Chương 3: Hắc Lão

Sát Thiên

Chương 3: Hắc Lão

"Ngươi nói ta dùng trò trẻ con gạt ngươi? Với một cái tên thập nhị chính kinh nát tới không nát được hơn nữa thì ta đánh chủ ý lên để được cái gì ah? Buồn cười đến cực điểm."

Hắc lão có chút cảm giác dở khóc dở cười, cả cuộc dời hắn chưa bao giờ gặp phải đãi ngộ như vậy ah, trước kia chỉ cần hắn nói hắn có thể giúp ai đó làm cái này cái kia, kẻ đó nhất định sẽ hạnh phúc còn hơn kiếm được mỹ nhân làm vợ, cho dù trả giá thế nào cũng đáp ứng, vậy mà bây giờ hắn nói với một tên nhóc thập nhị chính kinh đều đứt là sẽ giúp hắn đem uất ức phải chịu toàn bộ hoàn lại, cái nhận được lại là sự khinh thường, quả thật khiến Hắc lão có chút cảm giác mới mẻ.

Trên thực tế, từ lúc Thạch Thiên bị truy sát Hắc lão đã nhìn thấy, khi Thạch Thiên bị sát hại Hắc lão chỉ lắc đầu ngao ngán, đến khi Thạch Thiên tỉnh lại liền để cho Hắc lão trở lên rất kinh ngạc, những tia sợ hãi trong ánh mắt của thiếu niên này đều toàn bộ biến mất như chưa từng có, thay vào đó là những ánh mắt nghiêm nghị, cho dù bất cứ chuyện gì sảy ra cũng không sợ hãi.

Điều khiến cho Hắc lão cảm thấy cổ quái là, khi thiếu niên này bị truy sát không phải rất sợ hãi sao? Vậy mà khi tỉnh lại cứ như là hai người khác biệt vậy, chính vì vậy mới khiến cho Hắc lão động tay chân đem tia thiên lôi kia đánh trúng Thạch Thiên, đem Thạch Thiên kéo vào trong tinh thần chi giới của lão, vậy mà đến lúc thiếu niên này tỉnh lại, đối diện với lão người xa lạ lại không hề sợ hãi, từng câu một đem mấu chốt vấn đề làm rõ, nào đâu có cái gọi là sợ hãi như lúc bị truy sát chứ?

"Cổ quái, cổ quái đến cực điểm", đó chính là những suy nghĩ bây giờ của Hắc lão, cũng chính vì lý do này, mới khiến cho Hắc lão chủ động muốn giúp Thạch Thiên đem những uất ức hoàn trả lại, ai ngờ cái Hắc lão nhận được lại là những câu nói khinh thường, tư vị này quả thực không dễ nuốt ah, đặc biệt còn là với người lần đầu tiên được trải nghiệm như Hắc lão ah.

"Vậy chứ ngươi nói giúp ta? Ngươi thì giúp được ta cái gì ah? Xả hận? Liệu ngươi có thể giúp ta đánh bọn họ? Liệu ngươi có thể làm gì cho ta ah? Mà ngươi nói với một tên thập nhị chính kinh đều đứt không thể đứt hơn như ta, ngươi đánh chủ ý được cái gì? Vậy ngươi giúp ta thì nhận lại được cái gì ah? Trên đời này còn có cái gọi là giúp không công sao? Buồn cười đến cực điểm phải là ta nói mới đúng. Hơn nữa nhìn ngươi thực thực ảo ảo, hơn phân nửa không phải là người, ngươi rốt cục là cái gì ah?"

Thạch Thiên cũng không cam chịu yếu thế, sau khi Hắc lão vừa nói dứt liền hơi ngẩn một chút, sau đó lại cười lạnh nói, giọng nói ẩn chứa hàn khí không có chút nào dấu hiệu tán đi, cho thấy Thạch Thiên vẫn đang rất đề phòng Hắc lão.

Hắc lão ngẩn người, đúng như lão nghĩ, tiểu tử này thập phần cổ quái, cứ như thành thục hơn rất nhiều vậy, trước khi thiếu niên này bị giết chết, Hắc lão liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của thiếu niên này, vậy mà sau khi thiếu niên này sống lại, Hắc lão liền không thể nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào của thiếu niên này nữa, hơn nữa những câu hỏi mà thiếu niên này đặt ra, đều trúng trung tâm của mọi chuyện, chính xác, Hắc lão muốn giúp Thạch Thiên, hơn phân nửa cũng là có chuyện muốn nhờ Thạch Thiên, bất quá Thạch Thiên là một tên thập nhị chính kinh nát tới không thể nát hơn, thì có thể giúp Hắc lão được cái gì đây? Trong khi Hắc lão lôi điện tự nhiên đều có thể động tay động chân, Thạch Thiên đúng là nghĩ mãi không ra.

Hắc lão cũng chỉ có thể thở dài một hơi, nói: "haizz, ngươi tên tiểu tử này đúng là khó đối phó, đúng a, ta muốn giúp ngươi cũng là vì có việc muốn nhờ ngươi ah...."

"Có việc muốn nhờ ta? Ta thì giúp được gì cho ngươi ah?" Thạch Thiên cau mày chen ngang nói, hắn thật sự có chút nôn nóng không chịu được, hắn còn phải mau chóng về nhà đấy, hắn thật sự cảm thấy Hắc lão thật phiền phức, lảm nhảm toàn những cái không hiện thực, báo hại hắn tốn bao nhiêu thời gian tại chỗ này, hiển nhiên hắn không tin và cũng chưa hề tin những gì Hắc lão nói.

Hắc lão hiển nhiên biết Thạch Thiên nghĩ gì vì nó đã viết đầy trên mặt hắn, lão cảm giác tức nổ phổi cũng đã có, lão cố nhịn, nói: "ngươi có để cho ta nói hết không ah? Haiz, như ngươi nói, ta hư hư thực thực, căn bản không tính là "người", ta là một dạng linh hồn thể, chính xác hơn thì ta chỉ là một tia tàn hồn, qua nhiều tuế nguyệt tồn tại, ta khó khăn lắm mới hồi phục lại vài tia tàn hồn, nhưng vừa rồi để động tay chân vào tia lôi điện kia, ta đã bỏ ra một cái giá nhất định, cho nên bây giờ nhìn ta mới hư hư thực thực ah, bất cứ ai cũng đều muốn làm "người" chân chính, ta tất nhiên cũng không ngoại lệ, vì vậy ta bỏ ra một cái giá lớn đem ngươi vào đây, cũng là vì muốn ngươi giúp ta trở lại làm "người" chân chính."

"Giúp ngươi trở lại làm người chân chính? Giúp như thế nào ah? Ta bất quá chỉ là một tên ngũ kỳ Luyện Thể, toàn thân kinh mạch đứt đoạn? Muốn giúp cũng không thể." Thạch Thiên trầm giọng nói, hắn thật sự có chút khó hiểu, tại sao phải là hắn ah? Theo như Hắc lão nói, vậy thì tại sao phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy chỉ để đưa hắn vào đây ah? Như lão nói, lão đã như thế này trôi qua mấy cái tuế nguyệt, chẳng lẽ không chọn được ai có khả năng hơn hắn sao? Sao cứ phải là cái tên kinh mạch đứt đoạn như hắn?

Hắc lão như đoán được Thạch Thiên suy nghĩ, liền nói: "không phải cứ nhất thiết là ngươi, tuy là ta đã như thế này trôi qua vài cái tuế nguyệt, nhưng lúc đó ta chưa tích lũy đủ tàn hồn năng lượng, tự nhiên là không thể động tay chân với lôi điện, đó là cái thứ nhất, cái thứ hai, ta cũng không tìm được ai thích hợp, có thể nói, cho tới hiện tại, ngươi là cái người thích hợp nhất ta nhìn thấy."

Thạch Thiên nhíu mày, cái lý do này thì đúng là có thể chấp nhận được, bất quá kinh mạch toàn thân hắn đã đứt không thể đứt hơn, tại sao hắn lại là cái người thích hợp nhất cho tới hiện tại ah? Vì vậy Thạch Thiên cũng không vội từ chối, quay sang Hắc lão trầm giọng hỏi: "ngươi cứ nói cho ta một chút sự tình ah, còn lại giúp hay không ta sẽ tự quyết định, ít nhất cũng phải cho ta biết ta là làm thế nào mới có thể giúp trước khi ta quyết định ý kiến ah."

Hắc lão nhìn Thạch Thiên một hồi, như là đang lăn tăn cái gì đó, sau một lúc suy nghĩ liền dứt khoát hướng Thạch Thiên, nói: "được thôi, nói cho tiểu tử ngươi cũng không sao, cũng đúng, không biết trước tình hình thì làm sao mà dám ra quyết định giúp hay không chứ? Haiz, ý của ta muốn nói, với một tên tiểu tử khó đối phó như ngươi thì căn bản không cần ta giải thích lại đi, ta khi trước còn thân thể, từng tham gia một cái cuộc thám hiểm di tích viễn cổ, trùng hợp ở trong cái di tích đó lấy được một bộ linh quyết, bộ linh quyết này cách thức tu luyện ra làm sao chính ta cũng không biết, nhưng trên giới thiệu của linh quyết cộng thêm những gì ta tìm hiểu được thì người tu luyện nó sau khi đem nó tu luyện đến một tầng thứ nhất định có thể có được rất nhiều năng lực, tái tạo một khối thân thể để dung nhập một tia tàn hồn chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí cổ thân thể được tạo ra này còn có năng lực đem tia tàn hồn được dung nhập vào uẩn dưỡng thành một linh hồn chính thức, bất quá cách thức tu luyện ta không biết, điều kiện tu luyện ta cũng không tường, ta đã sớm mất hy vọng với nó, nhưng khi gặp tiểu tử nhà ngươi, ta không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác ngươi có thể tu luyện nó, vì vậy ta mới đánh liều trả một giá lớn đem ngươi kéo vào đây ah."

"Khoan đã, Linh quyết? Ý ngươi là muốn cho ta tu luyện bộ linh quyết đó? Ngươi cái lão già này có phải hay không bị hỏng ah? Ngươi nghĩ một kẻ kinh mạch đứt toàn bộ như ta có thể tu luyện linh quyết? Đến lục kỳ, thất kỳ ta còn không thể đột phá, huống chi là tu luyện linh quyết? Ta nhớ đạt đến Linh Sĩ kỳ mới có tư cách tu luyện linh quyết ah." Thạch Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, hắn thậm chí có suy nghĩ ác độc rằng Hắc lão có phải hay không hy vọng lâu quá nên não có chút hỏng mất rồi, một tên kinh mạch toàn thân nát bét như hắn thì đến cả linh lực cũng không có chứ hướng chi là tu luyện linh quyết? Vì vậy hắn dứt khoát hướng Hắc lão cười lạnh nói, cũng không để ý lời nói của bản thân có vài phần "hỗn xược" không kính trên nhường dưới.

Linh quyết, tại nơi này là thứ quan trọng nhất đối với võ giả, linh quyết cũng như sinh mệnh vậy, chỉ có Linh Sĩ giai trở lên mới có tư cách tu luyện linh quyết, vì sao chỉ khi đột phá Linh Sĩ giai mới có tư cách tu luyện linh quyết? Vì sau khi đạt đến cửu kỳ Luyện Thể mới có thể đả thông kinh mạch nối với đan điền, đả thông đan điền thành công mới bước vào Linh Sĩ giai, lúc đó mới có nơi lưu trữ linh lực, có nơi lưu trữ linh lực thì mới có thể tu luyện linh quyết, sau khi tu luyện linh quyết thì rất khó để thay đổi, vì mỗi lần thay đổi phải phá hủy đi tu vi ban đầu, sau khi tu luyện linh quyết mới thì lại bắt đầu từ Linh Sĩ giai đi lên, như vậy nói tu luyện linh quyết chính là đặt nền móng cho võ giả cũng không ngoa, nền móng bị phá thì toàn nhà làm sao còn tồn tại được đây? Há chẳng phải xây lại từ đầu sao?

Với một tên kinh mạch có cũng như không Thạch Thiên mà nói, thất kỳ Luyện Thể kỳ còn không thể đạt tới, huống chi là mơ tưởng đạt tới Linh Sĩ giai? Vì vậy Thạch Thiên hắn có suy nghĩ cùng những lời nói không mấy kính già, thậm chí có thể nói là bố láo như vậy cũng không thể gọi là sai.

"Ý ngươi là cái kinh mạch của ngươi đều nát? Cho rằng Luyện Thể kỳ thất kỳ cũng đều không thể đạt tới chứ đừng nói là Linh Sĩ giai để tu luyện linh quyết? Ngươi cho rằng ta không biết điều đó? Ngươi nghĩ ta không thể nắm chắc điều gì mà đã đem nói ra? Ếch ngồi đáy giếng".

Hắc lão cuối cùng không thể nhịn được sự ngu ngốc của Thạch Thiên nữa, mặt lúc đỏ lúc xanh đầu như xịt khói tức giận gắt lên, lão cả đời còn chưa trải qua lần nào bị sỉ nhục như vậy ah, hơn nữa người sỉ nhục lão lại chính là cái tên mà chính lão chủ động xin giúp đỡ, cái tư vị này đối với một người từng là cường giả muốn gì được đó như lão thì đúng là có chút ăn không được, ngậm không xong ah.

"Ý ngươi là ngươi có thể đem kinh mạch của ta cho hồi phục toàn bộ?" Thạch Thiên kích động hướng về phía Hắc lão nói, hắn cũng không để ý đến mình thất thố, cũng khó trách hắn lại như vậy, kinh mạch như thế để cho một người mới tới nơi này như hắn có chút bất lực, bây giờ lại nghe nói có người có thể đem kinh mạch hắn hồi phục, hắn muốn bình tĩnh cũng không được, tuy rằng Hắc lão không nói có thể đem kinh mạch của hắn toàn bộ hồi phục, nhưng từ những gì lão nói, hắn đại khái có thể chắc chắn đến tám chín phần, vì vậy mới không quản thất thố hướng Hắc lão kích động hỏi.