Chương 7: Bạch Hổ đồ đằng

Phong Nhất Niệm

Chương 7: Bạch Hổ đồ đằng

Hôm sau,Nhất Niệm thu dọn xong hành lý đang đinh gọi ba thì thấy ba đang tu luyện nên đành im lặng bước ra phòng khách. Không biết làm gì thế là lấy bức tranh mẹ ra nhìn.
-Mẹ ơi! Giờ con rất mạnh nhé! Con ngưng tụ ra nguyên tố sơ khai đó? Mẹ biết nguyên tớ sơ khai là gì không.....
Nhất Niệm nhìn bức tranh miệng cười nói lại những chuyện tối qua xảy ra. Khi kể xong,giọng nói của Nhất Niệm lại trở nên buồn.
-Mẹ giờ đang ở đâu? Mẹ có nhớ đến Nhất Niệm không? Nhất Niệm rất nhớ mẹ.
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng quát to ngoài phòng.
-Phong Thời Thiên đâu? Ra đây!
Nghe tiếng quát,Nhất Niệm nhíu mày chạy ra mở cửa. Ngoài nhà đứng đó hơn chục người đàn ông và 3 đứa trẻ. Nhìn 3 đứa bé đó Nhất Niệm lờ mờ biết.
-Cháu chào Tống thúc và các thúc bá. Ba cháu đang nghỉ ngơi trong phòng. Các thúc bá có gì thì nói cho cháu rồi cháu nói lại cho ba ạ.
-Ôn con! Mày đánh con tao bầm dập như thế này thì giờ ba mày và cả mày phải cho tao 1 lời công đạo.
Nhất Niệm tức giận,nắm chặt tay nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
-Sao thúc không hỏi con của thúc nói gì với cháu trước? Những lần trước con thúc và mấy đứa bạn của nó cùng đánh cháu thì sao không thấy thúc ra mặt nói công đạo?
-Nhóc con miệng lưỡi được đấy! Mày muốn biết công đạo sao? Tao nói cho mày biết công đạo ở trong tay kẻ mạnh.
Rồi Nhất Niệm nhìn thấy quanh người Tống thúc được bao boc bởi vòng ánh sáng nâu. Nhất Niệm cảm nhận được cỗ uy áp đang đè lên mình. Cắn chặt răng tức giận nhìn vào Tống thúc,cố gắng chống đỡ thân thể không để bị quỳ xuống,khóe môi xuất hiện vệt máu. Nhìn thấy Nhất Niệm cố gắng chống chọi lại uy áp của mình làm Tống thúc cũng sững sờ.
-Thật không ngờ 1 thằng nhóc cấp 2 như mày lại chịu được uy áp cấp 5 của tao. Vậy tao thử xem mày đỡ được 1 quyền của tao không.
Tống thúc đang định tiến về phía Nhất Niệm thì tự nhiên cả cơ thể không tự chủ được quỳ sụp xuống đất,trán chảy đầy mồ hôi,mắt lộ vẻ sợ hãi nhìn chăm chú về người thanh niêm đứng sau Nhất Niệm. Nhất Niệm cảm giác uy áp của Tống thúc không còn thì thở phào lại thấy ánh mắt của hắn nhìn mình lộ vẻ sợ hãi thì gãi đầu không hiểu,thử quay lưng lại đã thấy ba mình đứng sau.
-Ba! Ba khỏe lại chưa? Ba còn yếu lắm vào nhà nghỉ ngơi tý đi.
Nhìn con mình với ánh mắt lo lắng,Thời Thiên trong lòng rất hạnh phúc,xoa đầu con mỉm cười.
-Tống ca! Ngài vừa bảo công đạo trong tay kẻ mạnh đúng không?
Thời Thiên nhìn Tống thúc rồi nhìn mọi người,đôi môi lộ ra tia cười nhưng trong ánh mắt lại là sát ý nồng đậm.
-Đúng là cha nào con nấy. Cha cậy mạnh bắt nạt yếu,lấy đông hiếp ít thì con cũng như vậy thôi. Ta định trước khi đi cũng muốn hảo hảo "nói chuyện" với các ngươi,không ngờ ta chưa kịp tìm mà các ngươi tự dẫn xác đến. Còn gì trăn chối nói ra đi.
Thời Thiên thả uy áp bao trùm tất cả mọi người. Tất cả đều giống như Tống thúc quỳ sụp xuống cơ thể run rẩy ánh mắt sợ hãi nhìn Thời Thiên. Đúng lúc này 1 cụ già chống quải trượng đi đến hô to.
-Dừng tay!
Nhìn thấy người đến bọn Tống thúc trong lòng vui mừng vội kêu:
-Ba (trưởng làng) cứu con!
Ông lão nhìn Thời Thiên cười gằn.
-2 cha con ngươi được người trong làng giúp đỡ bao bọc mà giờ lại muốn giết mọi người trong làng sao? Một kẻ bất nhân bất nghĩa như ngươi ta nên sớm giết,may mắn ta đến kịp không thì...
-Thì sao? Chính con ông tự dẫn xác đến với lại hắn và mọi người cũng có ý định giết 2 cha con tôi thì tại sao tôi không thể giết hắn?
-Hỗn xược!
Ông lão đập mạnh quải trựơng xuống đất. Mọi người cảm thấy uy áp của Thời Thiên giảm dần thì vui mừng.
-Ta kính ngươi là trưởng làng nên không muốn làm khó ngươi. Nếu ngươi muốn theo bọn họ muốn chết thì ta chiều vậy.
Bỗng nhiên gió hội tụ xung quanh Thời Thiên làm hắn lơ lửng trên không,trên đầu dần dần hội tụ hình bóng 1 con hổ trắng gầm thét nhìn về phía ông lão. Ông lão sợ hãi ngồi bết xuống đất,tay run run chỉ hình ảnh sau lưng hắn.
-Bạch...bạch hổ đồ đằng! Ngươi....ngươi là ai? Sao ngươi lại có đồ đằng bạch hổ? Họ Phong? Ngươi là dòng chính Phong gia?

Chương mới hơn