Chương 5. Ngọc Như Mộng

Phong Lưu Tà Đế

Chương 5. Ngọc Như Mộng

Diệp Phàm ánh mắt hấp háy nhìn Hoàng Hân, trong lòng thầm kinh hỉ. Hắn đang không biết làm sao để bắt chuyện với Vũ Phỉ để tìm hiểu tới xuất phát của loại độc này, thì vị bác sĩ thực tập này đã cho hắn một cái cầu nối tuyệt hảo.
Đương nhiên, dù không có vị bác sĩ này, hắn cũng đã đoán ra được chín thành đầu mối đến từ vị bằng hữu của Vũ Phỉ là Tiểu San kia, thế nhưng nếu được công khai tra cứu, hắn vẫn thấy thích hợp hơn, dù sao đây không còn là Tiên Vực, không thể luôn dùng nắm đấm để nói chuyện.
Tằng hắng một cái, Diệp Phàm bắt đầu giảng giải:
"Thứ độc mà Vũ Phỉ cô nương mắc phải đây có tên là Quỷ Diện Tàn Huyết Độc, thường được điều chế ở dạng bột, có hai cách để sử dụng chúng. Cách thứ nhất là đốt lên dưới đèn cày, độc sẽ tuôn ra mùi thơm như mùi xạ hương, làm cho tâm trí dần dần mê mệt, cuối cùng rơi vào huyễn cảnh, nếu bị ngửi liên tục trong vòng mười hai canh giờ sẽ dẫn tới bị dọa sợ thành người tâm thần, thần trí không cách nào cứu tỉnh, thành người điên khùng một dạng.
Cách thứ hai là đem hòa với nước, hoặc trực tiếp cho nạn nhân ăn vào, độc sẽ lập tức xâm nhập vào máu, hút cạn máu trong người bệnh, hay nếu giải thích theo khoa học bây giờ là các thành phần có cho chất độc phá vỡ tế bào hồng cầu theo phản ứng dây truyền, sau đó tiếp nhập thần kinh, gây nên co giật, cuối cùng là thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, phá nát toàn bộ, gây ra tử vong. Toàn bộ quá trình nêu trên sẽ bộc phát ngay thời điểm đầu lưỡi của bệnh nhân tiếp xúc với chất độc, và chỉ diễn ra trong vòng mười phút đến mười hai phút tùy vào thể trạng từng người, nếu không kịp cứu chữa trong thời gian đó, đảm bảo sẽ chết. Tuy ta không biết Tây y bây giờ phát triển tới mức nào, nhưng ta có thể khẳng định nếu đợi đến khi cứu hộ tới, Vũ Phỉ cô nương đây đã chết không thể chết hơn"
Có một điều Diệp Phàm hiển nhiên không đề cập tới, đó là lời hắn nói ra là ứng với người bình thường, thế còn nếu là đạp chân vào ngưỡng cửa tu chân thì sẽ không dùng lẽ thường để cân nhắc được.
Mọi người nghe hắn nói xong, không rét mà run, thử tưởng tượng nếu không may bản thân mà chúng phải loại độc đấy, chẳng phải chín thành là chết chắc ư?
Diệp Phàm nhìn thấy biểu hiện của mọi người, cười nhạt. Thứ độc này ở Địa Cầu rõ ràng là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, không nói đến để tìm được Quỷ Diện thảo đã khó khắn, biết được phối phương lại càng là chuyện tình hiếm thấy hơn, ngay cả trong giới tu chân cũng chỉ có vài ba độc sư biết tới. Đó cũng là lý do vì sao hắn ngạc nhiên khi thấy loại độc này ở trần thế.
Chưa chờ mọi người lắng xuống bình tĩnh, Tiểu San một bên đã vội lên tiếng:
"Ngươi nói nghe rất đáng sợ, thế nhưng tác dụng của độc này có gì liên quan đến việc nhà hàng không thể là người thả độc?"
Nàng vừa nói xong, bốn phía lập tức yên lặng, không hẹn mà cùng nhìn nàng như nhìn đứa thiểu năng. Hàn Nhược Dao một bên bĩu môi nói:
"Hôm nay chắc đầu của ngươi bị va mạnh vào chỗ nào rồi, nên đi kiểm tra bác sĩ thì hơn. Một bàn thức ăn kia ba ngươi các ngươi cùng ăn, có mỗi mình Vũ Phỉ bị trúng độc, vậy ta hỏi ngươi nhà hàng thả độc vào đồ ăn của nàng kiểu gì?
Tiểu Phỉ á khẩu không nói được gì. Nam bằng hữu của hai người một bên thì lại cau mày hỏi:
"Vậy tiên sinh ngươi có biết ai là người hạ độc?"
Diệp Phàm mỉm cười còn chưa kịp nói, Hàn Nhược Dao đã cướp lời:
"Ngươi đầu có bị lừa đá nốt không thế? Tên ngươi là gì chúng ta còn không biết, nhà ngươi, bằng hữu của ngươi chúng ta đều không quen, vậy thì lấy đâu ra đầu mối để kết luận?"
Nam nhân lập tức sắc mặt khó coi, bất quá rõ ràng Hàn Nhược Dao nói đúng mười phần, hắn cũng không thể cãi lại cái gì.
Diệp Phàm lau mắt nhìn tiểu di tử, khí chất yêu mị ngây thơ kia của nàng đi đâu rồi, làm sao lại đã tức giận? Hắn tưởng làm sát thủ phải hàm dưỡng tốt lắm kia mà?
Hắn đương nhiên không biết, Hàn Nhược Dao bảo dưỡng tính khí cũng không phải kém, thế nhưng nàng đối với hắn hiện này đang bắt đầu thay đổi nhận thức, đã có điểm hảo cảm, bỗng dưng nhìn thấy hắn năm lần bảy lượt bị người ta chất vấn, hiển nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
Cũng giống như kiểu, đôi khi người ta muốn nói gì bạn cũng không được, thế nhưng đụng chạm đến người thân hoặc bằng hữu của bạn, bạn sẽ nổi điên lên, Hàn Nhược Dao lúc này cũng là như thế.
Nhìn thấy tiểu di tử hùng hùng hổ hổ ra mặt mình mình, Diệp Phàm nội tâm vui mừng, lại có chút ấm áp khó nói. Hắn tiến qua, lấy tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng, một bên nói với Vũ Phỉ:
"Đúng như Dao Dao nói, ta vốn không thể nào biết được hung thủ là ai. Chả qua… nếu cô nương không ngại trả lời ta vài câu, có lẽ ta sẽ cung cấp được cho ngươi một cái đáp án, hay chí ít là cái manh mối."
Hàn Nhược Dao đột nhiên bị xoa đầu như con nít một dạng, không khỏi lấy tay quệt quệt miệng, trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thế nhưng con tim non lại đang nhảy lên kịch liệt, không biết là hồi hộp, vẫn là phấn khích.
Về phần Vũ Phỉ, tuy nàng có đôi chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn rất vui vẻ gật đầu:
"Tiên sinh cần hỏi gì cứ tự nhiên"
Diệp Phàm lấy tay vuốt cằm nhìn nàng, đột nhiên hỏi:
"Trước khi ăn tối, ngươi có phải đã uống thuốc không? Ờm, khả năng là loại thuốc con nhộng?
Vũ Phỉ lập tức hai con mắt trừng lớn, nàng thất kinh nhìn Diệp Phàm:
"Đúng vậy, tiên sinh, làm sao ngươi có thể…"
Diệp Phàm không đợi nàng nói hết, ngắt lời:
"Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi uống là thuốc gì, và thuốc là ai cấp không?"
Vũ Phỉ khẽ nhăn cái trán, bặm bặm môi một hồi, thần sắc nhớ lại:
"Hẳn là tầm một giờ đồng hồ trước, ta có uống thuốc an thần. Trước giờ, đôi khi ta vẫn phải uống thuốc này, bởi lẽ công việc của ta có chút áp lực, đôi khi mệt mỏi tâm thần. Ta nhớ lúc đó hẳn là San San đưa thuốc cho ta, ta lúc đó đang đổi trang phục nên nhờ nàng lấy thuốc cùng nước"
Diệp Phàm con ngươi chăm chú nhìn vào Tiểu San, khiến nàng cảm giác lợi hại khó chịu, không tự chủ được lùi lại một bước, khẽ gắt giọng nói:
"Phải, là ta đưa thuốc cho nàng thì làm sao, không phải là nàng chủ động nhờ ta ư, làm sao ta có thể hại nàng. Với lại ngươi chả vừa nói độc sẽ có tác dụng ngay khi vừa tiếp xúc với đầu lưỡi cơ mà, chuyện tình của ta đã là một tiếng trước."
Diệp Phàm yên lặng nghe nàng nói hết, xong xuôi hắn mới khẽ mỉm cười:
"Ta nhớ là chưa có kết luận là ngươi làm, tại sao ngươi đã vội vã chối tội?"
Lời hắn nói ra tựa như Ngũ lôi oanh đỉnh, hầu hết mọi người ở đây đều ít nhiều có chút học vấn, lập tức nhìn ra điều bất thường từ Tiểu San, không khỏi đưa mắt nhìn nàng, sắc mặt nghi hoặc.
Vũ Phỉ cũng vội vã thanh minh hộ Tiểu San:
"Diệp tiên sinh, có lẽ nàng chỉ hơi lo sợ nên có chút phản ứng quá đáng, nàng không thể nào làm ra bất kì sự tình nào có lỗi với ta được."
Ánh mắt nàng mang theo một tia chân thành cầu khẩn, trong chớp mắt Diệp Phàm đã hiểu rõ, câu nói của hắn đã làm nàng phần nào đoán được thủ phạm đầu độc nàng là Tiểu San, thế nhưng nàng không nỡ trước mặt đám đông vạch chân bộ mặt của nữ bằng hữu thân thiết này, mà chỉ lén lút ỉm đi coi như chưa từng có gì xảy ra.
Hắn khẽ thở dài, dù sao cũng là chuyện của người ta, không có một xu liên quan tới hắn. Chả qua hắn có chút hứng thú với sự xuất hiện của Quỷ Diện thảo nên mới nhúng tay, bây giờ nhân gia đều đã nói như vậy rồi, hắn còn tiếp tục trước đám đông nói ra đến cùng thì cũng thật không phải.
Phẩy phẩy cái tay, Diệp Phàm đành giả bộ nói:
"Ta cũng không hề nghĩ Tiểu San cô nương sẽ là hung thủ, chắc có lẽ hướng đi của ta có chút sai lầm. Có điều ngươi cũng nên tự cân nhắc, đừng để một lần nữa bị người hại, không phải lúc nào ta cũng có mặt để trừ độc cho ngươi"
Câu cuối hắn nói rất hàm ý, người ngoài cũng sẽ không chú ý nhiều, đương nhiên Tiểu San và Vũ Phỉ thì lại khác.
Nam bằng hữu của Vũ Phỉ nghe Diệp Phàm đang ăn nói hùng hổ chợt kết luận ỉu xìu, nhíu nhíu mày, định nói gì lại thôi.
Đám đông tuy có một hai người cũng bán tín bán nghi, thế nhưng Vũ Phỉ cùng Diệp Phàm đều đã không tiếp tục phá giải vụ việc, cũng đành ồ lên một tiếng đáng tiếc, dần dần tản đi.
Diệp Phàm chào một tiếng với ba người Vũ Phỉ, tay kéo Hàn Nhước Dao xuyên qua đám đông, tiến tới quầy tính tiền.
Hắn trong túi không có lấy một đồng, hiển nhiên tiền ăn tối nay đều là tiểu di tử đưa ra.
Bất quá, tại thời điểm người thanh toán vừa nói ra số tiền, chợt có một giọng nói mềm mại mà lảnh lót như tiếng chuông bạc vang lên:
"Bữa ăn tối hôm nay của Diệp tiên sinh cùng Hàn cô nương đây hết bao nhiêu tiền đều được miễn trừ, coi như là đa tạ Diệp tiên sinh đã chiếu cố đến danh tiếng của nhà hàng"
Người tính tiền ngẩng đầu lên, sắc mặt từ nghi hoặc lập tức chuyển sang kính sợ, vội vã đáp lời:
"Vâng, thưa Ngọc tổng."
Diệp Phàm cùng Hàn Nhược Dao quay lại, nhìn thấy một mỹ nhân yểu điệu đang khoan thai bước lại tới trước mặt mình, đằng sau nàng rõ ràng là quản lý của nhà hàng, một bộ dạng cung cúc bước theo.
Mỹ nữ diện một bộ váy liền tử sắc dài chấm đất, để hở hai vai trắng nõn, xương quai xanh đẹp mê người. Đôi thỏ ngọc đầy đặn bị chèn ép dưới lớp váy dường như lúc nào cũng có thể phá phong mà thoát, đem đến cho người nhìn những trùng kích thị giác mãnh liệt. Phía dưới chân váy cắt xẻ tinh tế để lộ ra cặp chân ngọc ẩn hiện trắng muốt, cấp độ trùng kích thị giác và cảm giác mãnh liệt tới mức khiến tâm thần của Diệp Phàm có chút bất định, lỗ mũi suýt phun ra máu.
Phối hợp cùng với bộ váy để lộ ra những đường cong quyến rũ và cỗ khí chất phong tình vạn chủng ấy, nàng khẽ trang điểm nhè nhẹ trên gương mặt của mình. Ngũ quan nàng tinh xảo, nổi bật lên là đôi mắt to, đen sâu thăm thẳm, ánh nhìn sóng sánh mê hoặc nhân tâm cùng với hàng lông mi cong vút, khiến người ta không tự chủ được mà ánh mắt cứ thế dõi theo gương mặt nàng. Đôi môi nhỏ nhắn lướt qua một lớp son đỏ nhạt, hơi chu lên, nổi bật lên trên nước ra trắng muốt mịn mà trên giương mặt của nàng.
Thế nhưng, điều khiến Diệp Phàm để tâm nhất ngay từ cái nhìn đầu tiên không phải là cơ thể quyến rũ của mỹ nữ mà là mái tóc trắng như tuyết của nàng. Chính bộ tóc trắng đang được thả dài một cách cẩu thả ấy, cùng với làn da trắng nõn tỏa ra hào quang lấp lánh đã khiến nàng chở nên cực kì yêu mị, vẻ đẹp dị chủng của nàng như một thứ thuốc gây nghiện mà Diệp Phàm biết chắc nếu hắn đã dính vào, chỉ cần một lần thôi, là sẽ vĩnh viễn trầm luân, không thể rút ra.
So sánh với Hàn Thanh Tuyết cùng Hàn Nhược Dao, Diệp Phàm ẩn ẩn cảm giác mỹ nữ trước mặt hắn thắng hai nàng nửa bậc, chính bởi mái tóc như tuyết cùng khí chất mị hoặc chúng sinh của mình.
Ngay lúc Diệp Phàm đưa mắt nhìn nàng, mỹ nữ cũng đưa mắt nhìn lại hắn, hai cặp mắt vừa chạm vào nhau, cả người của hắn chấn động, khẽ run lên như bị điện giật.
Không hiểu làm sao, vừa mới chạm vào ánh mắt của nàng thôi, hắn không kìm chế được mất đi lý trí, chỉ còn lại cảm giác dục vọng bùng cháy, muốn lao ra, đè lấy nàng mà cắn, mà xé cho thỏa thích. Hắn có cảm giác mình sắn sàng quỳ dưới váy nàng, chỉ để nàng được thỏa mãn.
Hắn kinh dị, lấy răng cắn mạnh vào đầu lưỡi đến phun máu đầy trong khoang miệng, thần trí mới có chút phục hồi. Thế nhưng hắn chỉ kìm chế được bản năng của mình đến bảy thành thôi, phần còn lại trong nội tâm hắn vẫn không tự chủ được bị khí chất của nàng mê hoặc.
Diệp Phàm bồn chồn cùng oán hận, Bản Đế từ khi nào đã thực sự không khống chế nổi tâm tình của mình rồi?
Không đúng! Rõ ràng có điểm lạ.
Cắn răng chống lại những tia dục vọng đang quấn lấy hạ thân mình, Diệp Phàm nhìn mỹ nhân trước mặt nhiều hơn một lần, đầu lông mày khẽ nhìu vào, rồi nhanh chóng thả lỏng…
Thì ra là thế, còn dọa ta sợ được một hồi, không hổ là yêu nữ!
Mọi chuyện nói ra thì lâu chứ trên thực tế, mọi thứ mới chỉ diễn ra đươc không quá nửa phút đồng hồ. Mỹ nữ chủ động đưa tay ra bắt lấy tay Diệp Phàm, miệng nhỏ chu lên nói:
"Xin chào Diệp tiên sinh. Tiểu nữ tự giới thiệu, ta tên Ngọc Như Mộng"
Diệp Phàm nắm lấy tay nàng, chỉ thấy một đám mềm mại nhỏ nhắn như không xương, sờ đến thật thích.
"Ngọc Như Mộng cô nương, ngươi tốt. Chắc hẳn ngươi đã biết tên ta, Diệp Phàm, còn đây là Hàn Nhược Dao" – hắn khẽ cười, đáp lễ.
Bàn tay hắn khẽ gại gại vào tay Ngọc Như Mộng, hắn cảm nhận được cơ thể nàng khẽ căng cứng lên, hơi giật tay về.
Hàn Nhược Dao ở bên cạnh khi nghe đến cái tên Ngọc Như Mộng, lệch đầu qua một bên hỏi:
"Ngươi là Tử Sắc Mân Côi?"
"Xem chừng cô nương đây thật lý giải ta" – Ngọc Như Mộng tay còn lại đưa lên che miệng cười khẽ.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn không biết Tử Sắc Mân Côi biểu hiện cho điều gì?
Bàn tay vẫn nắm lấy tay của Ngọc Như Mộng, Diệp Phàm nhếch miệng lên thành một nụ cười tà, hỏi:
"Không biết Ngọc Như Mộng cô nương hôm nay chủ động tới gặp hai người chúng ta có sự tình?"
Ngọc Như Mộng con ngươi sóng sánh mị hoặc nhìn thẳng vào Diệp Phàm, làm hắn thần hồn lại điên đảo một hồi, suýt không tự chủ được.
"Không biết Diệp tiên sinh có hay không cấp cho tiểu nữ chút thời gian tối nay?" – giọng nàng mềm mại, khiến người nghe tâm lý một trận ngứa ngáy.
Bản Đế vẫn rất có mị lực a!
Diệp Phàm lúc này mới chủ động thả tay nàng ra, quay đầu về phía Hàn Nhược Dao nhìn một cái, lắc đầu mỉm cười:
"Thứ lỗi, ta đã hứa với Dao Dao là sẽ bồi nàng đi chơi rồi"
Ngọc Như Mộng sững người một tí, đây vẫn là lần đầu tiên có nam nhân từ chối lời mời của nàng. Thế nhưng rất nhanh, nàng lại nở nụ cười mê người, nói:
"Thật bất tiện quá, tiểu nữ không biết… Diệp tiên sinh có thể trao đổi số điện thoại chăng?"
Diệp Phàm vui vẻ gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi quần ra cùng Ngọc Như Mộng trao đổi liên lạc.



Khi hai người ra tới ngoài bãi đỗ xe, Hàn Nhược Dao trầm ngâm:
"Không biết Tử Sắc Mân Côi muốn tiếp cận ngươi có mục đích gì nhỉ?"
Diệp Phàm trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, uể oải chui vào trong xe, đáp:
"Không biết, thế nhưng khẳng định sẽ không phải chuyện tốt… À mà, ta thấy ngươi gọi Ngọc Như Mộng là Tử Sắc Mân Côi, điều này là sao?" – hắn chợt nhớ ra, hỏi thăm.
"Há, cũng phải, ngươi khẳng định không biết tới nàng… Tử Sắc Mân Côi là một nữ nhân đáng sợ, nghe đồn nàng tâm thủ ngoan lạt, hành sự quyết đoán không thua kém bất kì một nam nhân nào. Nàng là lão đại của hơn một nửa thế lực ngầm nơi thành phố Ninh Hải này, mạng lưới tình báo cực kì rộng, sức ảnh hưởng đến kinh tế và quyền lực đều rất lớn… Nghe nói nàng đang lên kế hoạch thâu tóm toàn bộ thế lực ngầm nơi Ninh Hải cho mình dùng. Chỉ không ngờ tới nhà hàng ăn này cũng là sản nghiệp của nàng."
Diệp Phàm nghe xong, chợt thấy Ngọc Như Mộng thật có ý tứ. Không chỉ riêng thân phận nàng, mà ngay cả việc nàng không là tu luyện giả mà vẫn có thể khống chế mị công, quan trọng hơn hết thảy thể chất đặc biệt của nàng. Hắn âm thầm lên dự định đi tìm đóa hoa tím chết người này một lần, nếu được thì phải kéo nàng làm nữ nhân của mình, đối với cả hắn và nàng đều có chỗ tốt mê người.
Hắn không lo khi gặp Ngọc Như Mộng hắn sẽ gặp rắc rối gì, phải biết là Thông Mạch đỉnh phong tu sĩ, sức chiến đấu của hắn có thể quét ngang một ngàn đặc công quốc gia, chứ đừng nói chỉ vài tên xã hội đen.
Hàn Nhược Dao lên xe phóng đi, thế nhưng nàng cũng không nói cho Diệp Phàm biết nàng định tới đâu. Thay vào đó, nàng tò mò hỏi:
"Ban nãy, làm sao ngươi bỗng nhiên lại thả cho Tiểu San một con đường?"
Diệp Phàm uể oải dựa lưng vào ghế, giải thích:
"Vũ Phỉ nàng lúc đó đã nhận ra, hoặc ít nhất trong thâm tâm nàng đã biết là Tiểu San là người hạ độc, nàng cấp cho ta một ánh mắt cầu khẩn không nên nói ra. Đến nhân gia là người bị hại còn không muốn làm to chuyện, ta cần gì phải tiếp tục. Chuyện này vốn chả có một mao tiền liên quan đến ta, nếu không phải ngươi cầu khẩn ta đã chả muốn dính tới."
Hàn Nhược Dao gật đầu một cái, nàng mới sẽ không đi đặt thêm mấy câu hỏi ngớ ngẩn kiểu như "Nhưng Tiểu San là người phạm tội, đáng lẽ ngươi phải giao nàng cho cảnh sát"… Bản thân nàng đã là một sát thủ, nàng cũng hiểu rõ ràng một điều, pháp luật ở đâu cũng có, thế nhưng pháp luật không phải là tuyệt đối, dù là ở bất cứ thời điểm nào, hiện trạng nào, chỉ cần ngươi có quyền thế để chưởng khống, hoặc là ngươi có sức mạnh, ngươi sẽ có thể không nhìn pháp luật, hiển nhiên một điều là chính quyền không thể làm gì ngươi.
Không phải thế, bản thân nàng đã ám sát qua không có một trăm thì cũng tám mươi người, nếu đặt vào pháp luật xử trí, nàng có mười cái mạng cũng không đủ để dùng.
"Thế nhưng, ngươi không có một căn cứ gì cả, làm sao nhận ra được thủ phạm?" – tiểu di tử vẫn không hết tò mò.
Diệp Phàm xoa xoa thái dương, không biết nên trả lời nàng như thế nào. Ngay từ đâu, hắn đã biết Tiểu San ít nhiều chắc chắn có liên quan đến việc Vũ Phỉ trúng độc. Hắn không có Đọc tâm thuật, thế nhưng hắn có biện pháp nhìn vào linh hồn, từ đó biết được một người có đang nói dối hay không.
Lúc đó, thời điểm hắn cùng Hàn Nhược Dao đi tới, khi Tiểu San nghe được lời nói của tiểu di tử rằng hắn có thể chữa bệnh, linh hồn của nàng run rẩy một hổi, rõ ràng là sợ hãi, chứ không phải vui mừng. Ngay từ lúc đó, Diệp Phàm đã có kết luận đến chín thành người hạ độc là nàng, chỉ là nàng có phải hắc thủ sau màn hay không thì hắn không biết. Điểm duy nhất làm hắn còn không làm rõ, đó là vì sao Tiểu San lại có thể làm chậm lại thời gian độc phát tác. Chợt ngẫu nhiên trông thấy một vị khách gần đó đang cầm lên viên thuốc con nhộng, một ý nghĩ đột phá chợt hiện lên trong đầu Diệp Phàm, thắc mắc duy nhất này của hắn lập tức được giải khai.
"Đây là bí mật, ta sẽ không nói ra…" – Diệp Phàm tỏ vẻ thần bí – "… thế nhưng ta có thể giải đáp cho ngươi một thắc mắc khác. Quỷ Diện Tàn Huyết Độc lẽ ra ngay khi tiếp xúc tới lưỡi của Vũ Phỉ, bị nước bọt thẩm thấu là phát tác; thế nhưng Tiểu San lợi dụng viên thuốc con nhộng có vỏ ở ngoài không tan trong nước mà chỉ tan trong môi trường axit, từ đó nàng lấy bột của Quỷ Diện Tàn Huyết Độc thả vào viên con nhộng rồi đưa cho Vũ Phỉ uống. Lúc đó, do bị nước hòa loãng, môi trường axit trong bụng cực loãng, viên thuốc không tan ngay mà lớp vỏ chỉ từ từ bị bào mòn. Cho đến khi Vũ Phỉ ăn tối, dạ dày mới tiết ra thêm axit để chuyển hóa thức ăn, lúc này lớp vỏ con nhộng biến mất, chất độc lập tức phát tác. Cũng vì có axit làm chậm lại quá trình độc lan ra, cho nên từ biểu hiện bên ngoài nàng trúng độc so với thông thường không khác là bao, thời gian độc thấm vào lục phủ ngũ tạng cũng áng chừng ngần đó thời gian, và cũng vì thế nên ta mới kịp thời cứu nàng một mạng"
Nói thật, Diệp Phàm trước khi trọng sinh tới Địa Cầu, hắn không hề biết tới điều này, và cũng không nghĩ ra được, độc còn có thể chơi theo cách này. May mắn hắn hoa một ngày trong thư viện, hấp thu thêm vô số kiến thức, mới biết đến thứ gọi là "thuốc con nhộng" đó.
Hàn Nhược Dao vừa lái xe vừa say mê nghe Diệp Phàm giảng giải, nàng đến bây giờ mới thấy được, vị tỷ phu tiện nghi này không phải là một cái hoàn khố gì, mà ngược lại, hắn là một người thú vị, tâm cơ kí đáo, trí tuệ cũng kinh người.
"Này, bại hoại, làm sao ngươi giấu kĩ thế?" – nàng đột nhiên hỏi một câu.
Diệp Phàm bị hỏi đột ngột, có chút bối rối:
"Hả, giấu cái gì?"
"Ngươi lại trang, còn trang nữa ta về ta nói với tỷ tỷ chuyện hôm nay" – Hàn Nhược Dao tức giận nói.
Diệp Phàm ngẩn người, thế nào đã cáu rồi? Bản Đế thật không hiểu chuyện gì có được hay không?
Thế nhưng nghĩ tới tiểu di tử dọa nạt, hắn không thể không ôn nhu, quay qua hỏi:
"Được rồi, ngươi rốt cục muốn biết cái gì? Ta thật không hiểu còn không được sao?"
Hàn Nhược Dao nghe hắn nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng, minh bạch có lẽ nàng hỏi hơi mờ mịt.
"Làm sao trước nay ngươi vẫn phải giả làm hoàn khố, ngươi đến cùng vì điều gì lại không bộc lộ ra bản lĩnh thực sự của mình?" – nàng sắp xếp lại ngôn từ, hỏi thẳng ra.
Giả cái rắm! Bản Đế đây không phải là cái tên phế vật đấy có được hay không?
Nội tâm hò hét, thế nhưng Diệp Phàm đương nhiên không thể tiết lộ điều này ra, ít nhất thì hiện tại không thể. Hắn cười hì hì:
"Muốn biết ư? Phải trao đổi đồng giá"
Hàn Nhược Dao buồn bực, làm sao mà gia hỏa này không thể cư xử đàng hoàng một tí được đây?
"Ngươi còn không nói, ta thật sẽ khai báo với tỷ tỷ…" – nàng lại đe dọa.
Lần này đến lượt Diệp Phàm buồn bực, hắn điểm yếu đang bị tiểu di tử nắm trong tay rồi, cầm nàng không có cách nào. Bảo nàng là kẻ thù, hắn diệt sát không tha; bảo là nam nhân, hắn cũng không ngần ngại đánh cho một trận. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, nàng là nữ nhân, còn là mỹ nữ, bảo hắn làm sao hạ thủ?
Bất quá, Bản Đế không chiếm được tiện nghi của nàng thì thôi, nàng cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi của Bản Đế!
Diệp Phàm một bộ lợn chết không sợ nước sôi, thản nhiên đáp:
"Ngươi cứ về nói cho Tiểu Tuyết đi, để xem sau đó dọa nạt ta thế nào? Cùng lắm Bản Đế quỳ bàn là"
Hàn Nhược Dao không có thắc mắc cách xưng hô kì lạ của Diệp Phàm, mà ngược lại bực tức khi không moi được thông tin từ hắn, dậm mạnh chân ga khiến xe ô tô đột ngột tăng tốc, phóng cái vèo.
Diệp Phàm ngồi ghế bên không cài dây an toàn, cả người lao về phía trước, đầu đập cái cốp vào thành xe.
Tiểu di tử hiển nhiên không nghĩ tới hắn không đeo dây, bị "tai nạn" của hắn chọc cho cười "phốc" thành tiếng.
Diệp Phàm tuy không đau, nhưng buồn bực xoa đầu, nhìn tiểu di tử nở nụ cười đầy thoải mái, tự nhiên cảm giác nhân sinh thế này quả không sai. Không có ngày ngày tu luyện, lại đánh nhau túi bụi, chạy trốn để giữ lại cái mạng…
Trong một thoáng, hắn nghĩ tới việc hay là bỏ qua tu luyện, an an ổn ổn sống một cuộc đời phàm nhân như thế nay…
Bất quá chỉ một khoảnh khắc thôi, Diệp Phàm tâm trí kiên định trở lại, hắn vẫn quyết tâm một lần làm phương hoàng niết bàn cất vang tiếng hót, chấn động các vị diện, hoàn thành lời thề của mình là tìm ra vị hôn thê bí ẩn biến mất.
Kiếp trước, hắn lúc còn nhỏ tại tu chân giới, phụ mẫu bị người ta ám sát, vị hôn thê cũng bị cướp đi. Tuy là sau này hắn quật khởi đi lên, một đường đến Sáng Thế Đế, là đỉnh phong của Tiên Vực rồi, thù giết phụ mẫu cũng báo được rồi, thế nhưng nhân sinh không còn như trước, người thân của hắn chết cũng đã chết rồi, hôn thê đến bây giờ thì vẫn mất tích.
Thế nên kiếp này, hắn một đường quay lại, chắc chắn sẽ không để cho bất kì người thân nào của hắn rời xa hắn nữa, hắn không muốn trải nghiệm cảm giác mất đi người thân một lần nào nữa.
Hai tỷ muội Hàn Thanh Tuyết cùng Hàn Nhược Dao, còn có thể có Ngọc Như Mộng nữa, tuy đến giờ tình cảm giữa hắn và các nàng vẫn chưa có gì, thế nhưng hắn đã nhận định các nàng sẽ là nữ nhân hắn thì hắn sẽ không bỏ lại một ai cả, hắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện với các nàng, đưa các nàng vào con đường tu luyện, để các nàng có thể mãi mãi bầu bạn cùng hắn trên con đường vĩnh sinh lên tới đỉnh cao.