Chương 7: Khiếp Sợ, Liên Tiếp Đột Phá

Sát Thiên

Chương 7: Khiếp Sợ, Liên Tiếp Đột Phá

Tu luyện giới từng truyền nhau một câu nói, thời gian cùng nước chảy là một dạng, khi để ý tựu trôi qua rất bình thường, còn khi chuyên tâm vô một chuyện không để ý tới, tựu trôi qua rất mau đấy, đúng vậy, thời gian êm đềm trôi nhanh, chẳng mấy mà đã trôi qua mười ngày thời gian tả hữu kể từ lúc Thạch Thiên tiếp nhận hồi phục kinh mạch, hiện tại Thạch Thiên vẫn còn đang ở trong trạng thái nhập định, còn về hồi phục kinh mạch chuyện, hiển nhiên là đã thành công kết thúc.

Trên thực tế, kinh mạch của Thạch Thiên đã toàn bộ hồi phục từ một ngày trước, bất quá vì quá trình hồi phục kinh mạch không hề nhẹ nhàng, công thêm sau khi hồi phục kinh mạch vẫn còn yếu ớt cho nên Thạch Thiên mới chưa rời khỏi trạng thái nhập định, sau một ngày củng cố, độ cứng cáp của kinh mạch của Thạch Thiên đã có thể sánh với kinh mạch của Luyện Thể kỳ tam kỳ võ giả, đừng xem thường kinh mạch của Thạch Thiên mới chỉ có thể so sánh với kinh mạch của Luyện Thể kỳ tam kỳ võ giả, phải biết kinh mạch của Thạch Thiên mới hồi phục một ngày trước a, hắn chỉ tốn có một ngày thời gian tả hữu liền đem kinh mạch củng cố đến độ có thể so sánh với Luyện Thể kỳ tam kỳ võ giả.

Phải biết võ giả bình thường kinh mạch là sinh ra đã có a, võ giả bình thường tập luyện đến tam kỳ Luyện Thể kỳ cần tiêu tốn ít nhất hai tháng thời gian tả hữu đấy, con cháu luyện võ gia tộc tuy có thể dùng linh dược lược bỏ giai đoạn nhưng cũng cần từ ba tuần tới một tháng đấy, vậy mà Thạch Thiên chỉ cần một ngày liền từ kinh mạch đứt đoạn trở thành kinh mạch có thể so với Luyện Thể kỳ tam kỳ võ giả, tốc độ này phải nói là nhanh a, bất quá phần lớn nguyên nhân là do bản thân Thạch Thiên đã tập luyện khắc khổ và đạt tới Luyện Thể kỳ ngũ kỳ, trong vòng một ngày thời gian tả hữu mà không làm được điều đó thì mới đáng nói đấy.
…………………
Thạch Thiên tiểu viện, mẫu thân hắn đang ngồi tu luyện, từ sau khi biết Thạch Thiên hắn theo Hắc lão tu luyện, nàng liền vứt bỏ mọi tạp niệm, chuyên tâm tu luyện, tuy nhiên nàng cũng không có hoàn toàn để Thạch Thiên sang một bên, dù sao nàng cũng là một người mẫu thân đấy, có mẫu thân nào chỉ lo tu luyện mà không để ý đến nhi tử sao? Hiển nhiên là không thể nào.

Tuy nàng vứt bỏ mọi tạp niệm để chuyên tâm tu luyện, nhưng thỉnh thoảng khi nàng mở mắt, nàng lại vận dụng linh hồn truy tung để xem Thạch Thiên đã lại một lần nữa xuất hiện hay chưa, nàng tin rằng lần này con nàng xuất hiện, sẽ oanh động toàn bộ Hắc Thạch thành phụ cận khu vực, thậm chí toàn bộ Càn Long hạ triều nơi này một cái hạ triều cũng không phải không thể, dù sao trời sinh phế thể lại có thể tu luyện, cũng chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử ghi chép tại nơi này đấy.

"Đến bây giờ Thiên nhi vẫn chưa về sao? Cũng phải, kinh mạch hồi phục đâu phải nói xong là xong được, bất quá, lại qua vài hôm ta liền phải rời đi rồi, có vẻ như bọn họ đã phát hiện chúng ta tung tích, không thể để Thiên nhi về nơi đó chịu khổ được, quyết định, một mình ta sẽ tự mình quay về, chỉ hy vọng Thiên nhi theo lão giả thần bí kia tu hành thật tốt, haiz tiểu hài tử, cũng đã đến lúc tự mình cất cánh rồi, mẫu thân là một người mẫu thân không tốt, hy vọng ngươi sẽ tốt, để đến khi gặp "hắn", ngươi có thể đứng trước hắn mà không bị ngăn cách…"

Lần này nàng mở mắt liền không giống lần trước, tuy nàng cũng vừa mở mắt liền sử dụng linh hồn truy tung, bất quá những lần trước nàng đều im lặng mà làm hết thảy, lần này nàng lại lẩm bẩm nói, khi nói về từ "hắn" kia, một cổ nhu tình khí tức từ trên người nàng toát ra, kèm theo đó là một cỗ tang thương, nhớ nhung khí tức, bất ngờ là trên mi nàng còn chảy dài một giọt thủy lệ, có thể thấy là "hắn" kia đối với nàng cũng giống như Thạch Thiên như vậy tầm quan trọng, có thể đoán hẳn là "hắn" kia có lẽ là Thạch Thiên phụ thân đi……
…………………
Tại một nơi khác, trong một phiến rừng rậm tại phụ cận Hắc Thạch thành, có một lão giả đang đứng, đối diện lão giả là một cái thiếu nữ tiểu tầm mười lăm, hai người có vẻ như là đang nói chuyện, nhìn qua giống như là một cái gia gia và một cái tôn nữ.

"Hắn thật sự đã chết?". Thiếu nữ nọ run run giọng hỏi, cơ mặt nàng dật dật cho thấy nàng đang cố gắng kiềm chế nỗi đau lại.

"Thật sự, chính mắt ta nhìn thấy, hội là không phải giả đi". Lão giả nhìn về phía thiếu nữ thật sâu một cái, chợt đạm mạc gật đầu trả lời.

"Ngươi nhìn thấy? ngươi nhìn thấy? Thật sự ngươi có ở đó lúc đấy? Ngươi……ngươi tại sao không cứu hắn? Gia gia, ta hận ngươi, vĩnh viễn hận ngươi…". Thiếu sau khi nghe liền không kiềm chế được nữa, lệ thủy cuồng trào mà rơi, tự như mưa rào rơi trên mặt mỹ nữ vậy, nàng cơ thể run lên bần bật, không kiềm chế được mà hướng lão giả gào to, nàng muốn chạy về một hướng, bất ngờ hướng đó lại là hướng đi tới Hắc Vu sơn, bất quá nàng lại bị một lực lượng kỳ bí gắt gao khoá chặt lại.

"Hắn thật sự đáng để ngươi hy sinh như vậy sao? Liền chỉ vì không xuất thủ cứu hắn mà ngay cả ta cái gia gia này ngươi cũng không cần?". Lão giả hừ lạnh nói, bất quá trong mắt loé lên vài tia đau lòng, bán đứng vẻ ngoài lạnh lùng của lão.

"Ta đã nợ hắn quá nhiều, gia gia ngươi vĩnh viễn không thể hiểu, ngươi có cơ hội xuất thủ cứu hắn mà ngươi lại không làm, cũng chính ngươi là người chia rẽ ta với hắn, ngươi tại sao phải làm vậy? Lẽ nào ngươi không hề để ý ta cái tôn nữ này suy nghĩ, ngươi là một lão già cổ hủ". Thiếu nữ bất lực gào to, ông trời như thấu hiểu nỗi lòng thiếu nữ liền đem mưa trút xuống, cơn mưa to không to mà nhỏ cũng không nhỏ, hoà vào trong cơn mưa là những âm thanh vang vọng thống khổ của thiếu nữ.

"Bốp". Một dấu tay năm ngón in trên mặt thiếu nữ, người xuất thủ tất nhiên là lão giả, chỉ thấy lão hừ lạnh, lạnh lùng nói:

"Hỗn xược, ngươi dám ăn nói như vậy với gia gia ngươi, liền chỉ vì một cái phế vật tiểu tử, mà ngươi dám ăn nói như vậy với gia gia ngươi, hừ, lúc đó không phải ta không muốn ra tay cứu hắn, mà là địch nhân của chúng ta đã phát hiện ra ta và ngươi tung tích, chỉ bất quá bọn chúng không biết cụ thể địa điểm, ta ra tay ắt sẽ lộ ra khí tức, đem bọn hắn đưa đến, hừ, bất quá bây giờ ta thật sự cảm thấy mình làm đúng khi không cứu tên phế vật hắn, hắn chết rồi có lẽ đối với ngươi cũng là một loại giải thoát".

"Ngươi không hiểu, càng không bao giờ hiểu, hắn không phải là phế vật, cho dù người khác có nói hắn là phế vật nhưng trong mắt ta hắn tựu không phải, ngươi xem thường hắn, sau này ngươi tựu nhận lại hối hận". Thiếu nữ sau khi tiếp nhận cái tát liền đầu rủ xuống trầm mặc không nói, lão giả vừa dứt lời thiếu nữ liền ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ có lạnh lùng và lạnh lùng, giọng nói băng lãnh chậm rãi vang lên khiến cho lão giả cũng phải rùng mình, hắn biết cái này tôn nữ đã thật sự đem hắn hận thấu xương rồi.

Trong mắt lão giả lại nhiều ra vài tia đau đớn cùng tang thương, trong đó thậm chí còn nhiều ra vài tia ủy khuất, trong lòng sớm đã đem người kia ghét lên ghét xuống báo hại nhân vật chính trong câu chuyện đang nhập định củng cố kinh mạch không khỏi rùng mình, lông tơ dựng ngược hắt xì một tiếng, nếu không có tên kia, hắn lão gia gia còn không phải là được tôn nữ cung cung kính kính nói gì nghe nấy, nhưng tên kia xuất hiện làm cho hắn bây giờ phải chịu tôn nữ hận chính mình, bất quá hắn tựu quên là chính hắn đã đem tôn nữ cùng tên kia chia rẽ, khiến hai người bọn họ rơi vào hoàn cảnh bây giờ. Bất quá lão giả cũng không để lộ ra, hừ lạnh nói:

"Hừ, bất kể ngươi muốn hay không muốn, lại qua vài ngày, ta tựu đem ngươi rời khỏi cái nơi này Nhân Giới, tiến về một cái Nhân Giới khác".

Thiếu nữ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lão giả một cái rồi quay người rời đi, nếu Thạch Thiên có mặt ở đây ắt sẽ rất ngạc nhiên, thiếu nữ này chính xác chính là Hồng Liên Liên, và còn ngạc nhiên hơn nữa rằng nàng không phải là tự nguyện xa lánh hắn, bất quá đã không còn quan trọng, bí mật này hắn thật lâu sẽ không biết được, đến khi biết thì cũng đã quá muộn, tương lai chuyện này tựu là chuyện khiến hắn cảm thấy thống khổ cùng hối hận nhất, phải mất rất nhiều thời gian hắn mới quên được.

Lão giả đau đớn nhìn chính mình tôn nữ lạnh lùng rời đi, trong mắt lộ ra vài tia bất đắc dĩ, không ngờ trong lòng tôn nữ của mình Thạch Thiên tiểu phế vật kia lại chiếm vị trí lớn như vậy a, chính mình là gia gia mà còn phải chịu cảnh lép vế, thật khó có thể chấp nhận a.
………………
Trong Tinh Thần Giới, chủ nhân của tất cả sự việc là Thạch Thiên lại không hề hay biết gì hết, hắn hai mắt vẫn một mực nhắm chặt không có dấu hiệu mở ra, nếu có người đem kinh mạch của Thạch Thiên xem thấu, tựu sẽ rất giật mình, kinh mạch của Thạch Thiên hắn cường độ cự nhiên lại ngang với Luyện Thể kỳ ngũ kỳ a, liền chưa đầy hai ngày liền đem kinh mạch củng cố tới cường độ bằng với tu vi bản thân, như vậy hai từ "thiên tài" cũng khó có thể miêu tả hết a, bất quá Thạch Thiên vẫn như cũ không có dấu hiệu mở mắt, nếu có người biết được suy nghĩ của hắn tựu rất khiếp sợ.

Hắn cự nhiên lại muốn tích súc, nhân cơ hội đột phá Luyện Thể kỳ lục kỳ đại quan tiến vào thất kỳ cảnh giới, quá ư là điên rồ, hắn mới hồi phục kinh mạch bao lâu a, hai ngày thời gian liền không tới, lại muốn xông phá đại quan lục kỳ để tiến vào thất kỳ cảnh giới, người khác cái này nghĩ cũng không giám nghĩ a, bất quá Thạch Thiên là cái duy nhất có ý nghĩ này.

Một ngày thời gian lại lặng lẽ trôi qua, thế là thời gian Thạch Thiên đến thế giới này cũng đã được mười ba ngày, là một khoảng thời gian không hề dài, hắn cuối cùng cũng đã có thể tu luyện, cái này có lẽ được gọi là "số mệnh" đi, tiền thân sống mười lăm năm thì không có chuyện gì, hắn vừa mới tới, vừa mới tiếp quản tiền thân thân thể thì lại được Hắc lão nhìn thuận mắt mà đem kinh mạch hồi phục lại toàn bộ, nói là vận may còn không có ai tin tưởng đấy, duy nhất lý giải chỉ có thể là do "số mệnh" sắp đặt đi.

Thời gian vẫn yên bình qua đi, bỗng dị biến bất chợt nổi lên khiến Hắc lão cũng phải giật mình, thất sắc linh khí như được triệu hoán hô hào tung trời, thất sắc linh khí nhanh chóng tụ lại thành một linh khí cầu lơ lửng trên đầu Thạch Thiên, nhìn thể tích còn to hơn linh khí cầu mà Hắc lão tạo ra lúc trước, đây hiển nhiên chính là tác dụng của linh khí cộng hưởng đi, bây giờ Hắc lão có ngu cũng đoán được Thạch Thiên đang muốn làm cái gì, Hắc lão cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn, lão cũng không ngờ biểu hiện của Thạch Thiên lại yêu nghiệt đến vậy, lão cũng không lo Thạch Thiên vội vã đột phá mà ảnh hưởng căn cơ sau này, phải biết mười lăm năm tập luyện của Thạch Thiên cũng không phải là vô tác dụng đấy, căn cơ của hắn đã sớm chắc hơn Linh Sĩ giai sơ cấp, như vậy còn phải lo hắn đột phá sẽ tạo thành cục diện căn cơ bất ổn sao? Hiển nhiên là không cần.

Linh khí cầu đem linh khí đưa vào cơ thể Thạch Thiên qua huyệt Thiên Môn, chỉ trong chốc lát, khí tức của Thạch Thiên cành ngày càng tăng, rất nhanh liền đạt tới Luyện Thể kỳ bát kỳ, cao hơn Thạch Thiên dự tính một cảnh giới, bất quá khí tức còn không có đình chỉ, chỉ sau chốc lát khí tức liền kéo lên đến cửu kỳ Luyện Thể kỳ đỉnh phong, mơ hồ có xu thể hướng Linh Sĩ giai trung kích đi, điều này hiển nhiên là làm cho Hắc lão phải nhíu mày, đột phá Linh Sĩ giai cũng không phải là sinh sinh như vậy liền đột phá, cần phải đả thông kinh mạch nối đan điền ah, nếu không khi đột phá, linh lực bao la không có chỗ chứa sẽ bạo thể mà vong.

Bất quá, không đợi Hắc lão lên tiếng nhắc nhở, Thạch Thiên đã hung ác đem tu vi đè ép xuống, tu vi lập tức bị ép xuống thất kỳ Luyện Thể, thật là hung ác đè ép a, bất quá khí tức lại rất nhanh kéo lên, lần này đạt đến cửu kỳ liền dừng, rồi lại bị đè ép xuống thất kỳ, qua vài lần như vậy, tu vi của Thạch Thiên đã vững chắc đặt chân tại ngưỡng cửa Luyện Thể kỳ bát kỳ đỉnh phong, tùy thời có thể hướng cửu kỳ trùng kích, số lượng linh lực đạt tới một ngàn bốn trăm đạo linh lực, kết quả này hiển nhiên là kết quả mà Hắc lão muốn thấy nhất, chỉ thấy Hắc lão hơi gật đầu mỉm cười rồi ngồi xuống, đem ly trà tiếp tục nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức.