Chương 3. Hấp thu kiến thức

Phong Lưu Tà Đế

Chương 3. Hấp thu kiến thức

Khai Phong chui về phòng, cũng không thực sự đi nghỉ mà mở máy tính ra. Hắn tuy có kiến thức của tiền thân, tuy nhiên với những thứ đồ máy móc này bản thân chưa trải nghiệm qua bao giờ, không khỏi có chút hứng thú.
Hắn loay hoay một hồi, thử lục lọi mấy phần mềm cơ bản để thỏa mãn tính trẻ con của mình, sau đó truy cập Internet, chọn đọc ít báo ngày.
Đập vào mắt hắn là hàng loạt tin tức mà nếu đặt ở kiếp trước, sẽ là những điều nhảm nhí, chẳng hạn như "nữ minh tinh bị bắt quả tang ăn vụng trong phòng trang điểm", hay "quán ăn "Món ngon" nhân dịp khai trương món ngon thứ 99, quyết định giảm giá 4 thành tiêu phí của tất cả các khách hàng", …
Đúng là điều kiện khác nhau, nhân sinh khác nhau, ai! Bản Đế cảm thán.
Hắn đang nhấp nhấp chuột vào tình hình kinh tế nội địa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" – Diệp Phàm hỏi.
"Là ta." – giọng nói của Hàn Thanh Tuyết vang lên.
"Hả, định ly hôn hả? Vào đi" – Diệp Phàm nhún nhún vai, trả lời.
Cửa phòng khẽ mở ra, Hàn Thanh Tuyết bước vào, dung nhan vẫn như cũ họa thủy, chỉ là Diệp Phàm chú ý trên ánh mắt nàng có một chút áy náy.
Hàn Thanh Tuyết đứng đó tần ngần một hồi, không biết nói gì cho phải, quấn quít mấy lần định mở miệng nói gì rồi lại thôi.
Diệp Phàm cũng không để ý tới nàng, hắn tiếp tục tò mò lướt báo.
Sau một hồi, hít một hơi thật sâu, Hàn Thanh Tuyết khẽ nói nhỏ:
"Xin lỗi"
Diệp Phàm mâu quang lấp lóe, hắn công nhận bản thân có chút ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh thôi, hắn phục hồi thần sắc, quay ra nhìn nàng, hỏi:
"Hở, xin lỗi cái gì?" – hắn giả ngu.
Hàn Thanh Tuyết biết rõ hắn đây là đang cố gắng làm khó mình, thế nhưng nghĩ tới bệnh tình muội muội mình đã qua tay bao nhiêu người mà không ai có thể chữa, bây giờ lại nhờ hắn mà khỏi hẳn, nghĩ tới mới vài phút trước mình còn không nghe giải thích mà đã xúc động làm tổn thương hắn, nàng không khỏi cảm thấy áy náy, đành cắn răng nói ra:
"Nhược Dao đã kể hết cho ta nghe rồi. Là ta hiểu lầm ngươi. Thế cho nên ta đến để xin lỗi"
Diệp Phàm bĩu môi:
"Hả, ta còn tưởng sắp kí đơn ly hôn… Ngươi chỉ xin lỗi miệng sao, không có chút thành ý"
Hàn Thanh Tuyết giật mình, gia hỏa này định ám chỉ cái gì, hắn sắp đòi hỏi yêu sách gì đây?
"Lại đây, ngồi cạnh ta" – Diệp Phàm chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh hắn, ánh mắt chằm chằm nhìn vào ngực nàng.
"Diệp Phàm, ngươi…" – Hàn Thanh Tuyết cắn răng, tên hỗn đản này đang nhìn đi đâu? Không phải hắn bị Thiên liệt sao?
D-cup! Là D-cup, Diệp Phàm hò hét trong đầu, Bản Đế nhận lão bà mới này rồi.
"Ngươi từ hồi cùng ta kết hôn đến giờ đã lần nào chịu bồi ta? Là phu thê mà bây giờ chỉ có yêu cầu ngồi cạnh ta ngươi cũng không cho ta chút mặt mũi. Thế thành ý của ngươi để đâu?" – Diệp Phàm hai tay chống cằm, hăng hái nhìn nàng.
Hàn Thanh Tuyết sửng sốt, gia hỏa này làm sao hôm nay sẽ bắt đầu nói lý rồi?
Ngẫm lại, nàng chỉ lôi hắn về nhà như tấm mộc, mục đích chính vừa để ngăn chặn một vài nam nhân có ý đồ ngấp nghé với nàng một phần để bảo vệ được công ty, cũng chưa bao giờ thực sự coi hắn là hôn phu của mình. Hắn trước đây cũng không quan tâm đến nàng, vẫn rượu chè be bét, lại luôn làm những trò đồi bài ở bên ngoài, hung hăng càn quấy khiến nàng rất khó chịu. Hôm nay đột nhiên lại quan tâm đến việc hôn nhân, chả lẽ do hắn bị đuổi khỏi Diệp gia rồi, thế nên bắt đầu ôm lấy bắp chân mình?
"Làm sao? Ta bị đuổi ra khỏi Diệp gia rồi nên thân phần không xưng với ngươi nữa à?" – Diệp Phàm cười nhạt, nói một câu đâm thủng ngay tâm tư của Hàn Thanh Tuyết.
Nói đùa, hắn nhưng là lão quái vật hàng thật giá thật, sống hơn vạn năm rồi, làm sao có chút tâm tư cỏn con này còn nhìn không được.
Hàn Thanh Tuyết nhìn hắn, tâm tư giãy dụa, thế rồi nàng vẫn từ từ tiến tới, vừa nhìn sắc mặt của hắn vừa ngồi xuống.
Nàng tâm tư đang xao động, không tự chủ được khi tới gần nhìn kỹ hắn một phen, không khỏi thất thần.
A, gia hỏa cặn bã này, làm sao hôm nay cùng thường ngày tựa hồ không quá giống nhau?
Nhìn Diệp Phàm thần định khí nhàn, lúc nhìn nàng ánh mắt không lóe lên chút dục vọng mà thuần túy là thưởng thức cái đẹp, ánh nhìn này khiến nàng không thể đem hắn của ngày hôm qua ra làm chính hắn được.
Gia hỏa này hôm nay tốt xem, một thân áo phông bó ôm lấy thân hình, bên dưới quần lười, thế nào lại nổi lên từng múi cơ rắn rỏi đầy nam tính thế kia? Không phải người hắn vốn yếu ớt không trải qua rèn luyện chút gì ư? Làm sao hôm nay dáng người phát sinh biến hóa nghiêng lệch thiên địa, tựu như thoát thai hoán cốt vậy?
Đôi môi khẽ nhếch lên một vòng tiếu dung, nhìn trông có chút tà mị, lại đem theo một tia lạnh lùng thấp thoáng không rõ.
Ngồi xuống cạnh Diệp Phàm, giờ phút này Hàn Thanh Tuyết tim đập có chút nhanh hơn bình thường.
Diệp Phàm nhìn qua không có thay đổi sắc mặt, thế nhưng chỉ có những người biết rõ Đông Quân Tà Đế mới hiểu, bây giờ hắn đang nhịn hết mức để không đè Hàn Thanh Tuyết ra để mà khám phá nhân sinh.
Tận hưởng cơn gió thơm mùi lão bà của mình, Khai Phong nhếch lên nửa cái miệng thành một vệt ý cười.
"Hồi trước, khi kết hôn với ta, ngươi được nhận thêm bao nhiêu phần trăm cổ phần dưới tên ta?" – hắn chợt hỏi.
"30… Ngươi muốn gì?" – Hàn Thanh Tuyết bản năng vô thức nói ra một con số, sau đó mới giật mình phản ứng lại – "Ta nói cho ngươi biết, trong khế ước hôn nhân đã nói rõ, ngươi chỉ là người đứng tên cổ phần, còn ta mới là người có thực quyền cầm nắm nó, hơn nữa sau khi khế ước giải trừ, cổ phần của ngươi tất cả sẽ được chuyển dưới tên ta. Thế nên, ngươi đừng nghĩ đến chơi trò gì"
Cái khế ước cẩu thí gì không biết! Diệp Phàm giật mình, hắn hoàn toàn không có kí ức gì về nội dung khế ước.
Mẹ kiếp, cái kế ước bất bình đẳng như thế này tên phế vật kia cũng kí ra được, hại Bản Đế a!
"Kiếp miếng cơm ăn thôi, chứ ta chơi cái gì ở đây?" – Diệp Phàm bĩu môi nói ra, làm Hàn Thanh Tuyết miệng co quắp lại.
Cho ta xin, không phải trước giờ hắn vẫn ăn bám à! Sao tự dưng lại có giác ngộ thế!
"Rốt cục ngươi muốn cái gì?" – Hàn Thanh Tuyết cắn răng hỏi.
"Đi làm, ta tốt xấu gì cũng là cổ đông đúng không? Vậy thì đi vào tập đoàn để làm nha?"
Tên này bị trục xuất khỏi gia tốc nên không chịu được cú sốc, dẫn tới thần kinh có vấn đề rồi hả? Đang làm hoàn khố lại muốn đi làm. Nói cũng đúng, hắn bây giờ không còn chỗ dựa là gia tộc nữa rồi, thế nhưng sao mình thấy không yên tâm.
Gia hỏa này đức hạnh phá của không phải không người biết, sợ là hắn lại lộng tiền của công ty đi để tiếp tục đàn đúm… Không được!
Hàn Thanh Tuyết ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn lấy hắn, trải qua suốt mười phút im lặng, cuối cùng nàng không dò xét ra được bất kì thứ cảm tình gì trên khuôn mặt của gia hỏa này, đành liều mạng đưa ra một cái quyết định thiên đại ủy khuất với nàng.
"Được, ta cho ngươi đi làm, thế nhưng phải dưới sự kiểm soát của ta… Vậy nên ngươi sẽ làm trợ lý đặc biệt của ta, nửa bước không cho phép rời" – Hàn Thanh Tuyết hung hăng nói ra, ánh mắt lạnh lẽo.
Hết cách, nàng không dám để hắn làm gì linh tinh, ngẫu nhiên gây nên tổn thất lớn cho công ty thì nàng không gánh nổi. Đành phải để mình nhìn hắn gia hỏa này nhiều hơn, cũng bớt cho hắn làm bậy ở bên ngoài đi, dù sao hiện giờ hắn cũng đang là hôn phu của mình.
Diệp Phàm ngẩn người ra, thế nhưng hắn tâm tư nhạy bén, chớp mắt là có thể hiểu nàng đây là lo hắn dùng tài chính của công ty để tiêu pha linh tinh, đục phá nội bộ. Quả thật, nếu là với cái tính cách của tiền thân, việc này hoàn toàn có thể. Cơ mà Bản Đế cũng không chắc sẽ không làm bậy nha, tính ta vốn tà mà, Diệp Phàm nội tâm cười hắc hắc.
"Ha ha, lão bà, ngươi thật tốt" – Diệp Phàm cười to nói ra.
Hàn Thanh Tuyết phảng phất không nghe thấy lời nói vừa rồi của hắn, trên mặt không bộc lộ bất cứ thứ cảm xúc nào, nhàn nhạt nói ra:
"Hôm nay là thứ bảy… Thứ hai tới ngươi có thể bắt đầu đi làm"



Thư viện trung tâm là thư viện lớn nhất tại Ninh Hải này, với đủ các thể loại sách vở từ văn học, mĩ thuật, trí học, lịch sử, y thuật, dược thảo đến kinh tế, toán học, khoa học, hóa học, ẩm thực…đều có đủ. Nơi đây được sinh viên đại học, dân trí giả tại Ninh Hải mệnh danh là nơi "chỉ có sách không cần đến, chứ không có chuyện cần đến sách mà không có".
Diệp Phàm sáng sớm chủ nhật đã tỉnh dậy, hắn bằng vào hiểu biết của tiền thân lên Internet hỏi đường, lưu lại cách đi trên điện thoại, thế rồi chạy bộ tới thư viện. Đương nhiên, không ai quản hắn làm gì, nếu không chắc chắn sẽ giật mình khi nghe hắn nói ra dự định.
Thư viện trung tâm nằm tại trung tâm thành phố, cách Tử Uyển tiểu khu ở phía Tây hơn hai chục dặm, vậy mà Diệp Phàm lại chạy bộ tới, nói cái này ra đảm bảo dọa chết người.
Đương nhiên, nói không thể là với người thường, còn như hắn lấy tu vi là Thông Mạch tứ trọng thôi, chạy bộ trăm dặm vẫn có thể thoải mái như không, thế nên, hai mươi dặm với hắn mà nói, chỉ là chút lòng thành.
Sau gần một tiếng đồng hồ thong thả chạy tới, Diệp Phàm đứng trước cổng thư viện, tấm tắc nhìn trông thư viện, vốn là một tòa nhà nhiều tầng.
Hắn tiến vào, đọc bảng hướng dẫn trong thư viện mới biết, mỗi tầng thư viện sẽ chỉ chứa một thể loại sách, ví dụ như dưới tầng một này sẽ chỉ có sách về lịch sử, lên tới tầng hai là sách về triết học, tầng ba là mĩ thuật, tầng bốn là âm nhạc, …
Đừng nói là đọc hết, người bình thường chỉ đọc một tầng sách thôi, chắc phải tốn mất không dưới nửa năm chỉ có đọc và đọc. Đương nhiên, Diệp Phàm thì khác, hắn có thần thức, linh hồn lại là dung hợp từ hai đời, phi thường mạnh mẽ, dẫn tới trí nhớ siêu cường, do vậy hắn chỉ cần nhìn qua đống sách là được.
Thế nhưng Diệp Phàm không thỏa mãn, hắn còn đang dự tính sử dụng một ít thần thông kiếp trước để tái hiện lại không – thời gian khi những sự kiện, hay là những vẫn đề được viết trong sách.
Nói thật, thần thông này vốn là thần thông hiếm thấy tại Tiên Vực, nó là sử dụng cảm ngộ không – thời gian để can thiệp, vốn là thần thông để chiến đấu, được một số tu sĩ cải biến để thành thần thông truy tung, cực kì khó nắm giữ, mà lại không quá hiện thực vì chỉ có thể sử dụng để truy tung tu sĩ cảnh giới thấp hơn. Cảnh giới càng khác biệt, mức độ biểu hiện lại không – thời gian càng rõ nét.
Bây giờ, Diệp Phàm sử dụng thần thông này để hấp thu kiến thức thực ra có chút đại tài tiểu dụng, mà với tu vi yếu ớt bây giờ của hắn, cực kì tốn sức.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hắn vốn mang danh Tà Đế, làm việc theo sở thích, nào có quan tâm gì đến cái thứ gọi là đại tài tiểu dụng, hắn cực kì hăng hái áp dụng thần thông vào đám sách lịch sử tại tầng một.
Thế nhưng rất nhanh chóng, chỉ năm phút sau, chân khí của hắn khô cạn, hắn đành phải ngồi xếp bằng khôi phục, tốn không sai biệt lắm hai mươi phút đồng hồ.
Cũng may hôm nay là Chủ nhật, thư viện vắng người, không ai để ý tới có một gia hỏa đầu óc có vẫn đề cứ đi nhanh quanh các tựa sách được năm phút, sau đó lại xếp bằng đả tọa hai chục phút.
Cho dù vậy, thu hoạch của Diệp Phàm sau một ngày cắm đầu trong thư viện vẫn khá là phong phú. Hắn chọn ra một số lĩnh vực như kinh tế, văn học, khoa học kĩ thuật, ẩm thực, âm nhạc, mỹ thuật, … mà hắn nghĩ là sẽ dùng tới để hấp thu kiến thức trước, đám còn lại như triết học hắn trực tiếp bỏ qua, y thuật hắn chỉ nhìn qua trung y một chút, tây y hắn không xem. Hắn kiếp trước là luyện đan sư, quá hiểu biết về cây cỏ, dược thảo cũng bị hắn không ngó ngàng tới.
Đương nhiên, trong những lĩnh vực hắn xem tới, hắn cũng không có thời gian để xem hết tất cả, thế nhưng cũng được thất thất bát bát.
Sau một ngày chui rúc trong thư viện, Diệp Phàm khá là thỏa mãn.
Diệp Phàm có hứng thú lớn với mảng khoa học – kĩ thuật, mặc dù hắn biết điểm này không tồn tại trên Tiên Vực, thế nhưng đọc để hiểu mà hưởng thụ khi ở Địa Cầu cũng không sai lắm. Để hắn có cảnh giác là những thứ như súng, xe tăng, đạn đạo, tên lửa, … những thứ này sau khi áng chừng uy lực của chúng, hắn có chút ý niệm, khẳng định mình cảnh giới bây giờ là không thể nào đỡ được đạn đạo, mà phải lên ít nhất là Sinh Đan Cảnh mới có thể đỡ được đạn thường, còn các loại đạn đặc biệt, hay tên lửa, … thì phải để cảnh giới cao hơn, trực tiếp thử nghiệm qua thì mới nơi được.
Về kinh tế, hắn đọc hết tất cả các mánh lới tiêu thụ, phương thức để tăng cao hiệu quả thị trường, …; mà thông qua thần thông của mình, Diệp Phàm còn bản thân chứng kiến qua dòng suy nghĩ và quá trình phát hiện ra những điều này.
Về âm nhạc, không thể không nói Diệp Phàm cực kì có hảo cảm với âm nhạc cổ điển Đại Việt, hắn thậm chí còn nhận ra có một số bài ca cổ có âm điệu na ná như khúc hát trên Tiên Vực, mà đạo cụ âm nhạc cũng giống nhau. Nói đến âm nhạc phương Tây, Diệp Phàm để ý tới chúng không khác là mấy so với Thiên Cung, hắn không quá là ưa thích, thế nhưng có vẻ dân chúng tại Địa Cầu khá ưa chuộng nhạc phương Tây, nhất là các đoạn nhạc cổ điển chơi bằng dương cầm thường được phát ra trong các buổi lễ, do vậy hắn vẫn học qua một số kĩ năng chơi dương cầm.
Về văn học, mỹ thuật, Diệp Phàm hắn không quá có hứng thú, chỉ tìm hiểu vừa đủ để không thành thằng ngốc mà thôi.
Diệp Phàm tìm hiểu về ẩm thực kĩ nhất, hắn vốn sau khi trọng sinh ngay lập tức yêu mến các thức ăn ở Địa Cầu. Cái gì linh đan, thịt linh thú, … nếu bỏ qua mặt có hiệu quả tu luyện thì hương vị kém xa thức ăn nơi này.
Còn một điều nữa, do các tựa sách viết theo nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, thế nên hắn nhận tiện cũng tiếp thu qua một số loại ngôn ngữ thông dụng, dù sao theo Diệp Phàm thì sau này cũng sẽ sử dụng tới nhiều.
Không thể không nói, Diệp Phàm bây giờ kiến thức có thể nói cực kì rộng rãi, hắn sau khi trọng sinh đi tới Địa Cầu có thể nói như là bug, người ta dành ra cả đời để học cũng chưa chắc đã nhiều bằng những gì hắn thu được trong vòng một buổi chôn chân tại thư viện đây.



Chập tối, sau khi Diệp Phàm tạm thời thỏa mãn với luồng thông tin mình nhận được, cuối cùng cũng không phải là một tên phế vật không gì hay biết Diệp Phàm kia nữa, hắn quyết định trở về nhà. Thế nhưng mới chỉ ra khỏi cổng thư viện thôi, điện thoại hắn đã rung lên, báo hiệu người gọi tới.
Mở điện thoại ra, Diệp Phàm mỉm cười nhìn thấy cái tên Hàn Nhược Dao, nhấn nút nghe rồi hỏi:
"Dao Dao, có chuyện gì gọi ta?"
"Cái này…Ngươi đang ở đâu" – bên kia giọng của Hàn Nhược Dao nói ra cực kì mềm mại, dễ nghe.
"Há… ta đang ở thư viện trung tâm" – Diệp Phàm đáp, thắc mắc không biết tiểu di tử định làm cái gì.
"Ngươi ở tại đó, chờ ta qua" – nói xong, Hàn Nhược Dao đóng điện thoại, không cho Diệp Phàm hỏi thêm cái gì.
Diệp Phàm mặt đầy hắc tuyến, đây là cái thái độ gì…
Ai thôi, Bản Đế ta nhịn, ta nhịn. Hắc hắc, cặp tỷ muội này trong hậu cung ta định rồi, chịu ủy khuất một chút, ai, là nam nhân mà, phải chịu khó…
Mười phút sau, một con xe Mercedes – Benz C 300 xuất hiện trước mặt của Diệp Phàm. Hàn Nhược Dao hạ cửa kính xuống, vẫy vẫy tay gọi:
"Lên xe"
Sau khi có chút kiến thức, Diệp Phàm lập tức nhận ra giá trị của con xe bốn bánh này không nhỏ, hắn thầm tặc lưỡi mà quên mất trước đó, số tiền mà tiền thân vung ra mỗi tháng có lẽ còn nhiều hơn.
"Đi đâu?" – Diệp Phàm chui vào bên cạnh ghế lái, tọa hạ, mỉm cười hỏi.
"Ta đưa ngươi đi ăn" – Hàn Nhược Dao mỉm cười, ngập ngừng một lát, nàng nói nhỏ – "…cảm ơn ngươi hôm qua đã chữa bệnh cho ta"
"Há, người một nhà, không cần nói" – Diệp Phàm mỉm cười phất phất tay.
Hàn Nhược Dao mặt khẽ đỏ lên, nàng gật gật cái đầu nhỏ, nổ máy phóng xe đi.
Hôm nay Hàn Nhược Dao chọn đi ăn tại một nhà hàng nằm trong chuỗi quán ăn 5 sao Le Bernardin của Pháp. Đây là một trong những cái tên nổi tiếng ở Pháp trong việc phục vụ đồ hải sản, với số lượng món ăn lớn, chất lượng đồ ăn được chọn lọc từ những sản phẩm tốt nhất. Đương nhiên, giá tiền cũng khá đắt, thế nhưng với Hàn Nhược Dao thì chúng không phải là một vấn đề.
Nhà hàng cũng nằm ngay tại trung tâm thành phố, cách thư viện chưa tới năm phút lái xe.
Tới nơi, hai người thong thả bước vào, lập tức thu hút ánh nhìn nhiều người.
Hàn Nhược Dao vốn đẹp không kém gì tỷ tỷ mình, lại thêm khí chất nàng không đem lại cảm giác lãnh đạm lạnh lùng mà là nhí nhảnh, hơi ngây thơ, thế nhưng cùng lúc lại vô tình hữu ý tản ra mị hoặc vô biên, tổ hợp đối lập này làm nàng trở thành một con tiểu hồ ly, khiến các nam nhân mê mệt, chết người không đền mạng. Chiếc đầm dài thấp cổ, màu đen ôm lấy vóc người, đem hết toàn bộ những đường cong ma quỷ trên cơ thể nàng phô bày ra trước công chúng, thậm chí khiến các nữ nhân cũng phải thấy ảm đạm vô quang, từng ánh mắt ghen tị hướng về phía nàng.
Người ta nói, nữ nhân đẹp không phải là nữ nhân khiến nam nhân ao ước có được nàng, mà là nữ nhân khiến khác nữ nhân khác ghen tị và cảm thấy ảm đạm vì sắc đẹp của mình.
Ở đây chỉ có Diệp Phàm biết, khí chất của nàng bây giờ là ngụy tạo, đây là một trong những kĩ năng một người sát thủ cần phải học để có thể dễ dàng dung nhập vào hoàn cảnh. Hắn cũng phải thầm khen nàng kĩ năng tốt, nếu hắn không phải đã được nhìn thấy một mặt khác của nàng, lại thêm con mắt tinh đời nhìn người hơn một vạn năm, chắc hẳn hắn cũng sẽ không phát hiện ra, nhất là khi đối mặt với một con tiểu hồ ly mị hoặc chúng sinh thế này.
Diệp Phàm tặc lưỡi, tiểu di tử đi làm sát thủ mà mục tiêu là nam giới, đến 9 thành 9 là sẽ thành công.
Trái ngược với vẻ đẹp cũng sự lộng lẫy của Hàn Nhược Dao, Diệp Phàm tuy vóc dáng cùng dung mạo không tồi, thế nhưng hắn cũng không đạt đến độ soái ca, lại thêm đồ đạc hắn ăn mặc cũng rất tùy ý, áo phông và quần thể thao, đi đôi giày chạy bộ, tuy đều là những thứ tốt, đắt tiền, thế nhưng xét về khí chất thì có thể nói là hoàn toàn lười biếng, phất phơ, không có một chút nào cao quý, hoàn toàn không xứng với tiểu di tử.
Do vậy, khi hai người đi ngang qua, vô số nam nhân nhìn theo Diệp Phàm, ghen tị không thôi, bọn họ không lý giải được vì sao một cực phẩm mỹ nữ lại có thể đi hẹn hò cùng một nam nhân như vậy, thật tựa như bông hoa nhài cắm bãi phần trâu.
Vô số tiếng xì xào vang lên, khiến Hàn Nhược Dao khẽ cau mày, nàng nhìn qua Diệp Phàm, thấy hắn không chút để ý xung quanh, móc trong quần lấy ra bao thuốc, châm cho mình một điếu thuốc thơm, rít lấy một hơi.
"Ngươi không cảm thấy lời nói của bọn họ rất khó nghe hay sao? Ngươi tốt xấu gì cũng là Diệp đại thiếu gia, chả nhẽ ngươi không để ý đến hình tượng của mình?" – Hàn Nhược Dao mím môi, nàng cực kì không thích những lời bàn tán này.
Quay qua nhìn nàng, Khai Phong kéo cây thuốc lá ra khỏi miệng, khóe miệng nồng đậm ý cười, nhẹ nhàng đáp:
"Thứ nhất, thiên hạ lời ra tiếng vào vốn là điều tự nhiên, không thể tránh khỏi. Ngươi ngăn được người này, không ngăn được người khác, vì vậy không nên để ý, tùy tâm sở dục là tốt nhất. Thứ hai, ta đã không còn là Diệp thiếu gì đó rồi. Ta chỉ là Diệp Phàm, là tỷ phu ngươi mà thôi"
Hàn Nhược Dao con mắt đăm đăm nhìn Khai Phong, mấy lần định mở lời, dường như muốn nhìn xem hắn thật tâm hay dối lòng. Trong mắt nàng, Diệp Phàm vốn là một tên sắc lang, lại là hoàn khố, nàng không tin hắn thực sự sẽ có những suy nghĩ tâm tư như vậy, cho dù hắn đã giúp nàng trị bệnh, thế nhưng điều đó không đủ để làm thay đổi ấn tượng vốn có của nàng về hắn.
Diệp Phàm thu hết biểu hiện của Hàn Nhược Dao vào trong đáy mắt, lắc đầu cười khẽ:
"Ngồi xuống gọi đồ ăn thôi"
Nói rồi hắn tùy ý chọn một cái bàn đôi hai người, kéo Hàn Nhược Dao qua.
Tuy Diệp Phàm mặc đồ đơn giản, có phần tùy ý, thế nhưng Hàn Nhược Dao bộ đầm nàng mặc lên nhìn qua đã biết là hàng chất lượng cao, tốn khối tiền, chưa kể đôi giày cao gót gót Hàn Thanh Tuyết đang đi dưới chân là bản mới nhất của hãng Christian Louboutin.
Phục vụ ở những quán ăn như thế này vốn được huấn luyện rất chuyên nghiệp để nhận ra kẻ nào là kẻ có tiền, thế nên lập tức khi hai người vừa an tọa, đã có một nữ phục vụ xinh xắn bước tới, sử dụng tiếng Anh trôi chảy hỏi:
"Xin mạn phép, thưa quý cô, tôi có thể giúp gì?"
Yêu cầu tại quán ăn này là nhân viên phục vụ tại đó phải biết ít nhất ba thứ ngôn ngữ, tiếng Việt, tiếng Anh và tiếng Pháp.
Thông thường mấy nam nhân hoặc nữ nhân thích trang bức sẽ sử dụng tiếng Anh để nói chuyện, hoặc thậm chí tiếng Pháp…cốt để thể hiện ta đây là ngươi tài giỏi, có học. Phục vụ viên biết điều này, vì vậy nàng chủ động hỏi bằng tiếng Anh, đây gần như đã là thói quen khi bắt chuyện với khách.
Khách hàng vào đây ăn cũng quen với điều đấy, thế nên khi thấy nữ phục vụ không dùng tiếng Việt để nói chuyện cũng không ai lấy làm lạ lẫm.
Phục vụ bản năng cho rằng Diệp Phàm kia chỉ là tiểu bạch kiểm được mỹ nữ bao nuôi một bữa, do vậy trực tiếp tảng lờ không nhắc đến hắn.
Diệp Phàm đương nhiên có để ý tới điều này, thế nhưng hắn phảng phất như không biết, ý cười vẫn treo nguyên trên mặt, có phần hăng hái ngắm nhìn tiểu di tử của mình.