Chương 8: về gia tộc

Phong Nhất Niệm

Chương 8: về gia tộc

Nghe ông lão nói làm mọi người dại ra. Tất cả mọi người ở đây đều biết trong nhân giới khi đạt đến bát cấp sẽ có 1 lần hội tụ ra đồ đằng. Bình quân trong ngàn người mới có 1 người có đồ đằng nên các đại gia tộc rất chú trọng huyết thống. Đồ đằng mới hội tụ không khác gì yêu thú mới sinh. Theo đẳng cấp tăng lên đồ đằng cũng sẽ phát triển mang đến cho chủ nhân 1 phần đặc tính của chúng. Trong tất cả đồ đằng có 4 loại được nhân loại công nhận là mạnh nhất được gọi chung là tứ thánh thú bao gồm: Thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ.
Nhất Niệm nhìn ba mình mà không thể tin được. Từ khi hiểu biết chưa bao giờ thấy ba hiển lộ ra tu vi,luôn luôn chỉ thấy ba ngồi 1 chỗ nhìn bức tranh hình mẹ với đôi mắt yêu thương,đau khổ,nhớ mong. Đối với mọi người trong làng,ba vẫn luôn thờ ờ không mặn không nhạt,dù có bị chỉ trích hay bi gây sự ba luôn mỉm cười cho qua. 1 người cảm như rất bình thường luôn ở bên mình chăm sóc dạy bảo mình vừa là ba vừa là thầy của mình không ngờ giờ phút này lại mạnh như vậy. Nhất Niệm có cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. Đúng lúc này lão già cười to:
-Hahah tý nữa ta bị người hù chết, bạch hổ của ngươi thiếu đôi cánh, 1 đồ đằng bị trọng thương đến bản nguyên.
Nghe ông lão tất cả mọi người kể cả Nhất Niệm đều nhìn kỹ lại con hổ trắng đã được hiện hóa bên cạnh Thời Thiên. Đúng là trên lưng 2 bên xương sống con hổ có 2 vết sẹo kéo dài từ chi trước đến chi sau. Mọi người thở phào nhẹ nhõm và nhìn 2 cha con Nhất Niệm như 2 người chết. Trưởng làng tuy không có đồ đằng nhưng đã là cửu cấp nhất giai. Thấy mọi người nhìn mình như người chết làm Thời Thiên cảm thán lắc đầu. Cũng gần 50 năm không có xảy ra chiến tranh sống quá nhàn nhã làm mọi người quên mất sự sâm nghiêm uy áp của cấp bậc. Họ vẫn bị uy áp mình áp chế dù có uy áp trưởng làng xen ngang cũng chỉ giảm bớt đi 1 chút chứng tỏ tu vi của trưởng làng không bằng Thời Thiên. Không để ý đến bọn hắn,Thời Thiên quay lại nhìn con mình.
-Con hãy mở mắt nhìn! Muốn trở thành cường giả không chỉ dùng mồ hôi và sự cố gắng hơn người thường mà con phải có huyết tinh và sự quyết đoán.
-Dạ! Con hiểu!
Nhất Niệm gật đầu nhìn chăm chú về phía dân làng,tập trung nguyên lực chuẩn bị chiến đấu. Thấy con mình như vậy,Thời Thiên mỉm cuời tán thưởng xoa đầu con.
-Giờ con còn quá yếu! Lần này ba chỉ muốn con thấy huyết tinh và quen thuộc nó thôi! Bóng Ảnh!
Nhất Niệm chỉ thấy con hổ trắng đứng bên ba biến mất rồi nghe từng tiếng kêu thảm thiết của mọi người. Chuyển tầm mắt sang thấy 1 cảnh đầu rơi máu chảy,đoạn chân đứt tay,máu me nhuốm đỏ cả khoảng. Nhất Niệm mặt tái xanh,khi ngửi thấy mùi máu nồng nặc bay vào mũi thì không chịu nổi cúi đầu nuôn ngay tại chỗ.
-Con phải quen dần với mùi máu và thi thể. Cuộc đời của con đã định trước phải dẫm lên xương cốt của kẻ khác mà đi. Ngẩng đầu lên nhìn! Hãy nhớ 1 kẻ yếu đuối thì hài cốt của chúng chỉ là đá kê chân cho kẻ mạnh.
Sau khi giải quyết xong 2 cha con thuê 1 chiếc xe ngựa tiến về Bach Hổ thành. Nhìn con mặt vẫn còn tái xanh,Thời Thiên cười nói:
-Vẫn còn cảm giác khó chịu à?
-Con.. ẹo.. con xin lỗi...!
-Lần đầu ba cũng không khá hơn con là mấy đâu. Ba còn nhớ là mấy ngày đầu ba còn không dám cả ăn cơm nữa hahah.
-À! Mà ba bây giờ là tu vi bao nhiêu rồi?
-Ba đã cấp 9 tam giai! Mà con hỏi làm gì?
-Cấp 9 tam giai? Vậy bao giờ con mới mạnh như ba? Con hổ trắng ba gọi ra là gì vậy ạ?
Nghe con hỏi,Thời Thiên sững sờ, biết mình mấy năm nay chỉ bắt con tu luyện mà quên phổ cập thông tin liên quan đến đại lục. Nhân cơ hội ngồi trên xe buồn chán Thời Thiên phổ cập hệ thống cấp bậc,thông tin đại lục cho con mình.
Đến chiều muộn,2 cha con xuống xe. Đứng trước cửa treo biển Phong gia Thời Thiên cảm nhận ngũ vị tạp trần. 10 năm đối với người tu luyện chỉ coi như thoảng qua nhưng đối với Thời Thiên sống 10 năm như 1 người bình thường làm hắn mới biết gia đình là như thế nào. Nhất Niệm ngơ ngác giựt giựt góc áo của ba.
-Về sau chúng ta sống ở đây sao ba?
Mỉm cười xoa đầu con rồi tiến đến cửa.