Chương 1: Chạy trốn

Phong Nhất Niệm

Chương 1: Chạy trốn

Trong cánh rừng khô héo hầu như chỉ còn trơ thân có 1 chàng thanh niên đang bế 1 cô gái chạy trốn,trong lòng người con gái là 1 đứa bé mới sinh đang ngủ. Đằng sau họ không xa là 1 đội nhân mã đang đuổi theo. Đội nhân mã này hầu hết chỉ có xương cốt với ánh lửa màu lam bao quanh ngoài trừ người con gái dẫn đầu đội ngũ là còn hình người.
Nhìn thấy từng giọt mồ hôi chảy trên khuôn mặt anh tuấn đang cắn chặt răng bế mình và đứa bé chạy cả ngày trời mà người con gái vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Cảm giác chàng trai đang chạy chậm lại người con gái mở miệng nói:
-Thời Thiên! Anh hãy để em ở lại và mang con chúng ta chạy đi.
Thời Thiên cúi đầu nhìn người con gái và đứa bé đang ngủ trong ngực mình mà ôm càng chặt hơn.
-Không! Muốn đi thì cả gia đình chúng ta cùng đi!
Cô gái đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi trên trán Thời Thiên mỉm cười mà lắc đầu.
-Anh đừng cố chấp như vậy! Anh muốn con chúng ta bị kẻ khách luyện hóa thành đan dược sao? Anh cũng biết người đuổi theo chúng ta là chị gái em. Anh không cần lo lắng em gặp nguy hiểm đâu.
-Nhưng....
Cô gái đưa ngón tay lên đặt trên môi của Thời Thiên.
-Chàng ngốc! Đừng cố chấp nữa mà. Vì con chúng ta được không?
Thời Thiên nhìn vợ mình rồi nhìn đứa con đang ngủ say trong ngực vợ mình.
-Đừng nên phân vân nữa mà!
Cô gái mỉm cười nhìn hắn tranh thủ béo má của hắn rồi bế đứa con nâng lên trước mặt mình.
-Con ơi! Con nhìn ba con kìa! Một người ngày xưa đỉnh thiên lập địa quyết đoán sát phạt giờ này lại ủy mị dây dưa như đàn bà ý. Con về sau đừng học theo tính xấu đó na.
Giống như nghe thấy tiếng gọi của mẹ đứa bé mở mắt nhìn cô cười khúc khich rồi đưa 2 tay về phía cô như mún được ôm. Cô ôm con vào lòng,hôn lên trán nó mà nước mắt lại rơi.
-Mẹ xin lỗi! Mẹ không thể ở bên con chăm sóc cho con. Mẹ biết con sẽ rất buồn,sẽ bị những đứa trẻ khác chế giễu khi không có mẹ bên cạnh. Tha lỗi cho mẹ.
Cô nhìn lên khuôn mặt đau buồn đã rơm rớm nước mắt của chồng mình. Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt chuẩn bị chảy xuống trên khuôn mặt anh tuấn đó mà đau lòng.
-Hãy để em lại đi! Đây là linh giới nên anh không thể có cách nào hấp thu được quá nhiều nguyên lực quanh đây. Anh cứ cố chấp như vậy thì chỉ có làm cả 3 người chúng ta nguy hiểm thêm thôi.
Rồi cô lấy trong nhẫn không gian của mình ra 1 chiếc vòng cổ xanh ngọc bích khắc hình đầu lâu đeo lên cổ đứa con.
-Chiếc vòng này sẽ che đậy khí tức vong linh và cũng phong ấn lại 1 nửa sức mạnh của con. Anh hãy cố gắng chăm lo cho con nhé. Từ khi đeo chiếc vòng thể chất và linh hồn của con sẽ chỉ bằng 1 nửa người bình thường. Những ngày trăng tròn phong ấn sẽ bị yếu đi,sự khát máu trong con sẽ trỗi dậy và kiểm soát tâm trí nó,anh hãy dùng nguyên lực và máu của mình áp chế lại nhé. Hãy nhớ khuyên con không được cởi chiếc vòng ra trừ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng.
-Em hãy mang con đi trước để anh ở lại cản bọn họ.
-Đừng cố chấp nữa được không? Anh cái gì cũng tốt ngoại trừ quá cố chấp. Em vừa sinh nên linh lực hao hết gần như không còn thì lấy đâu ra sức chạy? Với lại em là người linh giới sang nhân giới sẽ rất dễ bị phát hiện. Nghe em đi mà! Hãy nghĩ cho em và con!
Thời Thiên đứng lại phân vân. Cô gái bước xuống đất rồi đưa đứa con cho anh.
-Hãy chăm sóc dạy dỗ con nhé. Khi con đủ 20 tuổi thì mới được nói cho con về thân phận của con. Đi nhanh đi.
Thời Thiên nhìn con rồi nhìn vợ mình. Sau 1 lúc hắn mới khó khăn chạy đi. Đứa con thấy không còn mẹ thì òa lên khóc. Nghe tiếng khóc của con mà nước mắt hắn cũng rơi.
-Ba xin lỗi! Vì ba quá yếu nên không bảo vệ được mẹ con.
Nhìn bóng lưng chồng mình đã chạy xa thì cô nghe thấy tiếng vó ngựa đến gần mình.
-Uyển nhi! Phong Thời Thiên và đứa bé đâu?
Cô quay đầu lại nhìn người con gái đang nói với cô mà thở dài.
-Chị! Chị hãy tha cho họ đi. Em sẽ quay về cùng chị chịu tội.
-Em còn chấp mê bất ngộ đến bao giờ nữa? Các ngươi đuổi theo trước gặp được không cần lưu tình,ta mang Uyển nhi về trước.