Chương 1. Ngươi có bệnh!

Phong Lưu Tà Đế

Chương 1. Ngươi có bệnh!

Địa Cầu, Đại Việt, thành phố Ninh Hải

Phía Tây thành phố, Tử Uyển tiểu khu. Trong tòa biệt thự số 3 xa hoa, Diệp Phàm mở bừng hai mắt ra.
"Đây… là đâu? Ta không phải đang vượt Minh Kiếp sao?" – hắn tự hỏi, cảm giác toàn thân nặng trĩu, cơ thể yếu ớt.
Bất chợt, lũ lượt trong đầu, một đoạn kí ức không ngừng trào tới, khiến đầu hắn đau muốn nổ tung.
"Hả, tinh cầu này gọi là Địa Cầu, là thế giới phàm tục… Ta trọng sinh?"
Sau một hồi đau đớn, ngay khi sắp xếp lại được các luồng kí ức, hắn lẩm bẩm.
Hắn nhắm mắt, cảm nhận từng luồng khí lưu chuyển. Tinh cầu Địa Cầu này, nếu so sánh với một số hạ cấp tu chân giới thật không khác gì rác rưởi, linh khí mỏng manh hỗn tạp, khắp nơi ô nhiễm, ngay cả hít thở thôi cũng đã làm hắn muốn phát bệnh rồi.
Hắn lục lọi lại một chút kí ức rời rạc, khẽ thở dài.



Hắn vốn là tu chân giả, dành gần một vạn năm thành tựu Sáng Thế Đế, hiệu là Đông Quân Tà Đế. Sau khi lại tu thêm hơn bốn ngàn, cảm giác cơ thể đã đến cực hạn, quyết định đột phá, thế nhưng hắn đánh giá thấp độ cường hãn của Minh Kiếp, dẫn tới vẫn lạc. Trước khi thần hồn hắn câu diệt, bất chợt một lão nhân hiện ra. Hắn cảm nhận khí thế to lớn của lão nhân, biết rằng lão già này tu vi vượt xa mình. Lão nhân vuốt chòm dâu dài, lom khom nhìn thần hồn hắn lơ lửng, nói:
"Ngươi vốn có thể coi là thiên tài, tu luyện tốc độ ngàn người không một. Thế nhưng kiếp này ngươi tăng lên tu vi quá nhanh, căn cơ không đánh vững, tâm tính tu luyện lại không đủ ổn trọng, ham vội mà không nhẫn, từ đó mới vẫn lạc.
Thành tựu của ngươi vốn chỉ có thể dừng lại tại đây, tuy nhiên trong người ngươi lại mang theo thiên bảo, ảnh hưởng đến mệnh cách của cả thế giới này. Vì lý do này, ta được phái xuống đây để đặc cách cho ngươi một lần Luân Hồi, hy vọng sau đó ngươi có điều cảm ngộ. Nếu ngươi có thể lại nghịch thiên mà đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trên…"



Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ấy, Diệp Phàm mơ màng, hắn không nghĩ tới mình vốn được tụng xưng là thiên tài, đằng sau lại để lại họa ngầm như vậy. Nếu trước đó hắn chịu khó tỉ mỉ trau chuốt từng cành giới lên viên mãn, có lẽ hắn cũng sẽ không vẫn lạc trong Minh Kiếp.
Tạm thời để vướng mắc này ra sau đầu, Diệp Phàm tiếp tục nhặt nhạnh kí ức của bản thân, hắn có nhiều điều cần minh chứng, để có thể tiếp tục tu luyện, nếu không thì tìm ra vướng mắc cũng không được cái gì, tu vi không có thì Đại Đạo có cái rắm dùng.
Hắn dùng kí ức tiền thân, nhận ra Địa Cầu là tinh cầu của khoa học kĩ thuật cùng với những sản phẩm cổ quái, căn bản là không có một chút nào giống với Tiên Vực, nơi lấy võ đạo làm trọng.
Ở nơi này, có một số thứ mà tại Tiên Vực coi là rác rưởi như là pháp chế, nhà nước...
Tiền thân và hắn đồng tên, thế nhưng hắn không hiểu vì sao lão nhân kia lại để hắn luân hồi vào cỗ cơ thể này? Chả lẽ nói, đây là hồng trần kiếp của hắn? Trải nghiệm nhân sinh?
Nhặt nhạnh kí ức đến một đoạn thời gian gần đây, Diệp Phàm suýt không nhịn được bật cười. Tiền thân này cũng quá ác đi, hồi trước dung túng quá độ, hoan lạc vượt mức, dẫn đến dương khí thiếu hụt, sau đó bị Thiên liệt, không thể tiếp tục khám phá nhân sinh.
Cái này làm hắn vốn từ một tên đại thiếu gia một gia tộc đại đỉnh Hoa Lư, người hiển nhiên sẽ kế thừa chức gia chủ trở nên bị gia tộc xa lánh, tính cách cũng thành nhu nhược lại cổ quái, kiếp sống mơ màng, thành chính cống một cái hoàn khố ăn chơi phá gia chi tử, cuối cùng mới gần đây bị gia tộc không chấp nhận được nữa tuyên bố trục xuất.
Ôi Thần nhân, Bản Đế sống lại một đời, vốn để cảm ngộ thiếu hụt bản thân, thế nào lại rơi vào cái số khổ như thế này! Bất quá, đã bị gia tộc trục xuất, vậy thì nơi hắn đang tại là chỗ nào…đây là nhà của… của lão bà mình?
Tiền nhân hoàn khố này có lão bà không chăm, lại đi dục tiên dục tử nơi nào?
Không, hắn có lão bà, đã là sự tình sau khi bị Thiên liệt.
Đã Thiên liệt, lại vẫn còn có thể có lão bà chăm lo? Ngọa tào, cái này cũng quá khổ cho lão bà của hắn đi.
Diệp Phàm cảm giác nhân sinh có chút khiếm khuyết, đau khổ tiếp tục dò xét kinh lịch của tiền thân…
"Ầm!" – của phòng bị tông một phát mạnh bạo, đập uỳnh một cái vào tường.
Làm càn! Diệp Phàm ánh mắt mang theo sát khí quét về phía cửa ra vào.
Một nữ nhân dáng vẻ yêu kiều, cốt linh chừng 19 – 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng so sánh với tiên nữ nơi Tiên Vực trước kia của hắn cũng không kém đi phân nào đang đứng trước cửa, đôi mắt to tròn đang chằm chằm nhìn lấy hắn, mang theo vẻ tức giận cùng khinh thường.
"A!" – thiếu nữ gặp ánh mắt bén nhọn của Diệp Phàm, không tự chủ lui một bước.
Nàng vừa rồi ánh mắt đụng nhau chợt có cảm giác như bị mãnh hổ vờn mối, bản thân sắp sửa bị nó ăn tươi nuốt sống.
Tên phế vật này, làm sao hôm nay lại có ánh mắt kinh người như vậy?
Chắc chắn là mình bị ảo tưởng, thiếu nữ điều chỉnh lại tâm trạng, cất giọng nói:
"Ngươi cái loại cặn bã sống làm ô uế nhân sinh này mới chỉ ngắc ngoải chưa chết hả?"
Hừ hừ, đây là ai, lại dám trò chuyện với Bản Đế dùng cái giọng điệu này… Khoan… đây là tiểu di tử… là lão bà muội muội? Diệp Phàm lục lọi trí nhớ chợt tìm ra thông tin trùng khớp, xác nhận lại danh tính nữ nhân trước mặt đây.
Hôm qua, mình xông vào phòng ngủ của nàng, lấy trộm quần lót thị bị bắt gặp? Xong đâu đấy bị tiểu di tử cầm chổi phang cho một phát vào đầu, ngất xỉu đi?
Ta ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà nó a! Sự tình quá cẩu huyết, Bản Đế tâm tính tu dưỡng đến bực này vẫn có chút xấu hổ a!
Lại nói, cái tiểu la lỵ này làm sao mà hung dữ vậy? Tiền thân bị nàng đánh không dưới chục lần a…
Bất quá, nàng nói chuyện với Bản Đế mà dám dùng giọng điệu như vậy thì thật không chấp nhận được.
"Có người nào nói chuyện như vậy với tỷ phu của mình sao" – Diệp Phàm che giấu tâm tình xấu hổ thay cho tiền thân, ung dung nói ra.
"Uy, chớ có dát vàng lên mặt, ngươi loại sắc lang ăn trộm đồ lót cũng đáng làm tỷ phu ta? Đừng quên, ngươi cùng tỷ ta chỉ là khế ước hôn nhân, không có vợ chồng chi thực. Lại nói, ngươi loại người này xứng đáng với tỷ ta? Nếu không phải tỷ ta vì muốn giữ lại công ty, chấp nhận hy sinh danh tiết của mình cưới ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đời này chạm tới nàng. Bây giờ ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc rồi, không còn giá trị lợi dụng nữa, cũng chuẩn bị quấn gói đi là vừa. Đương nhiên, khế ước hai năm tác dụng thì đành chấp nhận, thế nhưng sắp tới ngươi cũng khó có thể sống trong cái nhà này nữa" – thiếu nữ nhắc tới điều này, hí hí hửng hửng, trong lời nói không che giấu cảm xúc hoan hỉ, còn có giải thoát thay cho tỷ tỷ của mình.
Ôi Diệp Phàm tiền thân! Ngươi đến cùng là ăn ở như thế nào lại để cho tiểu di tử ghét ngươi như vậy, xong rồi lại để Bản Đế phải hứng chịu?
"Hôm qua đánh ngươi ngất đi, ta còn lo ngươi chết, bây giờ may quá tốt rồi. Đợi tỷ tỷ ta đi công tác về, xem thử nàng như thế nào thu thập ngươi" – tiểu di tử vẫn dương dương tự đắc nói ra, không chút cảm thụ đến tâm tình của Diệp Phàm.
"Ngươi làm qua sát thủ?" – Diệp Phàm nhận ra cái gì, nghiêng đầu hỏi nàng.
Thiếu nữ đang thao thao bất tuyệt, bất chợt nghe thấy hắn hỏi, ngừng bặt câu nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn
"Hả?"
"Ngươi có bệnh!" – Diệp Phàm liếc nàng một cái, nhún vai nói ra.
"Ngươi mới có bệnh! Ngươi…" – thiếu nữ nhanh chóng tức đến muốn điên, tên này đã vô sỉ đến mức lấy trộm quần lót của mình, bị qua giáo huấn, bây giờ lại còn dám nói nàng có bệnh, tưởng nàng thấy hắn đang dưỡng thương thì không dám đánh hắn ư?
Thiếu nữ đang chuẩn bị động thủ thì đang nghe thấy giọng nói của Diệp Phàm tiếp tục vang lên:
"Ta nói ngươi làm sát thủ, từng bị người đả thương khoảng hai tháng trước, từ sau đó cứ đến đêm đêm là đốt xương thứ 7 ở xương sống lại đau nhức nhối cả đêm, sau đó cứ đến kinh nguyệt là đau bụng triền miên, một lần đau hơn một lần, mà cũng trong giai đoạn ấy, sống lưng của ngươi lại càng đau, cả người nhức nhối, khó chịu."
Thấy giọng nói của hắn không nhạt không mặn đều đều vang lên, thế nhưng nói câu nào trúng câu đấy, thiếu nữ không nhịn được ánh mắt có chút hoảng hốt, tay chân khựng lại.
Đây toàn là việc tư mật của nàng, nhất là việc làm sát thủ, ngay đến cả tỷ tỷ nàng cũng giấu, vậy thì tên phế vật này làm sao có thể biết được.
"Làm sao ngươi biết?" – nàng một bộ gặp quỷ, quên mất vừa rồi mình còn chế nhạo Diệp Phàm một vẻ dương dương tự đắc.
"Bệnh của ngươi, ta có thể trị" – Diệp Phàm nói ra, trong lòng thâm than thở, Bản Đế bị luân lạc đến mức này rồi, còn đâu cao cao tại thượng a, bây giờ phải đi chữa bệnh đau bụng kinh cùng ám thương trong người tiểu di tử mình. Còn đâu thời vàng son khi mà hàng loạt nhân vật phong vân thét gào cũng phải khúm núm trước mặt hắn, cần khẩn hắn trị bệnh cho.
"Ngươi gạt quỷ a! Thương bệnh của ta đã qua bao nhiêu danh y nổi tiếng nơi Hoa Lư đều nhìn rồi, không ai có thể chữa được, một tên hoàn khố như ngươi lại dám mạnh miệng bảo có thể? Ngươi nghĩ lừa người cũng nên nghĩ cho thực tế một điểm" – thiếu nữ lắc lắc đầu, khinh bỉ nói ra.
Diệp Phàm vẫn một vẻ lạnh nhạt, nhún vai nói ra:
"Ngươi thương thế đã tầm hai tháng, nếu để tới nửa năm sẽ rất khó chữa trị. Lại nói, dựa vào thời gian, hẳn là hôm nay ngươi đau bụng phải 3 – 4 lần. Nhìn ngươi có vẻ như đã trải qua hai lần đau, chắc hẳn lần thứ ba sẽ xuất hiện trong vòng vài tiếng nữa, mà lần này do đã về đêm, sẽ đau đớn hơn cả hai lần trước cộng lại"
Gặp quỷ, hắn ngất đi hơn nửa ngày, làm sao biết mình đau bụng đã hai lần?
Nghĩ tới từng cơn đau hành hạ thống khổ, cùng với hàng đêm sống lưng đau nhức khiến nàng ngủ không ngon nổi, thiếu nữ sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra.
"Chờ đến thời điểm cơn đau ập tới, không chịu nổi lại tìm ta. Giờ ngươi lui ra ngoài đi, tỷ phu muốn đi nghỉ" – Diệp Phàm nhắm mắt xếp bằng, cũng không tiếp tục để ý tới nàng.
"Ngươi…" – thiếu nữ bị tảng lờ, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đùng đùng đi ra khỏi cửa, không quên đâp cánh của cái "ầm".
Đợi cho thiếu nữ rời đi, Diệp Phàm kiểm tra cỗ thân thể của chính mình, rất nhanh thôi, hắn lâm vào hoảng sợ cùng kinh hỉ.
Chính mình… Chính cổ thân thể này của mình lại là Cửu Dương Thánh Thể? Không, không phải, thậm chí còn cao cấp hơn Cửu Dương Thánh Thể… Cửu Dương Thần Thể trong truyền thuyết?
Diệp Phàm suýt hô lên, một vẻ bất khả tư nghị tỉ mỉ kiểm tra lại.
Phải biết, Thành Thể là vạn người có một, đặt ở đâu cũng là thiên kiêu, thiên chi tài tử, trên Tiên Vực cũng là dạng phương mao lân giác.
Mà Thần Thể, là thể chất chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vài thiên niên kỉ mới có một tồn tại, mà không ai không phải là nghịch thiên, tầng lớp đừng đầu, phong vân một cõi. Hắn tại Tiên Vực từng là Sáng Thế Đế cũng không từng được thấy qua, mà chỉ nghe nói ở trên vị diện cao cấp hơn, có những tồn tại này.
Làm sao mà, tại Địa Cầu đây lại có thể vớ được. Mà may mắn còn là, mình luân hồi vào đúng cỗ cơ thể này?
Nhưng mà, nếu đã là Cửu Dương Thần Thể, làm sao lại có thể sinh ra việc dục túng quá độ dẫn đến mất khả năng hoạt động mây mưa?
Hắn không có tu vi, chưa thể nội thị, do vậy nên không dò xét được, thực sự bản thân có bị thiếu hụt dương khí hay không.
"Đành phải khôi phục một phần tu vi trước rồi mới có thể tính tiếp"
Tốt đẹp là, Âm Dương Tháp không bị lão nhân thu đi, vẫn còn tồn tài trong thức hải của hắn. Mặc dù không thể nội thị nên cũng không thể nhìn thấy, thế nhưng để câu thông thì không có vấn đề. Âm Dương Tháp vốn là hắn khi tu vi còn rất thấp, trong một lần lạc vào một động phủ truyền thừa, ngẫu nhiên nhận được. Âm Dương Tháp ẩn chứa bí mật cực lớn, dù là hắn kiếp trước vẫn đỉnh Tiên Vực, vẫn chưa thể nhòm ngó hết.
Câu thông tới Âm Dương Tháp, Diệp Phàm thất vọng nhận ra, âm dương nhị khí trong tháp chỉ còn không tới một phần tỉ, cũng không biết là phần lớn đã bị lão nhân lấy đi, hay là do để bản vệ thần hồn của mình trong quá trình luân hồi.
Thịt muỗi ít thì cũng là thịt, trước để xem khôi phục được bao nhiêu tu vi lại nói.
Diệp Phàm nhắm mắt, tâm thần bắt đầu tập trung rút ra từng sợi âm dương chi khí để chuyển hóa thành Tiên lực, gột rửa bản thân, từng bước khôi phục tu vi.
Sau tầm trăm cái Đại Chu Thiên, cỗ thân thể này đã được Diệp Phàm phạt mao tẩy tủy không sai biệt lắm, chữa trị ám thương, trực tiếp khôi phục tới Thông Mạch tứ trọng đỉnh phong, mở ra đầy đủ 108 kinh mạch cùng 9 tử mạch, kém một bước nữa là có thể đột phá tới Sinh Đan Cảnh.
Diệp Phàm khá là hài lòng, phái biết kiếp trước khi hắn là Thông Mạch Cảnh tu sĩ, do không có ai chỉ bảo tu luyện, hắn chỉ biết Thông Mạch Cảnh là đả thông kinh mạch mà không hết hay biết tới sự tồn tại của 9 tử mạch, từ đó căn cơ của hắn không những lung lay mà chiến lực cũng kém đi so với các tu sĩ đả thông toàn bộ tuyến mạch trong cơ thể một mảng lớn.
Sắp tới Sinh Đan, Diệp Phàm tuy còn sót lại một chút âm dương chi khí thế nhưng hắn cũng không gấp, trước hết hắn cần phải trọn lọc ra một bộ pháp quyết tu luyện tốt nhất, để có thể sinh đan một cách hoàn mỹ nhất. Quyết định sử dụng số âm dương nhị khí còn lại để đánh chắc cảnh giới, cùng với ngưng luyện thêm nhục thân cùng kinh mạch cho thêm kiên cố, không sai biệt lắm sau hơn ba giờ đồng hồ, Diệp Phàm mới hoàn thành.
Lúc này, hắn tu vi trở lại đôi chút, tuy so sánh với tu vi cũng của hắn, một con kiến hôi cũng không bằng, thế nhưng chắc hắn tại Địa Cầu, nơi linh khí cằn cỗi như thế này, cũng có thể xưng cường giả.
"Hả, là trùng cổ?" Tu vi tới Thông Mạch tứ trọng, Diệp Phàm đã có thể nội thị, hắn nhanh chóng tìm tới nguyên do khiến mình bị Thiên liệt.
Hắn hơi giật mình, hóa ra cơ thể từ nhỏ đã bị người hạ Cổ trùng, tuy loại cổ trùng này thuộc về dạng cực kì thấp kém, không thể lọt vào mắt Diệp Phàm, thế nhưng đặt vào trong người một phàm nhân cũng là một sự nguy hiểm lớn.
Loại cổ trùng này được gọi là Tuyệt dương trùng, khi đi vào trong cơ thể nạn nhân sẽ từ từ hấp thu dương khí trong người bệnh, khiến người bị trúng cổ càng ngày càng thiếu hụt dương khí, lúc đầu chỉ là tinh thần uể oải, dần dần thời gian mây mưa cũng ngắn dần, rồi bất lực, cốt cách cũng dần dần thiếu cứng cáp, thân thể yếu ớt, cuối cùng là thiếu hụt hoàn toàn dương khí mà thành chết sớm.
Cũng là ban nãy, khi hắn vận chuyển Tiên lực chữa trị cơ thể, Cổ trùng lập tức bị Tiên lực nghiền nát không còn một thanh, Cổ độc cũng được tinh lọc hoàn toàn.
Tiền thân may mắn là Cửu Dương Thần Thể mới có thể chống đỡ lâu như vậy, cho dù không tu luyện, nếu gặp phải người khác, chắc chắn đã chết bất đắc kì tử từ lâu, trùng cổ sẽ quay về với người thi thuật, từ đó bao nhiêu dương khí đều bị người thi thuật sử dụng để nâng cao tu vi.
Thế nhưng cũng nhanh đã hai chục năm bị cổ trùng hấp thụ dương khí, bản thân đã là dầu hết đèn tắt, lại bị chính tiểu di tử không may đánh, vốn là đã chết rồi, chỉ may mắn cùng lúc Diệp Phàm luân hồi tới, cỗ thân thể này mới có thể tiếp tục hoạt động mà tốn tại trên thế giới này.
Ở Địa Cầu này mà còn có cổ trùng cùng cổ thuật, đây là điều làm Diệp Phàm khá là nghi vấn, cũng khá là tò mò, hắn quyết tâm để sinh đan xong sẽ lại đi tìm hiểu.
Lại nói, nếu mà không có năng lực, dựa vào kí ức hắn có, chắc chắn không thể tiếp xúc được tới những thế lực không tuân theo quy chế nhà nước như thế này. Kết hợp với thân thế của tiền thân, Diệp Phàm cười lạnh, chuyện đấu đá ám hại như thế này trong các gia tộc lớn kiếp trước hắn gặp qua không biết bao nhiêu lần.
Một cỗ mùi vị khác thường mãnh liệt bốc lên, tràn ngập cả phòng, Diệp Phàm thoát khỏi chìm đắm trong kí ức mới nhận thấy toàn thân mình trên dưới bám đầy một tầng màu vàng đen tạp chất thật dày, tản ra mùi vị rác rưởi lâu ngày, chua thối khó chịu.
Vội vàng đi phòng tắm cọ rửa, sau khi hoàn tất, Diệp Phàm thở ra một ngụm trọc khí, cả người sảng khoái tinh thần.
Hiện tại, hắn vừa là Sáng Thế Đế Diệp Phàm bế nghễ thiên hạ chúng sinh, vạn người ngước nhìn, cũng cái Thiên Liệt Diệp Phàm, Diệp thiếu gia đã bị trục xuất khỏi ra tộc.
Thân thể khôi phục về sau, Diệp Phàm dành nốt thời gian còn lại bắt đầu chậm rãi hấp thu từ trí nhớ của tiền thân, thế nhưng Diệp thiếu gia hiểu biết chủ yếu đặt ở phương diện gia tộc, ngoài ra về khoản làm ăn cùng những thứ khác không chút rõ ràng mà dành phần lớn thời gian để đi trang bức cùng lừa gạt nữ nhân. Còn tốt là hắn chưa từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, nữ nhân tới với hắn cũng là do hắn dùng tiền, chưa từng phá nát gia đình hạnh phúc của người ta.
Diệp Phàm nghĩ tới lão nhân muốn mình sửa chữa để nghịch thiên một lần mà đi, lại cho hắn luân hồi tới Địa Cầu này, vậy chắc hẳn đầu tiên phải hòa nhập được vào trong cái thế giới này đã, nếu thế thì mới có tài nguyên và điều kiện để vươn mình tại nơi đất khách quê người, vạn phần thiếu thốn này.
Đã quyết tâm hòa mình vào thế giới này, Diệp Phàm nghĩ tới, đầu tiên hắn cần có kiến thức về nhiều phương diện cùng lĩnh vực, đồng nghĩa với việc đầu tiên hắn cần là học hỏi.
Tại Địa Cầu, có một thứ gọi là Internet, cực kì thuận lợi cho việc tìm hiểu kiến thức, lại còn có rất nhiều thư viện, tuy không giống Thư Các tại Tiên vực là tích trữ các điển tích, bí kĩ, võ công, thế nhưng cũng tích trữ rất nhiều tri thức các loại, phù hợp cho hắn học hỏi để tìm hiểu thế giới này.
Xác định được mục tiêu đầu tiên cần làm, Diệp Phàm hơi có chút thỏa mãn, có chút mong chờ, không biết tại lần trọng sinh này, hắn sẽ được gặp gỡ những điều gì?
Chợt, Diệp Phàm nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ bé mà phàm nhân từ khoảng cách này chắc chắn sẽ không thể nghe thấy truyền vào tai hắn. Chủ nhân của thanh âm rõ ràng đang rất đau đớn, thế nhưng nàng vẫn liều mình áp chế tiếng kêu.
Sau khi khôi phục tu vi lại tới Thông Mạch tứ trọng đỉnh phong, xong quanh khuôn viên năm dặm, đừng hy vọng có cái gì có thể lọt qua giác quan của hắn, cho dù là gió thổi lá rơi.
Khóe miệng nhếch lên một vòng tiếu dung, Diệp Phàm sắc thái nghiền ngẫm.



Cách đó hai căn phòng, Hàn Nhược Dao đang nằm lăn lộn trên giường, ôm bụng mà thống thổ nỉ non. Nàng không nghĩ tới tên họ Diệp kia nói thế mà chính xác, cơn đau này thống khổ gần như quá sức chịu đựng của nàng. Tuy ngàn vạn lần không muốn nhìn mặt Diệp Phàm, thế nhưng Hàn Nhược Dao đã đau hết chịu nổi rồi, nàng có không muốn tin cũng đành phải nhắm mắt mà nhờ vả Diệp Phàm, coi hắn tựa như cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Khó khăn bước chân ra khỏi giường, Hàn Nhược Dao đang định bước sang phòng của Diệp Phàm thì nàng nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?" – Hàn Nhược Dao căn răng ngăn cho bản thân không hét lên vì đau đớn, mở miệng hỏi.
"Là ta" – từ bên ngoài, tiếng Diệp Phàm nhàn nhạt truyền vào.
Sau đó, hắn cũng không cần Hàn Nhược Dao cho phép, lập tức đẩy cửa vào, ánh mắt quét một vòng qua căn phòng của nàng. Căn phòng tràn ngập một loại mùi thơm nhàn nhạt, cùng với nhiều thứ đồ nhỏ nhỏ nhìn dễ thương, còn có nguyên một tủ để đồ thú bông cùng một cái bàn trang điểm thật lớn.
Kiếp trước ở Tiên Vực, phòng ở của nam và nữ không khác nhau quá nhiều, bởi lẽ tu sĩ chú trọng vào tu chân, những thứ tiền tài cùng làm đẹp bị nữ tu sĩ nhìn rất mờ nhạt, thế nên Diệp Phàm căn bản không có chú ý thức nào về sự khác biệt này. Chả qua, từ kí ức của tiền thân, hắn biết tới phòng của nam giới và nữ giới tại Địa Cầu khác nhau rất lớn, Phòng nam giới thường đơn bạc, không có trang trí cái gì, ngược lại phòng nữ giới luôn có nhiều thứ đồ to nhỏ khác nhau.
Liếc tới Hàn Nhược Dao, Diệp Phàm ánh mắt khẽ sững sờ, rồi vội vàng dời đi. Trên người nàng bây giờ chỉ là một chiếc váy ngủ ngắn tới nửa đùi, phô bày rõ cặp chân dài thẳng, dưới ánh đèn ngủ mờ mịt nhìn lại càng câu hồn, hấp dẫn ánh mắt. Người nàng lúc này do đau đớn đã ra đầy mồ hôi, dính vào chiếc váy ngủ làm chúng trở nên trong suốt, từng nếp vày bừa bãi dán vào da thịt nàng, tôn lên thân thể ngạo kiều, cặp thỏ ngọc ngạo nghễ đã phát dục, vong eo theo gọn mềm mại cùng kiều đồn đầy đặn.
Cũng do váy ngủ của nàng vốn mỏng manh, phía dưới chiếc quần lót màu đen có viền ren ẩn ẩn nhìn xuyên được, mê mị nhân tâm.
Mặc dù Diệp Phàm ngó lơ đi rất nhanh, thế nhưng Hàn Nhược Dao vẫn nhìn ra điểm không đúng trong hành động của hắn. Liên tưởng tới ánh nhìn của hắn rơi vào trên thân thể nàng vừa rồi, Hàn Nhược Dao chợt ý thức được thứ quần áo mình đang mặc bây giờ hiển nhiên làm nam nhân chết mê mệt không thôi, chỉ hận không thể nhào vào mà cắn xé chiếm đoạt
"Đi ra ngoài" – nàng hét to lên một tiếng, bất chấp đau đớn xông tới đẩy Diệp Phàm đi ra, đóng sầm cửa lại.
Diệp Phàm sờ sờ cái mũi, biết mình có hơi lỗ mãng, thế nhưng ai biết được tiểu di tử rõ ràng còn chuẩn bị đi tìm mình, sẽ lại ăn mặc như vậy.
Năm phút sau, cửa phòng khẽ mở ra, Hàn Nhược Dao khuôn mặt trắng bệch ló ra nhìn Diệp Phàm.
Nàng tuy biết Diệp Phàm vốn không thể thực hiện hành vi mây mưa, lại đang cực độ đau đớn, thế nhưng nàng vẫn không thể nào chịu được việc thân thể của mình lại bị hắn nhìn thấy hết.
Quá tức giận, lúc đấy Hàn Nhược Dao quên mất bây giờ mình đang phải nhờ hắn giúp đỡ. Sau khi đóng sầm cửa, đang thay lại bộ đồ, nàng mới bình tĩnh nghĩ lại, ẩn ẩn xuất hiện một tia lo sợ Diệp Phàm sẽ nhân cơ hội này mà trả đũa mình.
"Ngươi còn đứng đó làm gì, mau vào đây cho ta." – thấy hắn, Hàn Nhược Dao khẽ vẫy tay, giọng nói tuy gắt gỏng, thế nhưng rõ ràng nhiều hơn là cầu khẩn.
Diệp Phàm nhún nhún vai đi vào, lấy tay khép cửa lại rồi tiến tới trước giường Hàn Nhược Dao, khóe miệng hiện lên nụ cười mờ nhạt, nhìn nàng.