Chương 2. Chữa bệnh cho tiểu di tử

Phong Lưu Tà Đế

Chương 2. Chữa bệnh cho tiểu di tử

Trong phòng của Hàn Nhược Dao, dưới ánh đèn ngủ mờ mịt, Diệp Phàm cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời
"Ngươi… thật có thể trị?" – Hàn Nhược Dao cuối cùng đau quá không chịu được, nỉ non nói ra, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.
Nàng bị cơn đau hành hạ đã lâu, thế nhưng đi khắp đông tây hỏi thăm không ai có thể chữa, dường như đã tuyệt vọng nhận mệnh, ai dè tự nhiên một ngày tên tỷ phu phế vật này lại chủ động nói với nàng rằng thương bệnh của nàng hắn có thể trị
"Nằm lên trên giường, cởi áo ra" – Diệp Phàm nhàn nhạt phân phó, lúc này Hàn Nhược Dao đã xuyên vào người một chiếc áo phông to dài để che lấp dáng người tuyệt đẹp của nàng, hạ thân mặc một chiếc quần ngắn.
"Ta có đau tới chết cũng không làm theo lời ngươi." – Hàn Nhược Dao cắn răng nói ra, ánh mắt dường như muốn phun lửa
"Vậy thì thôi, cũng không có cách nào" – Diệp Phàm nhún vai đáp, quay người định đi.
Thấy hắn một bộ dạng bất cần đời, cà lơ phất phơ, Hàn Nhược Dao phát giác nam nhân này hành động có vẻ không giống với mọi ngày
"Ngươi đứng lại đó" – Hàn Nhược Dao vội hô lên, sau đó thì lập tức cơn đau lại ập tới, nàng không kìm chế được thống khổ kêu lên một tiếng, hai tay phải vịn lấy cái tủ cạnh giường mới không ngã xuống.
Diệp Phàm phảng phất không có nghe được, hắn bàn tay đã đặt lên trên nắm đấm cửa, chuẩn bị mở ra.
"Đứng lại" – Hàn Nhược Dao lại một lần nữa hô lên, thế nhưng dường như cảm giác mình giọng điệu có chút ra lệnh, vội vàng thêm vào hai từ – "… làm ơn"
Diệp Phàm lúc này mới dừng lại động tác, chầm chậm quay người, hắn nhếch miệng khoe ra hàm răng trắng tinh, tiến tới.
Hàn Nhược Dao khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng lấy hai tay cầm vạt áo, chuẩn bị thoát.
"Không muốn cởi áo cũng được, vén áo lên lộ ra phần bụng là ổn" – Diệp Phàm cười hì hì, một bộ sắc thái bại hoại lộ ra, làm Hàn Nhược Dao có chút xúc động muốn thổ huyết.
Hắn đây rõ ràng là đang trả thù ta!
"Ngươi làm sao trị?" – Hàn Nhược Dao ngoan ngoãn nằm lên trên giường, thế nhưng ánh mắt vẫn sâu sắc hoài nghi, nhìn nụ cười của Diệp Phàm làm sao cũng thấy một bộ ác quỷ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng" – Diệp Phàm thần thần bí bí nói một câu không đâu vào đâu.
"Hư trương thanh thế… Ta liền tin ngươi một lần, nếu như ngươi dám có… cái kia, ta có chết cũng không tha cho ngươi, ta lấy huyết mà thề" – thiếu nữ tâm có chút hoảng, lo lắng mà phát lời thề.
Nàng nhắm chặt hai mắt, từ từ vén áo lên trên bụng một chút, để lộ ra một vòng eo tuyệt luân, trắng nõn rung động lòng người, da thịt non mịn căng tràn, vùng bụng bằng phẳng không có chút thừa thãi. Nàng vừa vén áo lên làm rung động không khí, tức khắc một cỗ hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, chui vào lỗ mũi Diệp Phàm làm hắn không tự chủ hạ thân có chút phản ứng.
Ngọa tào, đây là tiểu di tử nha, không ổn! Làm sao tâm cảnh của ta lại yếu ớt thế này?
Nhìn thiếu nữ hai tay run run cầm lấy vạt áo, đôi mắt nhắm chặt, lông mi khẽ lay động, chút cảm giác bạo loạn trong người của Diệp Phàm lập tức bị dập tắt.
Ai nha! Đến mức thế này sao, ta bây giờ cũng không phải sắc lang nha… Diệp Phàm có chút tâm hỏng, oán thầm.
Hắn liếc xuống vùng bụng của thiếu nữ, nhanh chóng định vị mấy cái huyệt đạo, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải khép lại, điểm nhanh vài cái xuống, lại truyền thêm một điểm chân khí.
Lập tức, một cỗ ấm nóng truyền quanh hạ thân Hàn Nhược Dao, cơn đau bụng của nàng nhanh chóng rút lui, để lại chỉ còn là một cỗ thoải mái truyền quanh khắp người. Nàng cảm giác bản thân như đang bay lượn trên mây, tâm thần khoái hoạt, đã lâu lắm chưa có trải nghiệm qua.
Diệp Phàm gia tăng thêm một điểm chân khí, hai ngón tay nhẹ nhàng di chuyển quanh bụng nàng, thiếu nữ đang khoan khoái chợt bị ngón tay hắn làm cho nhột nhột, không tự chủ kêu "ưm" một tiếng nũng nịu.
Âm thanh nhỏ nhẹ dễ nghe văng vẳng trong phòng, khuấy động xuân tâm, mị hoặc tâm thần.
Thiếu nữ hồn nhiên không để ý tới, thế nhưng Diệp Phàm tâm có chút phiền, nhị gia của hắn đã lại ngóc đầu làm loạn.
Đè nén lửa nóng nơi hạ thân, Diệp Phàm lại ra lệnh:
"Đem quần ngủ của ngươi kéo xuống một điểm"
Hả! Hàn Nhược Dao nghe thấy âm thanh truyền tới, tuy đang khoan khoái nhưng nàng không hề mất đi tư duy cùng ý thức, nhanh chóng phản ứng được lời nói của hắn.
Cái tên vô sỉ này, khẳng định hắn đang thừa cơ chiếm tiện nghi của ta… Thế nhưng hắn đúng là đang chữa bệnh cho ta a… Đành chịu chút ủy khuất một lần, nghe theo lời hắn.
Thiếu nữ rõ ràng tâm tư có chút loạn, dù lý trí cực độ không muốn làm theo nhưng từng đợt cảm xúc sung sướng đảo quanh cơ thể làm nàng hận không thể kéo dài cảm giác này nhiều hơn được chút.
Tâm lý nàng hạ thấp đề phòng, hai tay nhẹ nhàng kéo quần ngủ xuống một chút, để lộ ra quần lót đen có viền ren.
Hình ảnh nửa ẩn nửa hiện cùng thêm cái không khí mập mờ trong căn phòng làm Diệp Phàm có chút không cầm được mình, khó khăn lắm hắn mới không đè thiếu nữ ra mà khám phá nhân sinh.
Bản Đế làm sao lại hư hỏng thế này! Bản Đế công nhận, kiếp trước ta có hơi sắc một chút, lão bà không chỉ có một, thế nhưng tâm tình không dễ bị dao động như thế này, nếu không thì còn tu luyện, truy cầu đại đạo cái rắm à? Làm sao mà lão già kia lại tống ta vào trong một cỗ cơ thể không có sức chống cự với nữ giới như thế này?
Thần hồn dung hợp, Diệp Phàm tuy tâm cảnh của một Sáng Thế Đế tuy còn đó, thế nhưng một số cảm xúc của hắn bất chi bất giác bị tiền thân ảnh hưởng, cũng do tiền thân tính cách hơi vặn vẹo, dẫn tới hắn đứng trước mỹ nữ như Hàn Nhược Dao thật khó mà khống chế.
Thiếu nữ lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng, vội vàng chôn mặt vào trong gối, âm thanh nũng nịu cầu khẩn bị đè nén vang lên:
"Ngươi…có thể nhanh một điểm không?"
Giọng Hàn Nhược Dao lúc này không khác gì đang mời gọi hắn phạm tội, làm tâm linh của Diệp Phàm cực độ dập dờn.
May mắn, đến cuối cùng, hắn hít một hơi sâu, ngón tay di xuống dưới tại trên xương mu điểm thêm một chỉ, một dòng chân khí từ tay hắn lại chạy vào trong cơ thể thiếu nữ.
Qua chừng mười phút, hắn giúp Hàn Nhược Dao chữa trị xong xuôi cơn đau bụng, đến lúc này hắn bắt đầu lấy hai ngón tay cầm lấy cổ tay thiếu nữ bắt mạch, chân khí du tẩu bên trong, kiểm tra toàn bộ cơ thể nàng.
Hàn Nhược Dao lúc này ngồi tại thành giường đôi mày thanh tú khẽ nhíu, không kìm chế được thỉnh thoảng lại liếc nhìn Diệp Phàm.
Nam nhân này, làm sao sau khi bị ta đánh ngất tỉnh dậy lại khác biệt nhiều như vậy? Không thấy một bộ dạng yếu ớt mà phảng phất trở nên thật khó lường, tuy vẫn dáng vẻ đấy nhưng ẩn ẩn luôn tạo cho ta một cỗ áp bức?
Là sát thủ, Hàn Nhược Dao cực kì mẫn cảm với sát khí, nàng có thể thấy trong cơ thể nam nhân bên cạnh luôn tồn tại một tia sát khí mờ nhạt, lúc có lúc không, để nàng vô pháp xác định hắn có thật đã từng giết người qua.
Không tự chủ được, con mắt của nàng dán vào gương mặt kia, chợt thấy nam nhân này cũng thật tuấn tú, tuy không có điển trai quá đỗi, thế nhưng từng góc cạnh mặt đều hiện lên một vẻ nam nhân khí khái… Không được, ta đang nghĩ cái gì thế này, hắn là một cái bại hoại, lại còn là tỷ phu ta a…
Hàn Nhược Dao tâm loạn ý phiền, làm sao cũng vô pháp thu hồi tâm tư của mình.
Trong lúc đó, Diệp Phàm tra xét vùng cột sống của nàng, ánh mắt trở nên có chút trầm ngâm.
Thương thế của tiểu di tử so với hắn nhìn qua có chút phiền phức hơn, tuy vẫn nằm trong khả năng của hắn, thế nhưng vấn đề không nằm tại đó.
Thu hồi ngón tay, Diệp Phàm gương mặt bất chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy nhìn Hàn Nhược Dao.
"Làm sao?" – tiểu di tử tâm đang loạn, lại gặp ánh mắt của Diệp Phàm, vội vã giật nảy mình như bị chú thỏ con, cảm giác trên thân có bao nhiêu bí mật đều không thể che dấu qua ánh mắt ấy.
"Ta muốn biết chính xác kinh lịch ngươi trải qua mà để lại vết thương này" – Diệp Phàm lặng lẽ nói ra.
Hàn Nhược Dao trần chừ đôi chút, nàng cũng không muốn cho ai biết việc này cả. Thế nhưng Diệp Phàm đã nhận ra nàng là sát thủ, lại đang trị thương cho nàng, nàng cũng vô pháp giấu giếm hắn.
Sắp xếp một chút trí nhớ của mình, Hàn Nhược Dao bắt đầu kể chuyện.



Hóa ra, nàng vốn là sát thủ đỉnh tiêm có tên trên bảng sát thủ thế giới, xếp hạng thứ 7, được biết đến với tên "Vô Diện Nữ". Lý do nàng có biệt danh này bởi lẽ, không một ai trong giới sát thủ biết được diện mạo thật của nàng, nàng không có bất cứ bằng hữu nào trong ngành, do vậy danh tính của nàng đến bây giờ vẫn hoàn toàn là bí ẩn. Nàng thông thạo vi tính, lại là hacker, do vậy ngay cả các tổ chức lớn cũng vô pháp tìm ra danh tính của nàng.
Hơn hai tháng trước, nàng nhận được một nhiệm vụ ám sát một tên trùm ma túy tại nước Pháp. Đây là nhiệm vụ có độ khó cấp B thôi, do vậy dựa vào năng lực của nàng, hiển nhiên là mọi thứ lẽ ra đều nên hoàn toàn trôi chảy. Thế nhưng đêm ngày ám sát, lúc nàng sắp đắc thủ, chợt có một hắc y nhân thần bí đeo mặt nạ bằng gỗ che nửa mặt xuất hiện. Hắn ta để cho Hàn Nhược Dao có một cảm giác nguy hiểm, thế nhưng mục tiêu đã tại trước mặt, không giết được hắn nàng không cam tâm, nhất là sau khi điều tra về tên trùm ma túy này, biết được hắn ta làm ra rất nhiều sự việc thương thiên hại lý, oán hận lòng người.
Nàng vội vàng phi ra vài chiếc ám khí về phía hắc ý nhân hòng làm phân tâm hắn, trong lúc đó nhanh chóng xiên một nhát vào cổ tên trùm ma túy. Để nàng thất vọng là, hắc y nhân không biết bằng cách nào có thể khống chế không khí xung quanh một cách quỷ dị, ngăn chặn hoàn toàn ám khí nàng phát ra. Tốc độ của hắn lại nhanh hơn nàng nhiều lần, dễ dàng đánh văng con dao của nàng đang vung tới, thuận thế vòng ra sau lưng phát một ra một quyền, đánh văng nàng ngã xuống đất. Nàng tưởng nhiệm vụ thất bại, mình cũng đã cận kề cái chết, ai ngờ đâu hắc y nhân căn bản không để ý tới nàng, cũng không có ý định giết nàng, hắn chỉ dùng một tay xách lên tên trùm ma túy đã sợ hãi mà ngất đi, quỷ dị biến mất.
Hàn Nhược Dao lúc đó mới cảm thụ được thế nào là cảm giác vòng qua Quỷ môn quan một vòng, tuy hắc y nhân đã đi nhưng nàng vẫn lạnh cả người, hồi lâu mới đứng lên, kiểm tra thương thế rồi lặng lẽ về nước. Nàng liên hệ tới khách hàng báo rằng nhiệm vụ đã thất bại, hoàn trả lại tiền thuê, sau đó bắt đầu có ý định rút lui không làm sát thủ nữa, nàng vẫn chưa muốn mất mạng.
Sau đó vài ngày, xương sống của nàng cứ đến đêm là lại nhức nhối, khiến nàng cực kì khó chịu. Mới mấy hôm đầu còn không sao, Hàn Nhược Dao cũng không quá để tâm, chỉ là ngủ không ngon giấc. Thế nhưng đến hơn một tháng nay, cơn nhức nhối càng ngày càng trở nên đau đớn hơn, nàng phải uống thuốc ngủ, cùng thuốc giảm đau mới có thể miễn cưỡng nghỉ ngơi. Nàng sức khỏe càng ngày càng không ổn, dần dần đã thấy có vài ẩn bệnh. Tuy rằng nàng đã bí mật đi tìm thật nhiều danh y, lại nguyện ý bỏ ra đại giới, thế nhưng căn bản không một ai tìm ra được lý do cho cơn đau vùng sống lưng của nàng.



Diệp Phàm yên lặng nghe nàng kể chuyện, đến câu nói hắc y nhân có thể khống chế không khí xung quanh, hắn ẩn ẩn cảm giác, có thể hắc y nhân này cũng là một tu chân giả, hoặc ít nhiều có liên quan đến việc tu chân. Hắn không dám xác định, cũng vì nguyên nhân khiến Hàn Nhược Dao liên tục đau nhức vùng lưng là do hắc y nhân đã hạ vào trong người nàng một tia hàn khí. Loại hàn khí này cực kì quái lại, nó không phải cùng một loại với chân khí phát ra, cũng không giống với loại hàn khí tồn tại trong thiên địa, mà hàn khí này có chút giống với ma khí của ma tộc nơi Tiên Vực kiếp trước hắn chinh chiến qua, tuy cực kì mờ nhạt, độ mạnh của hàn khí cũng không đáng kể, Thông Mạch nhất trọng cũng chưa đạt tới, thế nhưng lại làm hắn nghi vấn cực kì. Hắn hỏi Hàn Nhược Dao:
"Ngươi có ngẫu nhiên nghe qua hay biết đến, một số ít người có khả năng siêu viễn phàm nhân chưa? Chẳng hạn như có thể bay, hoặc một quyền sụp núi?"
Hàn Nhược Dao kinh nghi nhìn hắn, hồi lâu thì cười rộ lên, như thế vừa nghe được một trò đùa thú vị.
"Ngươi đang đùa cợt cái gì vậy, làm sao có thể có người biết bay. Ngươi lại định trang bức cái gì?" – có vẻ như sau khi trị được cơn đau bụng, tâm tình của tiểu di tử trở nên cực kì tốt đẹp, nàng thậm chí còn mở ra tâm tư cười đùa với Diệp Phàm.
Lắc lắc đầu, hắn căn bản cũng không nghĩ nàng có thể sẽ tiếp xúc với những tầng thứ này. Dựa vào kí ức của tiền thân, cùng với những gì hắn suy đoán, chắc chắn những thế lực này có tồn tại trên Địa Cầu, ẩn giấu giữa trần thế, đạt thành một loại hiệp nghị nào đó với nhà nước để che giấu tồn tại, không có quyền lực cùng thân thế, căn bản sẽ không bao giờ có thể biết tới.
Buông tha ý nghĩ tìm hiểu sâu hơn, Diệp Phàm tự nhắc bản thân điều đầu tiên cần làm là cố gắng hòa nhập vào thế giới này, các cỗ thế lực kia hắn sau khi đạt tới Sinh Đan cảnh đỉnh phong sẽ lại đi tìm, chắc hẳn tại Địa Cầu, nơi thiên địa linh khí mong manh như thế này, tu vi như vậy đã có thể đi ngang.
Liếc mắt nhìn tiểu di tử, đúng lúc nàng cũng đang lén lút nhìn trộm mình, bốn mắt vừa chạm nhau, nàng đã vội vã tránh đi, khuôn mặt khẽ ửng đỏ.
Ngọa tào, đừng bảo là nàng có tình cảm với ta nha!
Tự luyến một chút, Diệp Phàm bên ngoài mặt thần định khí nhàn nói ra với nàng:
"Ngươi ở đây đã bị tên hắc y nhân kia hạ một loại độc kì quái" – do tiểu di tử không tin tưởng tới sự tồn tại của chân khí, mà Diệp Phàm lúc này căn bản cũng không có cân nhắc qua sẽ giải thích cùng này, hắn đành nói chân khí thành "một loại độc kì quái" – "Loại độc này chỉ có vào ban đêm, khi mà trong không khí xuất hiện cực kì nhiều hàn khí mới phát tác, mà loại độc này lại có tác dụng tích tụ những hàn khí từ ban đêm, khiến cho cơn đau của ngươi càng ngày càng gia tăng, nếu để cứ như vậy chỉ cần thêm vài tháng nữa thôi, ngươi sẽ bị chết, mà bác sĩ căn bản không thể phát hiện ra lý do chính xác ngươi tử nạn, chỉ biết là ngươi bị cảm mà thôi… Ngươi nằm sấp xuống, để lộ lưng ra ta chữa trị"
Hàn Nhược Dao nghe được hắn nói thì kinh hỉ, mặc dù bán tín bán nghi nhưng nàng cũng rõ một điều là không một danh y nào cho đến thời điểm này nhìn ra bệnh tình của nàng. Tiểu di tử vội vã nhu thuận làm theo, không hỏi lấy một câu.
Diệp Phàm đặt tay vào đột sống thứ 7 của nàng, thầm cân nhắc bản thân cần phải có một bộ ngân châm. Những trường hợp như thế này, nếu có ngân châm sẽ rất dễ dàng, còn nếu không có ngân châm, hắn phải bỏ ra công sức gấp đôi. Cảm nhận thứ hàn khí quỷ dị đang lơ lửng bên trong đốt xương sống, Diệp Phàm dội thẳng chân khí vào, một bên nhắc nhở Hàn Nhược Dao:
"Cố chịu một chút, có tí đau"
Hàn Nhược Dao mới vừa chỉ nghe thấy lời nhắc nhở của Diệp Phàm đã chợt hô lên một tiếng kinh người vì đau đớn, nàng có cảm giác toàn bộ khu vực đốt xương thứ 7 của nàng như đang bốc cháy, từng tế bào xương phồng rộp lên. Cơ thể thiếu nữ vặn vẹo vì đau đớn, hàm răng cắn chặt, cố hết sức để không gào lên thành tiếng.
Diệp Phàm cảm nhận được từng tia hàn khí đang bị chân khí của hắn nhanh chóng khu trừ, làm bốc hơi triệt để, chỉ cần hàn khí không còn nữa, Hàn Nhược Dao cũng sẽ không còn bị cơn nhức nhối nơi xương sống hành hạ mỗi đêm nữa
Rất nhanh chóng, hàn khí yếu ớt đụng độ với chân khí tinh thuần của Diệp Phàm, lập tức bị thanh trừ hết, Hàn Nhược Dao đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, mà chỉ có một cỗ mát mẻ ào đến từng ngóc ngách nơi đốt xương, làm dịu đi cái nhức nhối của nàng. Nàng không kìm được khóe mắt hơi nước khẽ bốc lên mờ mịt, nàng bị cơn đau này dày vò đang nhanh được hai tháng, cuối cùng cũng hết rồi.
"Ừm... Ừ, thật thoải mái a." – thiếu nữ "hừ hừ" càng lúc càng lớn, bất tri bất giác cũng càng ngày càng yêu mị câu dẫn nam nhân tâm.
Diệp Phàm lúc này mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần, vẫn không nhịn được tâm thần có chút dập dờn bất an…
Ầm!
"Các ngươi... Các ngươi đang làm gì!? Buông nàng ra, Diệp Phàm, đồ sắc lang ghê tởm!" – một giọng nữ băng lạnh vang lên, bên trong kèm theo sự phẫn nộ bị đè nén.
Thôi xong, Bản Đế vừa rồi tình thần rối loạn, căn bản không có tâm tư chú ý có người tiến đến, lại còn mở cửa phòng mà hắn không hay!
Diệp Phàm ngoái đầu lại, bắt gặp một mỹ nữ dung mạo tuyệt luân, hoa nhường nguyệt thẹn đang sững sờ tại cửa ra vào, chằm chằm nhìn hắn cùng Hàn Nhược Dao.
Nàng ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, ngũ quan tỉ mỉ tinh xảo, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ thẳng tắp được sắp xếp cân đối trên khuôn mắt, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang hơi chu lên, thấy mà yêu. Mái tóc đen dài như thác nước tùy ý xõa tung trên vai, mười phần đơn giản, lại không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.
Nàng xuyên bộ đồ công sở với áo sơ mi trắng cùng váy đen ngắn, một nút áo nơi cổ được khai giải làm lộ ra vùng da trắng muốt mơ hồ, tạo cho người nhìn cảm giác muốn tìm tòi thêm nơi địa phương thần bí ấy, trầm luân không dời. Nàng đeo một chiếc vòng cổ bằng bạc tinh tế, lại càng làm nổi bật thêm nước da thanh khiết của nàng.
Bộ quần áo bó sát tôn lên dáng người hoàn hảo của nàng, cặp bạch thỏ ngạo nghễ trước ngực, bộ kiều đồn thấp thoáng được chiếc váy ngắn ôm trọn nơi hạ thân…
Chỉ là, ánh mắt nàng nhìn hắn băng lạnh, gương mắt không có một điểm xúc cảm, phảng phất như một đóa Băng Sơn Tuyết Liên, đem đến cho mọi người một cảm giác xa cách ngàn dặm.
Nàng chính là lão bà trên giấy tờ của hắn, Hàn Thanh Tuyết, Hàn gia đại tiểu thư. Gia tộc của nàng cũng tại Hoa Lư, tuy nhiên chỉ được xếp hạng nhị lưu, nếu không phải vậy, chưa chắc nàng đã phải lấy Diệp Phàm.
Không thể chối cãi, mặc dù kinh lịch mấy ngàn năm kiếp trước, gặp qua không biết bao nhiêu thiên chi kiều nữ săc nước hương trời, thế nhưng lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến lão bà của mình, vẫn có một cảm giác kinh diễm.
"A, Tiểu Tuyết…" – Diệp Phàm có chút lúng túng, ngọa tào, nàng về không đúng thời điểm a…
Trong trí nhớ của tiền thân, tuy nàng cùng hắn đã đăng kí kết hôn, thế nhưng căn bản nàng không hề để tâm đến sống chết của hắn, chưa bao giờ chủ động nói chuyện, cũng không cho hắn sắc mặt tốt, thậm chí còn trực tiếp coi hắn như không khí một dạng.
Bình thường đối xử đã thế, bây giờ tức giận sẽ định thế nào, lại nói nàng là lão bà mình, hắn đâu thể động thủ động cước.
"Tỷ, ngươi đi công tác về" – Hàn Nhược Dao đang nằm trên giường cũng mau chóng ngồi lên, vội vã kéo cái áo xuống một cách vụng về, khuôn mặt đỏ bừng, hảo lúng túng.
Hàn Thanh Tuyết đi tới, thẳng qua mặt Diệp Phàm, không hé nửa lời, chăm chú nhìn muội muội mình.
Hàn Nhược Dao khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt chôn thẳng vào bộ ngực của mình, thần sắc lúng túng, không biết nên mở lời như thế nào.
"Diệp Phàm, cho ta một cái giải thích, nếu không từ giờ, ngươi cút ra ngoài" – Hàn Thanh Tuyết thấy muội muội mình bộ dạng tâm hỏng thế, có chút thắc mắc, nam nhân này là cái Thiên liệt, chắc hẳn không thể làm gì muội muội mình.
Diệp Phàm vốn cũng định thanh minh một ai câu, thế nhưng gặp bộ dàng của Hàn Thanh Tuyết, cùng kiểu nói chuyện lạnh lùng của nàng, hắn ngừng lời nói, bốn mắt đối nhau.
"Tỷ, không phải, Diệp Phàm hắn đang…" – Hàn Nhược Dao bối rối, lần này Diệp Phàm tỷ phu không sai ai, căn bản là ta ngại không biết nói sao, mà nói ra tỷ tỷ cũng chưa hẳn đã tin…
"Nhược Dao, ngươi không cần phải nói đỡ hộ hắn, ta vừa rồi tận mắt chứng kiến hắn đang cố phi lễ ngươi" – Hàn Thanh Tuyết bá đạo ngắt lời Hàn Nhược Dao, ánh nhìn băng lạnh chằm chằm nhìn Diệp Phàm.
Ngọa tào, đây lại là cái nữ nhân cường a, một bộ tiểu thư, xong lại còn tự cho ta là đúng hết thảy. Kiếp trước hắn ghét nhất thể loại này, không hiểu run rủi làm sao kiếp này lại đụng phải?
Diệp Phàm tâm có chút khó chịu, ta ít nhiều gì cũng vừa giúp muội ngươi chữa bệnh, thế này là cách ngươi báo đáp?
"Không muốn giải thích, thích nghĩ sao thì nghĩ. Ta mệt, về phòng. Muốn đuổi ly hôn đi rồi nói tiếp" – Diệp Phàm lạnh lùng nói ra.
Hàn Thanh Tuyết sững sờ đứng đó, đây là lần đâu tiên nàng thấy nam nhân này dám cãi lại mình…
Hàn Nhược Dao thì sắc mặt có chút buồn bã, lần này ngươi sai là tỷ mình, không phải là hắn… Ai nha, căn bản nàng cũng không chịu nghe mình giải thích xong thì đã vội ngắt lời làm gì
Diệp Phàm nói xong, lười quản hai tỷ muội nghĩ gì, bước chân ra khỏi phòng, đầu không ngoái lại lấy một cái.