang bị giam cầm muốn thoát ra vậy, bỗng trên không trung quanh Hắc lão xuất hiện rất nhiều linh thảo cùng một khỏa thú đan, từ mật độ linh khí tản ra từ thú đan có thể thấy khỏa thú đan này là một khỏa thú đan của lục giai linh thú.

Thạch Thiên bây giờ cảm thấy có chút hoa mắt váng đầu, hắn tuy rằng mới tới nơi này nhưng dựa vào những kiến thức của khối thân thể này, hắn vẫn có thể nhận biết được khỏa lục giai thú đan kia a, điên cuồng a, điên cuồng a, Thạch Thiên cảm thấy có chút bất khả tư nghị, bây giờ Thạch Thiên có chút tin tưởng rằng Hắc lão thật sự có thể giúp hắn hồi phục kinh mạch, bất quá biểu cảm trên khuôn mặt của hắn vẫn là bình tĩnh, tựa như không cảm thấy bất ngờ chút nào vậy, hắn rất muốn biết Hắc lão sẽ chuẩn bị luyện thành đan dược gì với khỏa lục giai thú đan kia.

Sau khi toàn bộ linh thảo đã được xuất ra đầy đủ, hai tay Hắc lão liền kết thành một ấn pháp đặc biệt, hỏa lô liền cuồng bạo hẳn lên, lúc vừa tạo thành, hỏa lô cũng ngùn ngụt ngọn lửa bốc lên, nhưng lại mang đến cảm giác êm dịu, tựa như giao long đang bị giam giữ, ngoan ngoãn nằm yên, còn bây giờ thì giống như cuồng trào, như giao long thoát khốn cuồng loạn vì vui mừng, rất nhanh những linh thảo cần thiết đã được hút vào hỏa lô, trải qua chưa đầy nửa canh giờ, toàn bộ những tinh chất trong các cây linh thảo đã được chắt lọc, những cặn của linh thảo bị thiêu đốt thành tro rơi xuống đáy hỏa lô, tiếp đó Hắc lão lại điều khiển hỏa lô tiếp tục hút khỏa lục giai thú đan vào tiến hành tinh lọc.

Tiếp tục trải qua khoảng mười phút đồng hồ, những gì cần tinh lọc đã được tinh lọc xong, Hắc lão huy động hỏa lô cùng hoàng kim hỏa diễm, cưỡng ép đem những dòng linh chất tinh lọc được dung nhập lại, dần dần tạo thành hình dáng một khỏa đan dược, trải qua khoảng vài phút ủ đan, khỏa đan dược này đã thành công luyện chế, tổng thể không hết một canh giờ.

Thạch Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, từ mùi hương nồng đậm tản ra từ khỏa đan dược, hắn đại khái có thể chắc chắn khỏa đan dược này chính là lục giai đan dược được coi là truyền thuyết tại Thiên Chuyển đại lục, một khỏa lục giai đan dược khi xuất thế liền có thể tạo thành oanh động toàn đại lục, thậm chí khiến cho các đỉnh cấp cường giả trên đại lục điên cuồng tranh đoạn, cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn, hắn muốn bình tĩnh cũng không thể.

Khỏa lục giai đan dược này toàn thân óng ánh, lóe lên vài tia bạch sắc, từ hình dáng nhìn tới, nó chính xác là một khỏa Hồi Thần Đan, lục giai trung cấp đan dược, khỏa đan dược cần để hồi phục kinh mạch cho Thạch Thiên hắn.

Thạch Thiên hết trong mắt lóe lên quang mang nhìn khỏa đan dược đầy thèm muốn lại trở thành nhíu mày suy nghĩ, hắn vừa mới nói Hắc lão như vậy a, bây giờ mà chủ động đưa ra lời nói thì quả thực có chút không hợp lý, bất quá nếu bỏ qua lần này cơ hội, sợ rằng cả đời không còn cơ hội lần sau a, bất quá khi Thạch Thiên dứt khoát quyết định vứt bỏ mặt mũi để nói ra điều mong muốn, Hắc lão đã cất tiếng trước.

"Thế nào? Tiểu tử ngươi đã tin ta? Vậy ý kiến của ngươi bây giờ thế nào a? Đối phó với tên tiểu tử nhà ngươi còn khó hơn đối phó với mấy lão quái vật sống lâu a, thật không biết ngươi có phải hay không chỉ là một cái còn chưa có cử hành lễ thành nhân thiếu niên mười năm tuổi a?" Hắc lão nói ra câu này, một phần còn là muốn dò xét, xem Thạch Thiên có phải hay không là bị đoạt xá, bất quá, quá trình Thạch Thiên bị giết lão đều đem toàn bộ nhìn vào trong mắt, vậy nếu nói bị đoạt xá thì lại càng không thể.

Còn về Thạch Thiên, hắn như vớ được cái thang để bước xuống, hắn có thể từ chối sao? Bất quá, hắn vẫn phải nói: "ha..ha, ta năm này mới chỉ mười năm tuổi thôi ah, lẽ nào ngài cho rằng ta bị những lão đầu tử sống cả trăm năm kia đoạt xá? Còn về điều kiện của lão, ta đồng ý, bất quá, ta cũng không chắc chắn sẽ hoàn thành được, nhưng ta dùng nhân phẩm của mình để hứa, ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành". Không phải Thạch Thiên kiêu ngạo hay vô ơn, mà là điều kiện của Hắc lão quá khó, tu luyện một bộ linh quyết đến tầng thứ nhất định mới có thể tạo ra một thân xác mới, quá khó khăn.

Không nói tới Thạch Thiên có thể tu luyện tới tầng thứ đó hay không, mà cần phải nói, Thạch Thiên có duyên tu luyện bộ linh quyết đó hay không? Dù sao bộ linh quyết đó đến chính Hắc lão cường đại như vậy còn không tìm hiểu ra, một tên Luyện Thể kỳ như hắn nếu không có duyên tu luyện đó thì có thể cưỡng ép tìm ra cách tu luyện sao? Hiển nhiên câu trả lời là không thể nào đấy, cho nên Thạch Thiên mới chỉ có thể nói như vậy, không giám hứa chắc chắn điều này.

Bất quá, Hắc lão cũng biết việc này mức độ khó khắn lớn như thế nào, cho nên cũng không có làm khó Thạch Thiên, sau khi nghe câu cam kết của Thạch Thiên hắn, liền thỏa mãn gật đầu, nói: "ta cũng chỉ nói như vậy thôi a, còn về yêu cầu của ta, ta tất nhiên biết độ khó của yêu cầu của mình, cho nên đối với ngươi ta cũng không bắt buộc phải chắc chắn hoàn thành điều kiện này, nếu ngươi không thể hoàn thành được, vậy liền xem như ta vô duyên với nhân sinh đi, dù sao ngươi chỉ cần hết sức cố gắng là được, còn hoàn thành hay không, liền xem cố gắng, vận may và cơ duyên của ta với ngươi đi."

"Nếu đã vậy, vậy thì xin nhờ Hắc lão ra tay giúp đỡ rồi" Thạch Thiên sau khi đạt được mục đích, thầm thở hắt ra một hơi, hướng Hắc lão lễ phép nói, nói giỡn, nhờ người ta giúp, không lễ phép biết đâu lão nhân gia lại cụt hứng không giúp nữa, đến lúc đó biết kêu ai a. Nhưng ngoài dự đoán, Hắc lão lại không có ngay lập tức ra tay, chỉ tủm tỉm cười nhìn Thạch Thiên, nói: "ta biết tiểu tử ngươi nhưng là đánh cái chủ ý gì a, bất quá chủ ý này của ngươi căn bản là phế đấy".