Chương 4: Mất niềm tin

Phong Nhất Niệm

Chương 4: Mất niềm tin

Trong căn phòng đơn sơ,Nhất Niệm đang ngồi tu luyện. Trên khuôn mặt ngây thơ đó xuất hiện những giọt mồ hôi,đôi lông mày nhíu chặt. Sau lúc lâu,Nhất Niệm mở mắt nắm chặt tay:
-Tại sao? Mình đã chăm chỉ tu luyện mà vẫn không thể đột phá cấp 2, dù cố gắng thế nào cũng không thể cảm nhận được bất kỳ nguyên tố nào?
Dù nhiều lần bị các đứa trẻ khác đánh,dù bầm tím thế nào hay có khi gãy xương Nhất Niệm đều không rơi nước mắt nhưng giờ này 2 hàng lệ lại rơi.
-Mình thật sự là phế vật sao?
Nhất Niệm đấm mạnh xuống sàn nhà, vì dùng lực quá mạnh mà bật cả máu.
-Mình đã cố gắng rất nhiều rồi mà....
Nhìn ánh mắt trở nên vô hồn của con mình làm Thời Thiên đau lòng. Hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều muốn tìm nguyên nhân mà đều vô vọng. Hắn đã tìm đọc các điển tịch về những thể chất đặc thù,đã nghiên cứu nhưng tất cả áp dụng trên người con mình đều thất bại. Cũng đã có nhiều trường hợp nửa người nửa linh cũng tu luyện bình thường mà sao đến lượt con mình lại hoàn toàn không thể đột phá,không thể cảm nhận được bất kỳ nguyên tố nào. Những kẻ kia đều cảm nhận được ít nhất 2 nguyên tố,đều là thiên tài tu luyện mà con hắn.... Đang suy nghĩ miên man hắn sửng sốt hoảng sợ chạy nhanh đến bên con. Hắn chút nữa quên mất đêm nay là đêm trăng tròn. Không chút phân vân hắn dùng dao cắt vào lòng bàn tay mình rồi đặt lên trán con mình. Nhưng lần này lại không giống như những lần trước. Hắn cảm giác máu và nguyên lực của mình bị rút đi rất nhanh chóng. Cứ theo đà này hắn chắc chắn sẽ chết mà chưa chắc áp chế được linh lực trong con mình. Hắn hét to muốn con lấy lại được tâm trí:
-Nhất Niệm! Tỉnh lại đi con! Con còn muốn gặp lại mẹ con không?
Khi nghe đến từ "mẹ" thì đôi mắt vô hồn thanh tỉnh được 1 ít. Nhìn ba mặt đang tái nhợt làm Nhất Niệm hoảng sợ và lo lắng. Thấy trong mắt con có lại thần thái,Thời Thiên vội khuyên:
-Giữ vừng bản tâm! Mau niệm Băng Tâm Quyết cha đã dạy. Không nên suy nghĩ lung tung.
Nhất Niệm vội làm theo lời ba mình. Cảm nhận linh lực trong con dần dần giảm đi,Thời Thiên rút tay trở lại ngồi bệt xuống sàn nhà mà thở hổn hển. Theo càng ngày con trai càng lớn thì hắn sẽ phải dùng càng nhiều máu và nguyên lực của mình để áp chế. Nhưng nếu như Nhất Niệm không có cách nào đột phá mà càng ngày mất niềm tin vậy hắn không biết mình sẽ duy trì được mấy lần nữa. Vì áp chế linh lực trong con không bạo phát làm mất tâm trí của con mình mà cả chục năm nay hắn không thể năng cao tu vi. Sau 1 lúc,Nhất Niệm mở mắt nhìn cha mình mệt nhọc và già đi trông thấy:
-Con xin lỗi ba!
-Không phải lỗi của con! Ai trong tình huống của con cũng sẽ mất niềm tin và lý trí thôi! Giờ con cảm thấy thế nào rồi.
Nhất Niêm mỉm cười khoe với ba:
-Con đột phá nhị cấp rồi hì hì nhưng con cũng không biết mình sở hữu nguyên tố gì nữa.
Thời Thiên vui mừng khi nghe con đột phá nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.
-Con thử thao túng nguyên tố cho ba nhìn.
-Vâng!
Nhất Niệm đưa tay lên trước mặt ba rồi tập trung tinh thần. Trong lòng bàn tay dần dần hội tụ 1 hình lửa màu xám. Thời Thiên thấy ngin lửa mà xám thì xũng không biết là nguyên tố gì.
-Lạ thật! Làm gì có nguyên tố nào màu xám. Con còn cảm nhận được gì nữa không?
-Dạ! Con cũng không cảm nhận gì thêm.
Hắn càng nhíu chặt lông mày suy nghĩ. Đang suy nghĩ thì Nhất Niệm như biết thêm gì vội nói:
-À! Đúng rồi! Khi lúc nãy con thử cảm nhận nguyên tố 1 lần nữa thì cảm giác rất nhiều màu sắc nguyên tố cùng tụ tập quanh trán con rồi như hòa vào nhau rồi ra nguyên tố màu xám thế này.
Hắn sửng sốt nhìn con rồi nhìn ngon lửa màu xám trong tay con miệng lắp bắp.
-Con thật sự... thật sự... nhìn.. nhìn thấy nhiều màu sắc nguyên tố hòa cùng vào chứ?