Chương 3: Phong Nhất Niệm

Phong Nhất Niệm

Chương 3: Phong Nhất Niệm

Thời Thiên đang ngồi trong đình nghỉ chân được xây ở trung tâm vườn hoa. Tuy xung quanh hoa cỏ đua nhau thi sắc nhưng ánh mắt của hắn chỉ tập trung bức tranh trên bàn. Bức tranh là hình ảnh vợ của hắn. Hắn đưa tay lên bức tranh,sờ vào từng đường nét khuôn mặt như muốn cảm nhận da thịt vợ mình qua bức tranh. Ánh mắt hắn lộ yêu thương và đau khổ. Nhìn hắn già đi rất nhiều. Khuôn mặt hắn đã không còn anh tuấn như ngày xưa mà giờ đây chỉ còn nếp nhăn. Tóc hắn cũng đã chuyển sang hoa râm.
Hắn đang chăm chú ngắm nhìn bức tranh thì 1 đứa bé tầm 8 9 tuổi mặt bầm tím đi đến cúi đầu trước hắn.
-Niệm nhi! Con lại đánh nhau nữa à? Ta đã khuyên con chăm chỉ tu luyện không cần quan tâm ngươi xung quanh mà.
Đứa bé vẫn cúi đầu không nói. Thời Thiên thấy con im lặng thì ngẩng đầu nhìn con. Khi nhìn những vết bầm tím đầy người của con,ông nhíu mày và đi đến ngồi xổm trước mặt con.
-Ai đánh con ra như thế?
Đứa bé nhìn thấy trong mắt ba mình sự tức giận thì càng mím chặt môi không nói. Hắn đưa tay lên xoa những vết bầm,dùng nguyên lực chữa cho con.
-Ba đã nói rất nhiều lần rồi. Con muốn gặp mẹ thì phải nỗ lực tu luyện, phải mạnh hơn hết thảy mọi người.
-Con..con... thật lòng con không muốn đánh nhau với bọn chúng nhưng...
-Nhưng sao?
-Bọn chúng bảo con là... con hoang, là thằng không có mẹ. Chửi con là ngu si nên mẹ không cần con mà bỏ con.
Khi nói ra những câu đó đôi mắt của đứa bé đã ươn ướt. Đứa bé nắm chặt tay,nghiến răng cố kìm nén không phát ra tiếng khóc.
Thời Thiên ôm con mình vào ngực mà nước mắt cũng rơi.
-Con có mẹ! Mẹ con rất yêu thương con chỉ là.... tất cả là tại vì ba quá yếu.
-Có phải con ngu đần lắm không? Bọn chúng bằng tuổi con mà tu luyện đến nhị cấp tam giai hết rồi mà con... vẫn không đột phá được nhị cấp.
-Con đừng tự ti! Con là con của Thời Thiên ta là thiên tài. Chỉ vì thể chất con đặc thù chưa tìm được công pháp thích hợp thôi.
-Nhưng...
Hắn nắm vai đứa bé nhìn vào mắt con.
-Tin ba! Rồi đến 1 ngày con sẽ đứng trên đỉnh cao. Những kẻ đã khinh bỉ trêu chọc con sẽ phải ngước nhìn kính phục con.
Nhìn vào đôi mắt kiên định của ba đứa bé lau đi nước mắt mỉm cười gật đầu.
-Ba! Mẹ giờ ở đâu?
Hắn đứng lên xoa đầu con mình,ánh mắt nhìn về hướng linh giới.
-Con biết tại sao ta đặt tên con là Nhất Niệm không?
-Dạ! Vì ba muốn con luôn chỉ có 1 tâm niệm là phải mạnh lên,mạnh hơn hết thảy mọi người,chỉ đến khi mạnh nhất không ai địch nổi thì con mới được gặp mẹ và bảo vệ mẹ.
-Đúng vậy! Dù trong bắt kỳ hoàn cảnh nào,khó khăn gì thì con cũng phải vượt qua và mạnh lên.
-Vậy khi nào ba mới nói cho con mẹ ở đâu để con đi tìm gặp mẹ.
-Đừng có đánh trống lảng câu dẫn ta nói ra. Rồi sẽ đến lúc ta sẽ nói cho con nghe. Ông trẻ khôn lỏi quá đó.
-Hì hì đâu có đâu ba!
Nhất Niệm lè lười chạy trước. Nhìn con mình hoạt bát vui vẻ trở lại Thời Thiên mỉm cười quay đầu nhìn vào lại bức tranh.
-Uyển nhi à! Con chúng ta giờ rất khỏe mạnh hoạt bát thông minh. Anh tin rồi đến 1 ngày con chúng ta quân lâm tam giới đến giải cứu và gặp em.