Chương 12: Đại Địa Lực Viên

Sát Thiên

Chương 12: Đại Địa Lực Viên

Thạch Thiên lời nói vừa dứt, một luồng chiến ý cùng toàn bộ khí tức linh lực của Thạch Thiên đều bạo phát ra, hiển nhiên, đối với linh thú cấp bậc, Thạch Thiên nhưng là không dám coi thường đấy.

Chỉ thấy hai tay Thạch Thiên vũ động, Thạch Thiên hô nhỏ *Sơn Đào Hải Lãng*, trường thương tại trên tay Thạch Thiên múa lên một đường, trực tiếp hướng mi tâm Ma Viêm Báo đâm tới, một kích này không có cái gì hoa lệ, nhưng lại ẩn chứa khí tức cực kỳ kinh người.

Ma Viêm Báo hiển nhiên là cảm nhận được khí tức nguy hiểm, thân báo hơi trườn một chút, tránh được một kích trí mạng, nhưng nó không thể tránh được toàn bộ, vẫn bị trường thương của Thạch Thiên rạch ra một vết thương tại hông trái, nó rống lên một tiếng, hai mắt huyết hồng nhìn Thạch Thiên, hiển nhiên là nó đã bị Thạch Thiên chọc giận.

"Hảo thương quyết, thật sự là quá kinh diễm rồi, chả trách ngươi chỉ có tu vi cửu kỳ Luyện Thể mà dám độc hành tiến về đỉnh Hắc Vu Sơn". Nam tử đầu lĩnh nhóm võ giả kia đứng ở một bên vừa nhìn, vừa khiếp sợ, lại vừa tấm tắc khen.

"Thật mạnh…" Tạ gia nhị huynh đệ người còn lại cũng kinh hãi cảm thán, trong mắt loé lên vài tia hâm mộ.

"Thật mạnh a, nếu ta được làm nữ… a ta nghĩ gì vậy a, xấu hổ quá". Thiếu nữ duy nhất trong nhóm nhìn Thạch Thiên bằng ánh mắt hâm mộ, nữ nhân a, ai cũng hâm mộ cường giả a, chợt một suy nghĩ loé lên trong đầu thiếu nữ thanh thuần khiến nàng hai má đỏ như trái táo, khiến nàng lấy hai tay vừa vỗ má vừa lắc đầu nguầy nguậy, trông nàng lúc này rất đáng yêu a, bất quá Thạch Thiên còn không có tâm tư để ý đến.

Người duy nhất trong nhóm nhìn thấy dáng vẻ này của nàng là Tạ gia nhị huynh đệ người duy nhất không chạy, hắn lắc đầu âm thầm thở dài, cái kia đệ đệ của hắn có ý với thiếu nữ này, nhưng hôm nay làm ra sự tình như vậy, liền coi như hết hy vọng a.

Còn một người nữa cũng nhìn thấy dáng vẻ này của thiếu nữ, đó chính là Tạ gia nhị huynh đệ người đã bỏ chạy, hắn chạy được một đoạn liền trở lại lấp ở một bên nhìn xem, thấy Thạch Thiên ra tay cứu nhóm võ giả hắn liền rất bất ngờ, sau đó là hơi ghét Thạch Thiên, nếu Thạch Thiên ra tay sớm thì hắn đã không phải mất mặt như vậy, sau khi nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ dành chi Thạch Thiên, sự ghét bỏ liền trở thành ghi hận, tại sao hắn luôn bên cạnh thiếu nữ mà thiếu nữ lại chưa từng để ý hắn, còn người kia vừa mới xuất hiện nàng lại nhìn kẻ đó bằng ánh mắt hâm mộ, hắn cũng quên không nhìn lại tính cách cùng bản thân, xem hắn có hay không xứng đáng.

Về phần Thạch Thiên, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, bản thân đúng là rất thiếu thốn kinh nghiệm a, một kích vừa rồi nếu ra nhanh thêm hai giây nữa thôi là có thể nhất kích miểu sát nhất giai Linh Thú rồi, bất quá Thạch Thiên không biết hắn biểu hiện như vậy quá doạ người a, suýt chút nữa nhất kích miểu sát nhất giai Linh Thú, hơn nữa còn ở tu vi cửu kỳ Luyện Thể, nói ra chắc cũng chẳng ai tin.

Vì thấy bản thân thiếu thốn kinh nghiệm nên Thạch Thiên quyết định triền đấu, đã có quyết định nên Thạch Thiên bắt tay vào làm luôn, hắn không sử dụng Vạn Ảnh Di Thân nữa mà sử dụng tốc độ thường, Sơn Đào Hải Lãng cũng chỉ dùng có một nửa uy lực, nên rất nhiều lần hắn bị Ma Viêm Báo một trảo trảo bay khiến cho nam tử đầu lĩnh nhóm võ giả kia môi giật giật liên tục, thiếu nữ kia thì nhìn Thạch Thiên càng ngày càng si mê, cái kia trốn trong một góc Tạ đệ thì hận ý lại càng sâu.

Không phải nam nhân đầu lĩnh môi giật giật là vì Thạch Thiên kích đầu tiên chiếm thượng phong mà những chiêu tiếp theo liên tiếp bại lui mà hắn môi giật giật là vi Thạch Thiên bị trảo bay cả chục lần mà thân thể không có lấy một vết thương, một vết xước cũng không có luôn, điều này cũng khiến Ma Viêm Báo nhiều lần trố mắt nhìn kinh ngạc, cứ như tên nhân loại này là yêu thú chứ không phải là nhân loại vậy.

Điều này cũng dễ giải thích, vì thân thể của Thạch Thiên đã được trải qua thất sắc linh khí luyện thể, độ cứng cáp đã sớm sánh ngang với nhị giai linh thú có phòng ngự kém, tuy rằng phòng ngự kém nhưng cũng là nhị giai linh thú, nhất giai linh thú có thể so sánh sao? Vì vậy đầu Ma Viêm Báo này không thể gây thương tích cho Thạch Thiên cũng là điều đương nhiên.

Trải qua gần bốn canh giờ quần ẩu, Thạch Thiên cùng Ma Viêm Báo đã thấm mệt, mà những gì cần thì Thạch Thiên đã thu hoach xong, vì vậy Thạch Thiên dứt khoát kết thúc cuộc quần ẩu này, hắn vũ động Vạn Ảnh Di Thân cùng Sơn Đào Hải Lãng, lần này tất nhiên là Thạch Thiên sử dụng toàn lực, cộng thêm vào đó là những kinh nghiệm hắn vừa đạt được, Ma Viêm Báo đã thấm mệt, muốn tránh cũng không được cho nên bị một kích miểu sát ngay tại chỗ, Thạch Thiên thở phù ra một hơi.

Thực chất, Thạch Thiên thể nội còn hơn năm trăm tia linh lực chưa sử dụng, bất quá đấy là hắn đề phòng nhóm võ giả kia nên cố ý giữ lại, vì vậy hắn cũng không sợ bị nhóm võ giả kia gây bất lợi, suy cho cùng, nếu hắn sử dụng hết linh lực, hắn vẫn có thể trong một ý niệm liền tiến vào tinh thần giới của Hắc Lão, nhưng hắn không muốn vậy, hắn không muốn quá dựa dẫm vào người khác, với lại tinh thần giới là con bài chưa lật của hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng liền sử dụng được.

Nhóm võ giả này thấy cuộc chiến kết thúc liền có chút bất ngờ cùng cảm khái, thật không ngờ lại có người cứu bọn hắn, bất quá nam nhân đầu lĩnh lại không vui quá mất không, hắn hơi nhăn mặt lạnh lùng hỏi, câu hỏi làm cho mọi người đề phòng, ánh mắt đề phòng toàn bộ hướng về Thạch Thiên: "ngươi theo dõi chúng ta? Ngươi đã nhìn được bao lâu rồi? Ngươi muốn gì ở chúng ta?".

Thạch Thiên ho khan một tiếng cười khổ, làm người tốt đúng là rất khó a, hắn mỉm cười giải thích: "không cần sợ, nếu ta có ý định gì với các ngươi thì bây giờ ta đã không xuất hiện, ta vốn là muốn lên đỉnh Hắc Vu Sơn tìm kiếm một đầu nhất giai linh thú để khiêu chiến, đi ngang qua đây thì thấy linh khí ba động bất thường, cho nên tới nơi này xem xét, nhìn thấy đầu này chính là nhất giai linh thú, ta liền nổi lên chiến ý, muốn khiêu chiến nó, chỉ như vậy thôi".

Đầu lĩnh nam nhân nhìn Thạch Thiên, thấy sắc mặt hắn không phải là nói dối, lúc đó mới âm thầm thở ra một hơi, sau đó ra hiệu cho những người còn lại giải tán, hắn hướng về Thạch Thiên nói: "đa tạ……ngươi ngươi nói cái gì? Muốn tới đỉnh Hắc Vu Sơn tìm linh thú khiêu chiến, ngươi mới chỉ là Luyện Thể cửu kỳ thôi a??".

Luyện Thể cửu kỳ? Tại sao tu vi Thạch Thiên lại là Luyện Thể cửu kỳ đây? Tại vì sau khi Thạch Thiên xác định mục tiêu tại đỉnh Hắc Vu Sơn, tối đó hắn liền tại một cành cây vừa nghỉ ngơi vừa tu luyện, do sau khi trải qua thất sắc luyện thể, Thạch Thiên cùng linh khí thiên địa *phàm linh khí* luôn luôn có một tầng liên hệ ẩn, tầng liên hệ này chính là linh khí cộng hưởng.

Khi hắn tu luyện, do sự ảnh hưởng của linh khí cộng hưởng, linh khí thiên địa trước khi bị hắn hấp thụ chuyển hoá thành linh lực, đã tự mình loại bỏ tạp chất, cho nên cái gọi là loại bỏ tạp chất sau đó mới có thể chuyển hoá Thạch Thiên là không cần làm, tốc độ tu luyện nhanh gấp mười lần võ giả bình thường là chuyện đương nhiên, cho nên chỉ sau một đêm, Thạch Thiên đã hấp thụ và chuyển hoá được một số lượng linh lực khổng lồ, khiến hắn đột phá bình cảnh, tiến vào Luyện Thể cửu kỳ.

Sau khi tấn cấp Luyện Thể cửu kỳ, số lượng linh lực của Thạch Thiên đạt tới ba ngàn sáu trăm ba mươi hai tia, cho nên điều Thạch Thiên cần làm bây giờ là áp súc linh lực, chuẩn bị khai phá đan điền.

Còn lý do vì sao tên đầu lĩnh nam tử kia biết được tu vi thật sự của Thạch Thiên, là vì lúc Thạch Thiên ra tay, khí tức không thể tiềm ẩn được nữa đã toàn bộ cuồng trào ra ngoài, khiến cho nhóm võ giả này đều cảm nhận được.

Sau khi nghe đầu lĩnh nam tử kinh ngạc nói, Thạch Thiên mỉm cười: "chẳng lẽ cửu kỳ thì không thể tiến nhập Hắc Vu Sơn đỉnh sơn?".

"Cũng không phải a, chỉ là có chút bất ngờ thôi, dù sao từ trước tới giờ còn chưa có võ giả nào dưới Linh Sĩ Giai giám độc hành tiến về Hắc Vu Sơn đỉnh đi, à đúng rồi, quên không giới thiệu, tại hạ là Đinh Viên Hà, dong binh tự do, rất hân hạnh được làm quen đại hiệp". Nam nhân đầu lĩnh cười khổ đáp.

"Tại hạ Tạ Bắc, hân hạnh làm quen đại hiệp". Tạ Bắc, người duy nhất từ nãy đến giờ không lên tiếng cũng lên tiếng nói, hắn đối với Thạch Thiên còn có chút bài xích, nếu không phải Thạch Thiên ra tay muộn, đệ đệ của mình……

"Tiểu nữ Hà Linh Lung, hân hạnh làm quen thiếu hiệp, thiếu hiệp có thể cho tiểu nữ biết quý danh của thiếu hiệp không?" Thiếu nữ Hà Linh Lung xấu hổ lên tiếng nói, câu nói sau còn có chút lí nhí, bất quá Thạch Thiên vẫn nghe rõ được.

"Cái đó để sau đi, vị huynh đệ kia, ngươi có phải hay không cũng lên đi ra rồi a". Thạch Thiên chỉ cười cười, chợt hắn nhìn về phía một cái cây, âm thanh trầm thấp vang lên, thanh âm của Thạch Thiên vừa vang lên, nhóm võ giả chợt giật mình cảnh giác, kèm theo đó sự bội phục Thạch Thiên lại tăng thêm một phần, bọn hắn còn không cảm giác được a".

Sau đó, một thân ảnh liền từ sau cái cây đi ra, nhìn Thạch Thiên tràn đầy kiêng kỵ, thân ảnh này chính là người đã chạy trốn, Tạ đệ Tạ Nam.

Nhìn thấy thân ảnh, nam nhân đầu lĩnh chợt nở một nụ cười trào phúng: "ngươi còn biết trở về a, ta tưởng ngươi nhìn thấy một cái gì đó không thể bỏ qua chứ, làm sao? Lấy được? Là cái gì a? Cho bọn ta nhìn một chút có được không?".

"Đinh đại ca, ta…" Tạ Nam xấu hổ lên tiếng, hận ý về Thạch Thiên lại tăng một bậc, nếu không phải Thạch Thiên xuất hiện muộn, hắn làm sao sẽ rơi vào tình huống xấu hổ này.

"Ta không phải là đại ca của ngươi, chữ đại ca ta nhận không nổi, hừ". Đinh Viên Hà khinh thường nói.

"Đinh đại ca, nể mặt ta tha cho Nam đệ một lần được không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn lịch duyệt, có chút sợ hãi cũng là bình thường". Nhìn đệ đệ xấu hổ không dám mở miệng, Tạ Bắc cắn răng lên tiếng.

"Cũng được, vậy thì bỏ qua cho hắn một lần, hy vọng sẽ không có lần sau". Đinh Viên Hà đạm mạc lên tiếng, bất quá sự khinh thường vẫn chưa biến mất, thiếu nữ Hà Linh Lũng cũng vậy, nàng tuy không nói gì nhưng sự khinh thường tràn đầy trong mắt nàng đã thay cho lời nói của nàng.

"Thiếu hiệp, không biết có thể cho ta biết quý danh được không?" Đinh Viên Hà nhìn Thạch Thiên niềm nở hỏi, thiếu nữ​ nọ ánh mắt nhìn về Thạch Thiên cũng tràn đầy vẻ chờ mong.

Nhìn vẻ mặt đó của thiếu nữ, Thạch Thiên không kìm được bật cười nói: "quả nhiên là ánh mắt chết người a, haha, tại hạ Thạch Thiên, là một tán tu".

Nghe Thạch Thiên nói câu đầu, thiếu nữ khuôn mặt đỏ như trái táo, đầu thiếu chút nữa xấu hổ đến xì khói, bất quá sau khi nghe được tên của Thạch Thiên, nàng âm thầm đem cái tên thật sau ghi nhớ, tựa như sợ quên mất vậy. Thấy vậy, Tạ Nam lại tăng thêm một bậc hận ý dành cho Thạch Thiên.

"Thạch đệ, ngươi nhỏ tuổi hơn ta nên ta mạn phép gọi ngươi một tiếng đệ a, ngươi đã cứu chúng ta nên ta biết yêu cầu này có chút quá phận, bất quá đầu này nhất giai linh thú toàn bộ tài liệu thuộc về ngươi, dù sao nó cũng là do ngươi giết, nhưng bọn ta thực sự rất cần tiền cho nên ta hy vọng ngươi sẽ nhường ta cây Chu Đằng Thảo kia,". Đinh Viên Hà chần chừ một chút cũng cắn răng lên tiếng, bộ dáng hết sức mất tự nhiên vậy.

"Không sao, gọi thế nào cũng được a, Đinh đại ca ngươi đem Chu Đằng Thảo thu vào đi a, ta đối với Chu Đằng Thảo không hứng thú" Thạch Thiên gật đầu nói, cũng không phải là hắn sợ mà thực sự hắn không đem Chu Đằng Thảo để vào mắt, nếu hắn thật sự thiếu tiền, cũng lắm là cầm vài món phế thải của Hắc Lão đi bán là được rồi, cần gì phải ở đây ngươi tranh ta dành cho mất hoà khí.

Nam tử đầu lĩnh nhìn Thạch Thiên một cái thật sâu, không ngờ lại có kẻ hào sảng như vậy không một chút do dự để cho bọn hắn, hắn mở miệng nói: "đa tạ Thạch đệ, ta Đinh Viên Hà xin hứa, ơn này ngày sau sẽ đáp".

Thạch Thiên gật đầu, về phần báo đáp thì hắn không để tâm lắm: "tốt, vậy là xong, tiểu đệ còn có việc phải làm, ngày sau tái ngộ".

"Ngày sau tái ngộ, cần thận nha, dù sao ngươi cũng chỉ là cửu kỳ Luyện Thể, có mạnh tới đâu thì linh lực cũng có giới hạn". Đinh Viên Hà gật đầu hào hứng nói.

"Ngày sau tái ngộ, ngươi tốt". Thiếu nữ hơi thất thiểu lên tiếng, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng thầm tự hỏi "ta và huynh còn có cơ hội gặp lại sao?".

Huynh đệ tạ gia chỉ gật đầu, đạm mạc nói: "ngươi tốt".

"Cáo từ a". Thạch Thiên vừa nói dứt, thân ảnh liền biến mất vào trong những rừng cây, trước khi rời đi hắn đã đem Ma Viêm Báo toàn bộ tài liệu lấy xuống, vừa phi vào rừng cây hắn liền âm thầm đem vứt vào không gian giới chỉ, lưng đeo thương tìm một chỗ để khôi phục linh lực.
…………………
Trải qua gần nửa canh giờ, linh lực của Thạch Thiên đã khôi phục đến đỉnh phong, hắn liền bắt đầu lên đường tiến về đỉnh Hắc Vu Sơn, một đoạn đường này hắn đi rất thoải mái, một đường thẳng tới đỉnh Hắc Vu Sơn mà không gặp trở ngại nào, thỉnh thoảng ở bên đường gặp vài cây nhất giai linh dược, hắn liền sử dụng Vạn Ảnh Di Thân lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hái mất, báo hại sau khi hắn rời đi một khoảng thời gian, phía sau từng tiếng rống giận kêu lên như xé trời.

Sau khi lên đến đỉnh Hắc Vu Sơn, hắn liền ngạc nhiên, nơi này ngoại trừ một cái hồ ra thì không còn cái gì khác, khung cảnh xung quanh hồ hết sức thơ mộng, đúng lúc lâu ngày không được tắm, Thạch Thiên liền không nói hai lời cởi sạch quần áo nhảy xuống hồ tắm.
………………………
Tại chân Hắc Vu Sơn, có bốn người đang đứng trò chuyện, bốn người này chính là nhóm võ giả mà Thạch Thiên vừa cứu, một trong bốn người, chính là Tạ Nam lên tiếng: "hừ ngươi tưởng hắn dễ dàng ăn một mình đầu Ma Viêm Báo đó sao? Hắc hắc"

Đinh Viên Hà nam nhân đầu lĩnh nhíu mày, hừ lạnh lên tiếng: "ngươi nói vậy là có ý gì?"

Tạ Nam cười: "hắn chẳng phải muốn tiến về đỉnh núi sao?"

"Ừm, chả lẽ có gì sai sao?"

"Hắc hắc, ta từng nghe nói, trên đỉnh Hắc Vu Sơn chỉ có duy nhất một cái hồ, mà cái hồ đó là địa bàn của Đại Địa Lực Viên, một đầu nhị giai linh thú Viên tộc, Viên tộc nổi tiếng về sức mạnh, ngươi nghĩ hắn sẽ…"

"Cái gì? Sao lúc đó ngươi không nhắc nhở hắn?" Cả ba người còn lại đồng thanh hô to.

"Hừ, vì sao ta phải nhắc nhở hắn, không phải hắn rất mạnh sao, hắc hắc…" Tạ Nam hừ lạnh nói, xem ra hắn thật sự rất hận Thạch Thiên a.

Đinh Viên Hà lắc đầu, không nói gì cả, bất quá thiếu nữ lại lạnh lùng lên tiếng: "nếu Thạch thiếu hiệp xảy ra chuyện gì, ngươi tốt nhất là cút ra xa khỏi ta, hừ, ngươi tâm tư cũng nên chết đi, ta khinh thường ở cùng ngươi". Nói rồi nàng lạnh lùng đứng một chỗ, bảo trì trầm lặng, câu nói của nàng lại vô tình đem hận ý của Tạ Nam dành cho Thạch Thiên tăng lên một bậc lớn. Thấy vậy Đinh Viên Hà cũng chỉ còn cách hô: "đi thôi, về Quý Xuân Thành".
…………………
Trở lại Thạch Thiên, lúc này hắn đang lặn dưới hồ, trước đó một khắc, Hắc Lão nhắc nhở hắn rằng có một đầu nhị giai linh thú đang tiến về đây, hắn tuy có thể miểu sát nhất giai linh thú, nhưng đối với linh thú nhị giai hắn lại không có nắm chắc, cho nên hắn dứt khoát lựa chọn lặn xuống hồ tránh mũi nhọn, bất quá hắn quên mất rằng quần áo của hắn vẫn trên bờ……

Một lúc sau một đầu vượn tiến về khu vực hồ, đầu linh thú này chính là Đại Địa Lực Viên nhị giai trung cấp linh thú.

Vừa về tới gần hồ, đầu Lực Viên này đã ngửi thấy mùi vị nhân loại, sau đó nó nhìn thấy quần áo nhân loại còn tại bờ, nó tức giận đấm ngực gào ầm lên, báo hại Thạch Thiên phải lặn sâu thêm nữa, lực lượng truyền tới qua mặt đất rung chuyển và nước hồ áp lực, hắn có thể chắc chắn rằng mình không có cơ hội phản kháng trước đầu nhị giai linh thú này, vì vậy hắn lựa chọn lặn sâu xuống dưới, bất quá, vừa lặn được khoảng hai ngàn mét, Thạch Thiên liền biến mất, cả khí tức lẫn thân ảnh liền biến mất không còn sót lại thứ gì.