Chương 4. Trúng độc

Phong Lưu Tà Đế

Chương 4. Trúng độc

Hàn Nhược Dao không để ý thấy Diệp Phàm đang chăm chú nhìn mình, nàng nhận lấy thực đơn từ tay nữ phục vụ, lật lật qua lại, tùy ý điểm lấy ba món khác nhau, lại gọi thêm chai rượu vang.
Thấy cử chỉ của nàng như vậy, nữ phục vụ tin chắc nàng mới là người trả tiền gọi đồ, còn Diệp Phàm chỉ đi theo, do vậy phục vụ nghe xong trực tiếp đi luôn, không them ném lấy cho Diệp Phàm nửa con mắt.
Tiểu di tử sửng sốt, Diệp Phàm còn chưa có gọi món đây, làm sao đã đi rồi?
"Ngươi quay lại." – nàng hô lên.
Nữ phục vụ dừng chân, quay lại nhìn Hàn Nhược Dao, lễ phép hỏi:
"Xin hỏi, quý cô còn có yêu cầu gì chăng?"
"Ngươi làm việc tố chất tồi tệ đến mức đấy ư, ngươi có thấy còn có hắn không?" – tiểu di tử chỉ tay – "Ngươi chỉ hỏi ta, lại không hỏi hắn lấy một câu, thế là ý gì? Ngươi coi thường hắn?" – nàng nhíu nhíu mày, giọng nói vẫn rất mềm mại dễ nghe, thế nhưng ẩn ẩn đằng sau có một tia khó chịu.
Diệp Phàm thấy thế khoát tay ngăn cản, nói:
"Thôi được rồi, tính toán ngươi mời khách, coi như ngươi tùy ý điểm mấy món đó là được"
Sau đó hắn mỉm cười vẫy tay để nữ nhân kia lui xuống. Nữ phục vụ cảm kích nhìn Diệp Phàm, trong con ngươi lóe lên một tia áy náy, vội vã rời đi.
Hàn Nhược Dao bất ngờ, đây thật sự là Diệp đại thiếu gia, đại hoàn khố mà nàng biết tới? Hành động vừa rồi coi như phục vụ vừa đánh mặt hắn a, làm sao hắn không có phản ứng gì, cũng không cáu giận, tựa như hết thảy đều không đáng để hắn quan tâm?
Đương nhiên nàng không biết rằng, nếu Diệp Phàm vẫn còn là Diệp đại hoàn khố trước đó, hắn sẽ quan tâm, thậm chí có thể còn loạn lên; thế nhưng bây giờ hắn là Sáng Thế Đế, đứng tại đỉnh cao chót vót của Tiên vực, nhãn giới cao bao nhiêu, mà khi đã đứng trên cái tầm cao bễ nghễ chúng sinh rồi, sao còn phải quan tâm để cử chỉ của một cá nhân nhỏ nhoi mà buồn phiền?
Thấy hắn trên mặt thủy trung treo lên một vòng tiếu ý, Hàn Nhược Dao cảm giác đầu nàng có chút không đủ dùng, nàng phảng phất cảm thấy Diệp Phàm dường như một người thay đổi một người. Nhớ lại một màn mập mờ không rõ buổi tối hôm qua, nàng bất chợt cảm giác trong người mình có một tia ba động dị dạng.
Hết thảy suy nghĩ của nàng Diệp Phàm đều không biết, hắn bây giờ đang "nghiền ngẫm" nhìn lấy bộ ngọc thỏ nhấp nhô khe khẽ kia của một nữ nhân đi ngang qua, trong đầu đắn đo xem rốt cục nàng là C-cup hay D-cup.
Nếu là được chạm một chút, hắn có thể xác định, thế nhưng chỉ nhìn thôi thì khó đo đếm a, hắn còn không cân nhắc đến trường hợp nàng có thể mặc áo ngực nhỏ hơn cỡ thật của mình, để tránh bị người người nhìn chằm chằm.
Hàn Nhược Dao nhận thấy có điều lạ, dường như Diệp Phàm đang chằm chằm nhìn cái gì đó, nàng vội ngó quanh quất, lập tức nhìn ra gia hỏa bại hoại kia đang ngắm ngực nữ nhân a, nước miếng thiếu một điểm là chảy ra khỏi miệng.
Hỗn đản! Hàn Nhược Dao nội tâm gào thét, ấn tượng của nàng đối với hắn vừa có một chút khác biệt lập tức tan biến lên chín tầng mây.
Làm sao gia hỏa này lại có thể ghê tởm như vậy được cơ chứ, vậy mà cũng có gan đủ lớn, dám trước mặt mình đi ngắm nhìn nữ nhân khác. Dù nói hắn cùng tỷ tỷ mình chỉ là trên danh nghĩa phu thê, thế nhưng ít nhiều cũng có cái danh, hắn lại có thể trước mặt tiểu di tử đi nhìn nữ nhân khác, còn thiếu điều chảy nước miếng
Thế nhưng đang chốn đông người nơi công chúng, nàng không tiện cho tên hỗn đản này một bài học, đành phải nhịn hắn, nếu không hỏng hết hình tượng của nàng. Thế nhưng nàng rất khó chịu a…
Con ngươi đảo loạn một vòng, Hàn Nhược Dao chợt ngọt ngào cười với Diệp Phàm:
"Tỷ phu, ngươi nhìn xem nữ nhân kia có phải rất có tiền vốn hay không?"
Bị hỏi đột ngột, Diệp Phàm không hề chú ý mà thuận miệng trả lời:
"Xác thực không tệ, tuy ta không khẳng định được là C-cup hay D-cup, thế nhưng vốn liếng thế này liền đủ để tự ngạo nha" – hắn sờ cái mũi.
"Vậy tỷ ta đây?" – Hàn Nhược Dao quyến rũ nở một nụ cười câu hồn, hỏi.
"Tỷ ngươi nàng…" – Diệp Phàm đang nói dở, hắn mới nhận ra có chút không đúng.
Chết, Bản Đế bị tiểu di tử hố rồi!
Nếu Hàn Thanh Tuyết mà biết thì… Chỉ mới nghĩ tới đấy, Diệp Phàm liền đau đầu. Hắn đương nhiên không sợ Hàn Thanh Tuyết sẽ làm sự tình gì quá mức, thế nhưng nhân gia là lão bà của mình a, tuy nói nàng bình thường với hắn không tốt lắm, thế nhưng có giấy tờ đầy đủ, mà… ai biết nữ nhân suy nghĩ thế nào? Ai dám chắc nàng không hội ăn giấm? Hắn còn đang lên kế hoạch biến từ giả thành thật đây, sao có thể để chuyện này tới tai Hàn Thanh Tuyết?
Diệp Phàm vội vàng cười trừ, khoe ra hàm răng trắng noãn của hắn, thương lượng:
"Dao Dao, chúng ta thương lượng một chút… Ngươi có thể hay không đem chuyện này giấu tỷ tỷ ngươi? Bù lại, ta nợ ngươi một cái nhân tình nha"
Nợ nhân tình của Diệp Phàm, nếu đặt ở kiếp trước nơi Tiên Vực, chắc chắn có thể để các cường giả chen chúc nhau tranh giành đến đầu rơi máu chảy, có thể thấy, giá trị một lần ân tình của hắn quý tới nhường nào.
Rất tiếc, trong mắt Hàn Nhược Dao, Diệp Phàm kể cả có khả năng chữa bệnh cho nàng, dù hắn cư xử không giống mọi ngày, đến cùng vẫn là cái sắc lang bại hoại Diệp đại hoàn khố kia thôi, ân tình của hắn đối với nàng không có bất kì chút thu hút nào. Tiểu di tử cười duyên, nụ cười mà dưới cái nhìn của Diệp Phàm, nụ cười của nàng lúc này đây là nụ cười ác quỷ:
"A a tỷ phu, ta nói ngươi nha, ân tình của ngươi bây giờ có giá trị gì?"
Diệp Phàm ngẩn người, hắn suốt mấy ngàn năm vẫn là lần đầu tiên có người hỏi hắn câu này.
Bất quá chỉ một chớp mắt, hắn liền hiểu ý của tiểu di tử. Hiển nhiên nàng không biết linh hồn trong người Diệp Phàm bây giờ là Diệp Phàm Đông Quân Tà Đế, chứ không phải là Diệp Phàm Diệp gia, thế nên dưới cái nhìn của nàng, hắn bây giờ chỉ là một phế vật bị trục xuất khỏi gia tộc, tiền không có, quyền cũng không, chả có cái rắm gì dùng.
Hắn cười khổ trong lòng, đây vẫn là lần đầu tiên Bản Đế bị người từ chối ân tình a, thật là mất mặt!
Nhãn quang lấp lóe, Diệp Phàm nhìn vào khuôn mặt tuyệt sắc của tiểu di tử, buồn bực hỏi:
"Vậy Dao Dao, ngươi muốn làm sao thì mới không kể chuyện này cho tỷ tỷ ngươi?"
Hàn Nhược Dao thầm nhủ, hoàn hảo, nàng lần này trực tiếp nắm được hắn trong lòng bàn tay rồi, để xem từ giờ nàng hành hạ hắn để trả thù như thế nào. Dám chiếm tiện nghi của bản cô nương, ngươi đúng là ngại mạng quá dài…
"Đơn giản nha, chỉ cần ngươi từ giờ nghe lời ta vô điều kiện là được." – nàng khóe miệng vòng lên một vòng cung, rạng rỡ như trăm hoa khoe sắc.
Chỉ tội cho Diệp Phàm, hắn bây giờ căn bản không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp này:
"Không được, ngươi lại bắt ta đi làm sự tình thương thiên hại lý, ta không chấp nhận" – hắn gạt phắt đi.
Nói đùa gì thế, Bản Đế trước giờ chỉ có thống trị người khác, đã lần nào để người dắt mũi.
"Yên tâm, ta đảm bảo sự việc không hề thương thiên hại lý, không trái với pháp luật cùng nhân sinh, mà trong phạm vi ngươi có thể làm. Nếu ngươi thấy yêu cầu ta đưa ra có vấn đề, ngươi có thể trực tiếp tranh luận, nếu ngươi đưa ra được bằng chứng khiến ta phục thì coi như xí xóa" – Hàn Nhược Dao đôi môi đẹp nhấp nhấp, nói.
Diệp Phàm tính toán lắc đầu thêm một lần nữa, thế nhưng hắn không dám làm thế, bởi ngay sau đó, tiểu di tử bâng quơ một câu:
"Ai nha, không biết tỷ tỷ mà biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào…"
Diệp Phàm khóe miệng co giật, hắn lần này bị hố thảm thương rồi!
Không tính, tiểu di tử là nữ nhân Bản Đế nhận định, nghe lời lão bà tương lai, không tính là hổ thẹn!
Âm thầm an ủi thế, lại thầm phát thệ sau khi lừa được Hàn Nhược Dao đến tay, chắc chắn phải hung hăng mà đánh cái mông nàng cho nàng hiểu gia quy, Diệp Phàm đau khổ gật đầu.
Thấy hắn đồng ý một cái, Hàn Nhược Dao lập tức cười hì hì, nói:
"Ăn xong ngươi đi với ta đến một nơi này"
Diệp Phàm nhún nhún vai, ngụ ý "ngươi nghĩ ta còn lựa chọn nào khác ư?"



Ước chừng hơn hai mươi phút sau, phục vụ viên đưa lên sáu đĩa thức ăn bốc hơi thơm phức, từng đĩa từng đĩa đều được trang trí tinh xảo, nhìn thôi đã thấy ngon mắt. Diệp Phàm cả ngày mải mê trong thư viện, bây giờ đã có chút đói, lại thấy đồ ăn bày lên ngon lành, hai mắt hắn sáng lên.
Tính toán, đây vẫn là lần đâu tiên hắn được một bữa ăn tử tế tại Địa Cầu.
Sáu đĩa thức ăn được chia làm ba món, mỗi món là hai đĩa, do ban nãy Diệp Phàm không chọn món nên đầu bếp làm mỗi món ra thành hai suất.
Hắn không khách khí cầm lấy thìa sắn một miếng lớn bỏ vào trong mồm, tức thì khen:
"Thật ngon"
Hàn Nhược Dao nhìn thấy bộ dạng của hắn không khỏi buồn cười, làm sao hắn hôm nay tựa như quỷ chết đói một dạng?
Từ bên ngoài nhìn vào, hai người làm thành một cặp đôi kì lạ. Nam nhân thì ăn mặc tùy ý, ăn uống từng ngụm từng ngụm, còn nữ nhân thì quần áo trang nhã, cao quý, ăn uống thong thả, chậm rãi từng tí từng tí.
Có vài người để ý, khẽ nói cười vài câu, lấy làm chủ đề để bàn tán phía xa xa.
Bọn họ không biết rằng, Diệp Phàm hắn dù tu vi lúc này chỉ có Thông mạch cảnh tứ trọng thôi, thế nhưng thính giác của hắn không phải bất cứ người thường nào có thể so sánh, trong khắp nhà hàng này đừng hòng có một lời nói nào lọt khỏi tai hắn, tất cả lời nói của bọn họ đều bị hắn nghe nhất thanh nhị sở. Chả qua Diệp Phàm đang đói, hắn mới lười để ý đến nhận xét hay ấn tượng của đám người này.
Ngoài vài lời chế nhạo sau lưng hắn ra, bữa tối với Hàn Nhược Dao trôi qua khá êm ái, hai người không có chủ đề gì để nói, thế nên chỉ tập trung ăn uống.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm tiểu di tử đặt dao nĩa xuống bàn, lấy khăn lau miệng, bất chợt một tiếng hét thất thanh vang lên.
"Trong đồ ăn có độc" – một người nào đó hô lớn.
"Mau mau, có nạn nhân bị trúng độc" – lại một người khác kêu lên.
Theo phản ứng dây chuyển, loáng cái, cả nhà hàng náo loạn, phần lớn người tò mò không hiểu chuyện gì, nghe có tiếng hô hoán "có độc" thì vội vã buông dao nĩa xuống, lo lắng kêu gào đòi gặp quản lý. Thế còn người bị trúng độc đang nằm ngắc ngoải tại một vị trí kia, chỉ có vài người thân quen đang đứng đó, tuy đã gọi cứu thương nhưng bối rối không biết phải làm sao.
Nhìn Hàn Nhược Dao cũng có phản ứng lo lắng, Diệp Phàm mỉm cười trấn an nàng:
"Yên tâm không sao, đồ ăn chúng ta vừa ăn không có độc"
Nàng nhướn mày nhìn hắn, thế nhưng nghĩ lại bản lĩnh hôm qua Diệp Phàm chữa bệnh cho nàng, có chút tin tưởng.
"Ngươi biết y thuật đúng không, ngươi thử ra xem nạn nhân xem hắn thế nào" – Hàn Nhược Dao thúc dục.
Diệp Phàm hướng mắt về phía người bệnh đang nằm, chần trừ một lát, cùng tiểu di tử đi tới.
"Xin chảo, mọi người tốt, ta là Hàn Nhược Dao, vị này đây là bạn của ta, hắn biết chút y thuật, các ngươi có thể để hắn xem qua bệnh tình cho bệnh nhân"
Hàn Nhược Dao chủ động giới thiệu, không quên nở một nụ cười câu hồn.
Đối diện với nàng là hai người một nữ một nam, đang khá bối rối và lo âu, bất chợt thấy có người chủ động yêu cầu như vậy, lập tức đưa mắt đánh giá kỹ đối phương.
Tuy nhìn Hàn Nhược Dao cực kì xinh đẹp, lại cao quý, lời nói lễ phép, thế nhưng khi nhìn sang Diệp Phàm thấy hắn ăn mặc tùy ý, bộ dạng không có một chút nào giống như là bác sĩ, hai người kia không khỏi nhìn nhau, có chút nghi ngờ.
Diệp Phàm từ lúc đi tới thủy chung chỉ chú ý nhìn người bệnh, đột nhiên lúc này nói ra:
"Hắn trúng độc khá nặng, nếu mười phút nữa không được cứu chữa kịp thời, khả năng không cứu nổi"
Hắn vừa dứt lời cả ba người sửng sốt, nữ nhân đứng đó vốn đang bán tính bán nghi, chợt cười lạnh nói:
"Ngươi vừa mới qua đây, chưa động vào bệnh nhân, làm sao đã xem được bệnh. Còn tưởng là bác sĩ thế nào… ra là một phương lừa gạt"
Nam nhân lại không nói gì, hắn đưa mắt nhìn lấy Diệp Phàm, theo hắn thì bọn họ không có lý do gì để lừa gạt hai người cùng với bệnh nhân ở đây cả, thế nhưng hắn cũng không giải thích được câu nói cực kì vô căn cứ kia của Diệp Phàm.
Diệp Phàm móc điện thoại từ trong túi quần ra, mở phần mềm đếm ngược, đặt giờ, sau đó giơ lên trước mặt hai người kia:
"Đúng một phút rưỡi nữa, hắn sẽ bắt đầu co giật"
Hàn Nhược Dao lúc này giữ im lặng mà đứng cạnh Diệp Phàm, nàng tuy không biết hắn nói đúng hay sai, thế nhưng nàng biết lúc này nếu nàng bộc lộ nghi vấn ra là không nên.
Lại nói, nàng không hiểu sao từ trong nội tâm lại tin tưởng lời hắn, tuy hoàn toàn không hiểu hắn lấy căn cứ từ đâu ra, thế nhưng nàng lại cứ tin.
Con số đếm ngược từ từ trôi qua, sau đúng một phút rưỡi, quả thật, bệnh nhân đang nằm tái nhợt ở kia, mắt nhắm nghiền, bắt đầu co giật dữ dội.
Bệnh nhân vốn là một nữ nhân tư sắc không tồi, thế nhưng bây giờ trông rất thảm thương, nhìn nàng đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhại, từng tiếng rên rỉ vang lên mà co giật không ngừng, Hàn Nhược Dao không đành lòng mà nhìn.
Nam nhân thấy vậy lập tức cúi đầu thấp xuống, trang trọng xin lỗi:
"Xin tiên sinh thứ lỗi, chúng tôi bị lo lắng quá nên loạn, mong ngài lượng giải, cũng mong ngài cứu lấy nàng"
Diệp Phàm cười nhạt, đưa mắt nhìn nữ nhân đang đứng kia, sắc mặt lúng túng, thế nhưng sâu trong con ngươi là một nét oán độc đáng sợ, tuy bị nàng giấu kín thế nhưng hắn vẫn nhận ra rõ ràng.
"Tiểu San, nhanh xin lỗi tiên sinh, ngươi còn đứng đó" – nam nhân quát lên.
Nữ nhân kêu Tiểu San chần trừ không động, một bên Hàn Nhược Dao lên tiếng:
"Tính toán, coi như ngươi giúp ta một cái đi Diệp Phàm, nhìn nàng thế kia ta không nỡ"
Diệp Phàm nhìn lấy Hàn Nhược Dao, thở dài:
"Được rồi, nếu Dao Dao đã nói vậy, ta cũng không tiện phản đối"
Thế rồi, hắn hô lớn:
"Xin hỏi trong nhà hàng này ai có kim châm, làm phiền cho ta mượn một chút để cứu người. Độc này không phải do nhà hàng gây ra"
Quản lý nhà hàng – lúc này đang bị đám đông bao quanh, khốn khổ phân giải, đảm bảo chất lượng nhà hàng mãi mà không có ai tin tưởng, nghe thấy lời của Diệp Phàm, vội vàng hô to lên đáp lại:
"Tiên sinh chờ cho một chút, tôi sẽ cho người mang kim châm tới ngay"
Đám đông vốn đang đem lòng nghi ngờ chất lượng nhà hàng, tự nhiên lại thấy có người hô lên không phải, lại nghe được hắn sẽ dùng kim châm cứu người bèn nhanh chóng di chuyển tới, hướng hết chú ý vào Diệp Phàm.
Một gã trọc, hẳn là đang tính toán nhân vụ lộn xộn này để quỵt tiền ăn của nhà hàng, bước tới trước, lấy tay chọc chọc vào ngực Diệp Phàm, hỏi:
"Tiểu tử, ngươi là cái thứ gì, ở đây ba hoa nói mình biết chữa bệnh, nhanh cút đi"
Diệp Phàm vẫn bảo trì bình thản, mỉm cười nhìn lấy hắn, chỉ là trong con ngươi đã lóe lên một vệt hàn quang.
Bất quá, Hàn Nhược Dao lại không nhịn được. Nếu nói đôi nam nữ kia là bằng hữu với bệnh nhân, do vậy nêu ra nghi vấn, nàng không nói gì, vì bản thân nàng lúc đó vẫn có chút đắn đo, thế nhưng gã trọc này đây rõ ràng mười phần là ra quấy phá, nàng bực bội nói:
"Thế ngươi là cái thá gì mà dám chất vấn hắn?"
Gã trọc lúc này mới chú ý đến, bên người nam nhân nhìn nhếch nhác này đây lại là một mỹ nữ cực phẩm, chỉ mới nhìn nàng thôi hắn đã không nhịn được những ý nghĩ dâm tục rồi, hắn liếm mép, lấy tay định tóm lấy tay Hàn Nhược Dao, miệng cười bì ổi:
"Mỹ nữ, ngươi rất ngạo kiều nha, theo ca lên giường ca cho ngươi dục tiên…"
Rất tiếc, giấc mộng nhỏ nhoi của gã trọc bị phá vỡ bằng tiếng tru tréo thảm thiết của chính hắn. Ngay tại thời điểm khi hắn sắp sửa động tới Hàn Nhược Dao, nàng mới chỉ định phản ứng, còn chưa kịp rat ay thì đã thấy một điểm ảnh vụt tới, giữ lấy tay gã trọc.
"Nếu ngươi còn dám hé cái miệng thối của ngươi ra nói thêm nửa lời, ta cam đoan sẽ cho ngươi hiểu thế nào mới thực sự là dục tiên dục tử" – Diêp Phàm bàn tay cứng rắn nắm lấy cổ tay tên trọc, khẽ vận chút lực, bóp nát xương cổ tay của hắn thành từng mảnh.
Tiếng kêu "rắc, rắc" vang lên, đáng tiếc bị chìm trong tiếng tru của gã trọc, do vậy chỉ có Diệp Phàm cùng Hàn Nhược Dao để ý thấy.
Hàn Nhược Dao kinh hoàng, nội tâm nàng nhấc lên một đợt sóng lớn. Là sát thủ có tên trên bảng thế giới, nàng rất rõ xương con người cứng đến từng nào. Nàng không thiếu lần nhìn thấy cảnh đấm đá gãy xương, thế nhưng nếu trước thời khắc này mà bảo nàng chỉ là một lực bóp hời hợt từ bàn tay mà có thể khiến xương cổ tay nát vụn, có chết nàng cũng không tin.
Đây còn là Diệp Phàm mà nàng từng biết ư, hắn còn là tên hoàn khố tiêu tiền như nước, yếu ớt bị nàng bắt nạt ư?
Trong một thoáng lúc hắn vươn tay ra bắt lấy cổ tay tên trọc, nàng nhận ra rõ hắn động sát khí, lúc này nàng có thể khẳng định hắn đã giết qua người.
Cơ mà, lúc đấy nhìn hắn đẹp trai khốc, con tim Hàn Nhược Dao đập rộn ràng, nàng khẽ đỏ mặt.
Diệp Phàm không hề biết đến những biến hóa trong nội tâm tiểu di tử, mà có biết hắn cũng không ngăn cản được, hắn đâu còn là tiền thân Diệp Phàm đâu. Hắn đẩy gã trọc qua một bên, nhẹ nhàng hỏi tiểu di tử:
"Có sợ không?"
Hàn Nhược Dao ngước mắt lên nhìn hắn, rồi chợt cười khanh khách:
"Nè, bại hoại, ngươi quên thân phận của ta?"
Diệp Phàm lấy tay vỗ trán, ngọa tào, đúng là Bản Đế quên mất nàng là sát thủ nha, tuy nói trong mắt hắn yếu ớt như kiến một dạng, thế nhưng để đối phó với cái loại này thì dư thừa.
Hắn còn hỏi nàng sợ không, đùa gì chứ, nếu sợ thì nàng còn làm sát thủ kiểu gì?
"Tiểu tử, ngươi…" – gã trọc lúc này mới từ trong cơn đau hồi phục, hắn nhìn lấy cổ tay đã bị phế đi của mình, hung hăng định xông tới.
Diệp Phàm ném cho hắn một cái liếc mắt lạnh giá, tức thì gã trọc cảm thấy mình như vừa đi qua bãi tha ma, xuống Địa Phủ gặp Diêm Vương một dạng.
Làm sao mà chỉ một cái ánh mắt thôi, hắn lại có thể cảm thấy dường như bóng tối đang nuốt chửng lấy mình?
Gã trọc run rẩy, không tự chủ lùi xuống một bước, mà hắn lúc này cũng tỉnh ngộ ra, thanh niên trước mặt không phải hắn có thể đánh lại
Cùng lúc đó, một phục vụ chạy lại gần:
"Tiên sinh, kim châm của ngài đây"
Diệp Phàm thu hồi ánh mắt, tiếp nhận kim châm từ phục vụ, gật đầu cảm ơn.
"Tiểu tử, ngươi chờ" – gã trọc ngoài mạnh trong yếu, oán độc phun ra một câu, rồi xuyên qua đám người, rời đi.
"Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ trả thù" – Hàn Nhược Dao nhíu mày nhìn bóng lưng gã trọc dời đi, nói ra.
"Kệ đi, một con kiến mà thôi" – Diệp Phàm nhún vai không quan tâm.
"Tiên sinh, ngươi mau mau cứu Vũ Phỉ, nàng ho ra máu rồi" – nam nhân ban nãy chợt hô lớn.
Diệp Phàm cau mày, nãy giờ đã qua năm phút đồng hồ, nghĩa là độc đã bắt đầu thấm vào nội tạng, nếu hắn còn không nhanh tay, chắc chắn người bệnh sẽ tử vong.
Liếc mắt nhìn nữ nhân tên Tiểu San đang đứng gần đó lo lắng không thôi, hắn cười lạnh, cúi xuống trước người bệnh nhân, lấy hai ngón tay bắt mạch.
Hắn ngay từ ban nãy khi đứng xa xa nhìn bệnh nhân, thông qua biểu hiện đã có thể xác định được bảy thành loại độc bệnh nhân mắc phải, lúc này đây tỉ lệ đã tăng lên mãn mười phần, đương nhiên, kết quả đúng như những gì hắn đã đoán từ trước.
Quỷ Diện Tàn Huyết Độc, độc dược dùng để đầu độc tu chân giả dưới Sinh Đan Cảnh, là một loại độc dược cực phổ thông tại tu chân giới, thế nhưng Diệp Phàm lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nó xuất hiện ở đây. Dược liệu chính của độc này là Quỷ Diện thảo, chuyên sinh trưởng tại nơi chí âm, nhưng lại phải tồn tại ánh mặt trời. Nếu là ở tu chân giới, một số địa điểm kì dị có tồn tài điều kiện như thế này cũng không lạ, thế nhưng xác thực từ những kiến thức hắn thu thấp về Địa Cầu thì chưa từng thấy có nơi nào như vậy.
Đây mới là lý do chính khiến hắn quyết định ra tay cứu người, chứ nếu chỉ với một câu nhờ vả của tiểu di tử, hắn chưa hẳn đã muốn động tay.
Hắn vén áo của bệnh nhân lên đến tận ngực, lộ ra hoàn toàn vùng bụng trắng nõn lúc này đã xen lẫn với những chấm đen xanh quỷ dị. Mở hộp kim châm ra, Diệp Phàm kinh hỉ khi thấy toàn bộ là ngân châm, phải biết ngân châm so sánh với châm thông thường hiệu quả tốt hơn không chỉ gấp đôi.
Hắn vung tay lên, ba cái ngân châm nhẹ nhàng bắn ra, cắm vào vùng bụng da thịt bệnh nhân, khẽ xoay tròn. Diệp Phàm mặt mũi ngưng trọng, tốc độ không nhanh không chậm, lại bắn thêm ba cái châm nữa, vị trí so với lúc trước bất đồng.
Trước con mắt kinh ngạc của mọi người, từ sáu điểm trên sáu chiếc ngân châm cắm vào, từng dòng chất dịch lỏng màu đen chảy ra, bốc mùi mê man như mùi xạ hương.
"Không nên hít vào, tất cả lùi lại" – Diệp Phàm chợt quát lên một tiếng
Mọi người, bao gồm Hàn Nhược Dao, đang sững sờ say mê nhìn hắn thi triển kim châm để cứu người không khỏi giật mình, bản năng đều lùi lại một khoảng.
Diệp Phàm phất tay lên, từng dòng chất lỏng nhẹ nhàng bay lên không trung, lơ lửng rồi từ từ quấn lấy nhau, hình thành nên một viên đan dược.
Mọi người trừng lớn hai mắt, tất cả đều một vẻ không thể tin được, điều này hoàn toàn trái với định luật vật lý a! Cả nhà hàng kinh sợ nhìn Diệp Phàm, như thể hắn là tiên nhân một dạng
Diệp Phàm không để ý tới biểu hiện của mọi người mà nhất tâm nhị dụng, một bên lấy khí ngự châm, một lần nữa đẩy ra ba châm, lúc này sắc mặt người bệnh đã bớt đi thống khổ, dần dần trở nên hồng hào, khuôn mặt cũng đã dãn ra.
Ẩn ẩn cảm giác được chân khí trong người đang nhanh chóng suy giảm, chuẩn bị có dấu hiệu cạn kiệt, Diệp Phàm cắn răng câu thông tới Âm Dương Tháp, sử dụng nốt một tia âm dương chi khí cuối cùng, luyện hóa để chuyển đổi thành chân khí cung cấp cho hắn thi châm.
Mặc dù trong lòng đang tiếc hận một tia duy nhất kia, thế nhưng Diệp Phàm căn bản không có một chút chần trừ. Hắn vốn tâm niệm đã không làm thì thôi, còn làm thì phải làm cho chót, cứu người đã đến nước này rồi, không có lý gì hắn lại có thể bỏ dở được cả.
Chân khí sinh ra từ âm dương chi khí không ngừng tuôn ra, tịnh hóa lấy một phần độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng của thiếu nữ, hơi thở của nàng vốn từ hổn hển đứt quãng dần dần trở lại nhẹ nhõm, đều đều. Cuối cùng, khi lông mi nàng bắt đầu có dấu hiệu động đấy, Diệp Phàm hô:
"Thu"
Lập tức, chín chiếc ngân châm bay vọt ra khỏi người thiếu nữ, nàng lập tức ho khan, phun ra một búng máu đen ngòm. Bên kia, từng dòng chất dịch độc bằng một cách thần kì nào đó đã nén lại thành một viên đan dược tròn tròn, cỗ mùi vị như xạ hương cũng triệt để biến mất.
"Hô" – Diệp Phàm lúc này mới thở phào, đặt lại ngân châm vào trong hộp, bàn tay cầm lấy viên độc đan ngắm nghĩa, thần sắc hứng thú.
"Khụ…khụ…" – thiếu nữ tên Vũ Phỉ mở mắt, cả người cảm giác dễ chịu – "Ta làm sao thế này?"
"Ngươi bị hạ độc, chính tiên sinh đây đã ra tay cứu chữa" – nam bằng hữu của nàng trả lời, ánh mắt hướng về phía Diệp Phàm, trong con ngươi hằn sâu chấn kinh.
Đám đông nhìn thấy Vũ Phỉ quả thật được Diệp Phàm cứu chữa, mọi người cũng ồ lên thán phục, quản lý nhà hàng thì thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại lên bấm vài con số.
Vũ Phỉ vội vã đứng dậy, khom lưng xuống thật sâu, cho Diệp Phàm một cái tạ lễ.
"Ta ơn tiên sinh"
"Tiện tay thôi, không cần để trong lòng" – Diệp Phàm khoát tay, đỡ Vũ Phỉ lên.
Lúc này, hắn mới để ý kĩ, hóa ra Vũ Phỉ chính là thiếu nữ ban nãy hắn băn khoăn kích cỡ ngực của nàng.
Diệp Phàm đã chú ý tới, hiển nhiên Hàn Nhược Dao cũng để ý thấy, cô tiểu di tử không hiểu sao trong lòng dâng lên chút khó chịu, lặng lẽ tiến lại gần hắn, bí mật đưa tay ra bấu lấy một điểm trên eo Diệp Phàm, vặn một cung tròn, thì thào:
"Nói, có phải ngươi nhìn thấy nàng ngực lớn nên mới cứu chữa đúng không?"
Diệp Phàm lập tức trán đầy hắc tuyến, hắn làm sao lại có cảm giác trong không khí có chút vị chua?
"Cho ta xin, ai ban nãy nhờ ta đi cứu trị cho nàng? Bệnh nhân còn nằm đấy sắp chết, ta còn tâm trí nhìn xem ngực nàng có lớn hay không a" – Diệp Phàm bĩu môi nói trả.
Hàn Nhược Dao chợt nghĩ lại, thấy hình như là hắn định bỏ đi, xong bị mình ngăn lại. Nàng thổ cái lưỡi đỏ mềm, không dấu vết rụt tay lại
"Tính toán, tin ngươi một lần."
Diệp Phàm ôm lấy cái trán, nữ nhân đúng là sinh vật không nói lý.
Bất chợt, có một nam nhân trẻ tuổi, dáng dấp mập mạp như bàn tử bước ra một bước nói:
"Tiên sinh, ta tự giới thiệu qua, ta là Hoàng Hân, bác sĩ thực tập tại bệnh viện Ninh Hải. Ta thực sự bội phục ngài, trình độ y thuật của ngài là đặc sắc nhất trong tất cả các bác sĩ trung y mà ta đã gặp qua. Ngay cả nếu đưa nàng vào viện, chúng ta cũng không thể chỉ trong vài phút giải độc được cho nàng mà phải cẩn thận rửa ruột xong làm rất nhiều công đoạn... Ta hoàn toàn tin tưởng trình độ cũng như nhân phẩm của ngài, do vậy ta muốn hỏi một câu, làm sao ngài biết độc này không phải từ trong thức ăn của nhà hàng?"
Hoàng Hân hỏi câu này, tất cả mọi người cũng nhao nhao lên yêu cầu Diệp Phàm giải đáp, ngay cả Hàn Nhược Dao mắt cũng sáng lên, nàng muốn xem vị tỷ phu này đến cùng còn ẩn giấu bao nhiêu, làm sao bất chợt lại muốn hiển lộ phong mang.
Trừ Diệp Phàm, không ai chú ý tới, nữ bằng hữu Tiểu San đang đứng cạnh Vũ Phỉ sắc mặt lập tức có vẻ hoảng sợ, cánh tay không kìm chế được khẽ run run.