Chương 28: Hải quân đến.

One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 28: Hải quân đến.

Tạm không nói tới chuyện lừa dối của Anna, cái chuyện này thật tình đối với Lăng không có quá nhiều quan trọng. Ừm? Trừ một chút mất mác trong lòng. Không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày bị gái lừa trắng trợn tới như vậy mà không hề hay biết gì. Ti vi nói méo có sai: con gái càng xinh thì càng biết nói dối.

Ừ? Cái này có tính luôn cả Hancock vào đây không nhỉ??? Vấn đề này Lăng tạm thời còn chưa rõ. Thế nhưng...

- Moá nó!!! Sao mày lại chạy tới đây???

Làm thế quái nào mà con bạch hổ Nanh trắng lại chui tới tận chỗ mấy người đang đứng nói chuyện mà không ai biết thế hả. Một tiếu kêu "miêu" của nó mà làm cho Lăng rợn hết cả tóc gáy. Cũng đừng có nói với cậu là vừa rồi con hổ chết tiệt kia định đánh lén mấy người đó nhé.

Cũng còn tốt. Ngay khi Lăng còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thông báo của hệ thống hiển hiện lên đã nói rõ tất cả.

- Tích... Tích... Tích...

- Thông báo: Trân thú bạch hổ (vô chủ) cảm mếm hành động trong quá khứ của bạn giờ xin chủ động đi theo. Có hay không chấp nhận?

- Ừ? Chấp nhận!

Lăng giật mình lập tức lựa chọn động ý. Chỉ là...

- Ặc? Vô chủ là thế quái nào???

Lăng bối rối vãi.

- Tích... Thông báo: Trân thú Bạch hổ đã trở thành sủng vậy của bạn. Độ thuần phục hiện tại 55 (mức độ nguy hiểm).

- Chú ý: Độ thuần phục thấp hơn 75, sủng vật có tỷ lệ cao không nghe lời hoặc hành động phản lại gây tổn thương cho chủ nhân. Đề nghị nhanh chóng lấy biện pháp khẩn cấp xử lý.

- Miêu~

- A! Cẩn thận!!! X3

Tiếng của mấy cô gái kinh hô lên.

Không nói tới nghi hoặc trong lòng của cậu chàng cùng hệ thống thông báo nổ vang, trong ánh mắt kinh hoảng của các cô gái, bạch hổ Nanh trắng vừa mới xuất hiện, một tiếng miêu vừa kêu xong liền há thật rộng chiếc miệng lớn của mình hướng ngay về phía cái đầu của Lăng... Liếm lưỡi một cái. Tiếp sau đó còn dương dương đắc ý nhìn lấy mấy cô gái. Thật giống như một đứa trẻ con ưa thích nghịch ngợm vừa mới thành công trêu đùa người.

- Đệch! Mày làm cái gì thế hả?

Bị nước dãi dính đầy lên người, Lăng không khỏi bực mình quát lớn lên một tiếng. Tay phải đang cầm súng còn thuận tiện gõ gõ cái đầu lớn của Nanh trắng một cái. Tiếp đó cũng mặc kệ giả đáng thương nằm gục ra đất Nanh trắng hay như há hốc mồm kinh ngạc về chuyện vừa xảy ra mấy cô gái, Lăng bước chân chạy vội tới chỗ Adrien đang nằm. Cúi người xuống xem xét...

- Mợ!... Quả nhiên đã ngỏm~

Lăng rất nhanh liền có kết luận.

Nhìn vết máu lênh láng trên sàn nhà cùng mũ trùm bong bóng rớt ra từ lúc nào không ai hay... Rất rõ ràng! Đối phương có vẻ như là bởi vì mất máu quá nhiều, hoặc có lẽ là bởi vì tự bản thân cố tình nín thở nên chết mợ mất rồi. Cũng không biết bởi vì trước đó từng bị tiếng súng của Lăng hù doạ hay thế nào, Adrien vừa chết, bạch hổ Nanh trắng vậy mà được tính toán thành bị Lăng thuần phục. Dù cho tỷ lệ thuần phục có chút thấp và việc thành công thu phục nó có chút chẳng hiểu ra sao.

- Tất cả mọi người lập tức đi thôi. Tên quý tộc này đã chết mất rồi. Chúng ta...

Lời của Lăng còn chưa dứt.

- Cái gì??? Adrien đại nhân đã chết???

- A!!! Adrien đại nhân đã chết???

- Adrien đại nhân đã chết??? Quản gia, chúng ta phải làm sao bây giờ???

- Quản gia cùng đám người kia đi đuổi bắt nô lệ chưa về.

- Adrien đại nhân đã chết!!! Chúng ta sẽ bị treo cổ chết chung mất!!!

- A! Không không!!! Không muốn!!! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!!! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ???

- Chết tiệt! Kẻ nào đã giết Adrien đại nhân? Kẻ nào?

- Chính là hắn! Chính là mấy người bọn hắn giết chết Adrien đại nhân.

- Giết chết bọn chúng! Giết chết bọn chúng báo thù cho Adrien đại nhân.

- Giết chết bọn chúng sẽ không có người trách tội tới chúng ta.

- Thế nhưng bọn chúng dám giết cả quý tộc. Bọn chúng hung hãn lắm. Nếu không... Nếu không để cho hải quân bên ngoài tiến vào bắt lấy bọn chúng đi.

- @&/^%#*¥$/@&^%#*^$\

Nơi cánh cửa ra vào bất ngờ vào chính lúc này bị một đám người mặc các kiểu các loại trang phục từ người hầu cho tới đầu bếp, người dọn vệ sinh...vv chặn kín. Tuy rằng cánh cửa tương đối nhỏ và cũng không có ai dám đi vào hẳn bên trong gian phòng, thế nhưng...

- Có vẻ như rắc rối rồi.

Ai đó là như thế tự nhủ.

Cùng lúc, đang đứng không xa ba chị em Boa cùng Anna thấy tình thế không ổn cũng đã đi tới tụ tập cả bên người Lăng. Đám người vừa mới xuất hiện này tuy rằng trang phục và sức mạnh nhìn qua chẳng ra sao. Thế nhưng số lượng không ít cùng với vị trí đang chặn cứng cánh cửa lối ra vào duy nhất... Muốn đi ra ngoài trừ khi đuổi được bọn họ đi nếu không cũng chỉ có cách giết người mở đường mới có thể đi qua. Chung quy đây cũng là một đám cản trở không nhỏ. Hơn nữa nghe giọng điệu nói chuyện có vẻ như bên ngoài biệt thự cũng đã bị hải quân bao vây lại. Thoát được đám người này sợ rằng chẳng mấy chốc liền sẽ phải đối mặt với hải quân. Tình huống thật không mấy lạc quan.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Lên tiếng vừa đặt câu hỏi chính là Hancock. Mấy người còn lại cũng nín lặng chờ đợi Lăng câu trả lời. Bất kể thế nào mà nói, địa vị của Lăng đã trở thành trung tâm của cả nhóm người- Người quyết định tất cả.

- Miêu~

Bạch hổ Nanh trắng vậy mà cũng mò tới gần. Dáng vẻ nhìn về phía mấy người Lăng rất ư là vô hại. Chỉ là đợi khi ánh mắt của nó nhìn về phía đám người bên ngoài vừa đến mà nói...

- "gầm gào"

Vẻ mặt đầy dữ tợn, miệng gầm lên đe doạ. Đám người hầu bên ngoài lập tức bị khí thế của Nanh trắng doạ sợ cho hết hồn. Tất cả lùi vội về phía sau.

- A! Không được!!!! Đó là con Nanh trắng của ngày Adrien. Cẩn thận nó biết ăn thịt người đấy!!!

- @&($%#*~^@&/$^%#*¥@&

Một tiếng gầm của Nanh trắng thôi thoáng cái liền làm đám người kia nháo nhào hết cả lên. Lăng cũng là trong phút chốc này thoáng cái thì có ý tưởng.

- Mau!... Mau cưỡi lên lưng con hổ này. Chúng ta cưỡi nó chạy ra ngoài.

Nói xong liền làm. Lăng trước tiên chạy vội tới, tranh thủ lúc bạch hổ Nanh trắng đang cúi thấp người không chú ý, thoáng cái liền nhảy thẳng lên lưng nó luôn. Hai tay bấu chặt. Hai chân dang rộng. Bộ lông vằn dày cùng tấm lưng lớn của đối phương chính thích hợp để nắm lấy mà không sợ bị tuột tay hay như bị ngã xuống cái gì.

- Ngao~

Nanh trắng giật nảy mình cả người dựng đứng lên, vẻ mặt hung ác quay đầu lại gầm gừ với Lăng.

- Pùm!!!

- Ngao cái meo meo! Cúi thấp đầu xuống cho ta.

Đáp lại thái độ phản đối của Nanh trắng tất nhiên là thẳng thắn một phát súng của Lăng cùng tiếng quát mắng.

- Miêu~

Nanh trắng lập tức héo. Dáng vẻ rất là không tình nguyện dùng dằng chẳng muốn cúi người. Có điều đối với việc Lăng cưỡi lên lưng nó đã không còn thái độ muốn phản kháng.

Tiếng súng của Lăng không những hù được Nanh trắng, đám người hầu đang đứng chắn cửa kia cũng đã bị tiếng súng của cậu doạ sợ không cả dám ló đầu nhìn vào phòng. Này coi như cũng là niềm vui ngoài ý muốn đi.

- Ngoan! Nghe lời rồi ngày sau tao sẽ cho chú mày ăn mặn uống cay đánh chén no say... bla bla.

Chiều cao của Nanh trắng đối với nữ chiến binh Kuja như ba chị em Boa thật ra chẳng đáng là gì. Hơn nữa muốn mang theo Anna nhảy đi lên cũng không khó. Vấn đề lớn nhất từ đầu tới cuối hiển nhiên chỉ là thái độ của thú cưỡi mà thôi. Thời gian càng để lâu càng không xong, Lăng vì vậy vừa hống vừa đe doạ con sủng vật mới này của mình.

...

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tính từ lúc nô lệ trong nhà giam được thả ra cho tới hiện giờ cũng đã có tới gần 10 phút đồng hồ. Âm thanh ồn ào đủ kiểu vang lên trong ngoài biệt thự từ khi đó cho đến giờ vẫn chưa bao giờ ngừng nghỉ qua. Lăng tất nhiên cũng chưa từng đặt quá nhiều tâm tư vào chúng. Thậm chí cũng bởi vì âm thanh ồn ào quá nhiều quấy nhiễu, trước đó đám người hầu tiến tới gian phòng này Lăng cũng là khi bọn họ xuất hiện trước mặt mới biết được.

Chỉ là sự việc đôi khi liền sẽ có ngoại lệ, vốn chưa bao giờ để ý tới âm thanh ồn ào bên ngoài Lăng, đang trong lúc vừa đấm vừa xoa dỗ dành sủng vật của mình... Một tiếng âm thanh hét lên thật to và hùng hồn từ bên ngoài vang lên thật sâu làm sống lưng của cậu không khỏi rét lạnh.

- Tất cả chú ý!!! Bao vây lại toà nhà. Không được để cho bất kì một nô lệ nào chạy thoát!!!

- Rõ!!! Thưa phó đô đốc!!!

Hải quân đã đến ở bên ngoài.

...