Chương 31: Nhiệm vụ hoàn thành.

One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 31: Nhiệm vụ hoàn thành.

- Đi! Đi vào đi!!!

- Lạch cạch... Lạch cạch.... Kéttttt...!!!!

- Rầm!!!

Cánh cửa chính rầm một tiếng đóng lại. Tay chân trên người bị khoá chặt lại bởi khoá sắt làm bằng hải lâu thạch. Cơ thể muốn di chuyển còn phải lê lết theo một khối cầu sắt lớn nặng tới cả chục cân. Cộng thêm với việc bản thân sắp bị nhốt vào Inpel Down tầng sáu chờ đợi án phạt tử hình- chém đầu thị chúng. Tình thế nghiêm trọng như vậy thế nhưng Trọng Lăng ca lúc này vẫn vẻ mặt y như thường còn có tâm tư nhàn nhã ngắm nhìn quan sát nơi ở mới.

Đây là phía sâu bên trong một căn nhà giam được xây dựng dưới đáy một con tàu lớn. Lăng và bốn cô gái, cộng thêm với bạch hổ Nanh trắng bị phân biệt giam giữ ở trong hai căn phòng giam song sắt thô to vượt quá cẳng chân người. "Cái này thì có mà ngải cứu chạy!!!" Ai đó không khỏi thầm nghĩ.

Nha!!! Tội nghiệp cho Nanh trắng~ Cốt chỉ vì lúc cuối cùng nó trở thành vật cưỡi cho Lăng mà tương tự cũng bị người coi trở thành kẻ đồng loã phải chịu chung án phạt chặt đầu. Đó là còn chưa kể tới vết thương trên cơ thể tối hôm qua do Akainu gây ra cho nó cho tới bây giờ vẫn còn chưa lành. Một vết cháy rám đen thật lớn ngay bên trên sống lưng biến đẹp đẽ làn da hổ vằn trở nên có chút loang lổ chả ra làm sao. Nó hiện tại lúc này cả người đang nằm bẹp dí trên nền nhà. Dáng vẻ nhìn qua còn tệ hại hơn cả con mèo bệnh.

Tốt a!!! Phải nói là ngoại trừ Lăng ra, không chỉ nguyên bạch hổ Nanh trắng mà còn cả mấy cô gái còn lại cũng đều vì tình thế hiện tại mà buồn rầu u sầu hết. Tối hôm qua Sandersonia còn ngồi khóc tỉ tê cả đêm đây. Không khí quả thật là trầm buồn vô cùng.

Hiển nhiên! Tất cả mọi người đã không một ai còn giữ chút hi vọng gì giải thoát. Tất cả chỉ đều chỉ đang u ám chờ đợi lấy tử vong tiến tới gần.

Kẻ sắp chết thì thái độ nó cũng khác lạ. Giống như Sandersonia khóc lóc sợ sệt dĩ nhiên chẳng có gì là kì quái. Bên cạnh đó còn có trầm mặc lặng thinh giống như bị doạ ngốc Anna, lo sợ bất an hối hận không thôi Marigold, ngu ngơ không biết gì bạch hổ Nanh trắng, vô tâm không phế Nguyễn Trọng Lăng. Và cuối cùng là... Chẳng có gì khác thường Boa Hancock.

- Ừ? Hancock không thấy sợ à???

Nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt nhu hoà vuốt ve lấy mái tóc của Sandersonia sau khi vừa mới dỗ dành đối phương ngủ thiếp đi, Lăng vẻ mặt tò mò lên tiếng hỏi. So sánh với kiểu gì cũng không chết, cùng lắm là nhiệm vụ thất bại mà thôi như Lăng, Hancock thế nhưng có thể là thật sự đối mặt với tử vong đó à. Cái này vậy mà cũng không sợ. Quả nhiên thật không hổ danh là Nữ đế tương lai sao. Tinh thần ý chí cái gì quả thực cao không giống người thường.

- Sợ??? Tại sao phải sợ ạ?

Hancock vẻ mặt ngây ngô nhìn Lăng, hỏi ngược lại.

Lăng: "........"

- Ạch!... Chẳng lẽ em không sợ chết sao? Chúng ta thế nhưng đã bị phán quyết xử tử hình.

Ngay từ buổi tối ngày hôm qua đám người cũng đã được thông báo về án phạt mà đám bọn họ phải chịu. Nếu Lăng nhớ không lầm thì lớn tuổi nhất trong ba chị em, Boa Hancock hiện tại chung quy cũng chỉ là đứa trẻ tuổi 12 mà thôi. Giống như một học sinh trung học lớp 6 đột nhiên bị người nói cho rằng bản thân sắp bị chém rụng đầu và còn không thể nào phản kháng hay bỏ chạy...

Cũng không phải tự nhiên mà Sandersonia tối hôm qua lại bị doạ cho khóc lóc cả đêm. Tuổi tác chẳng lớn hơn bao nhiêu Hancock lẽ nào thật sự là ngoại lệ rồi? Lăng quả thật tương đối tò mò. Phải biết rằng hồi bằng tuổi với Hancock hiện giờ cậu còn đang chơi gảy vòng với bắn bi ve đây. Thời điểm ấy mà bị nói cho rằng bản thân sắp bị chém đầu chết toi... Cái loại tâm tình ngồi chờ chết kia Lăng quả thật đã không cách nào tưởng tượng nổi.

- A! Là về việc đó sao?... Thế nhưng chẳng phải anh Ruby cũng không sợ mà. Anh Ruby nếu không sợ thì Hancock tại sao phải sợ?

Cô gái nhỏ vẻ mặt nghiêm túc như thật bày tỏ. Nhìn qua còn kém nước cầm thêm cái thước trên tay là có thể làm thành hình tượng cô giáo giảng bài rồi.

Hơn nữa đối với câu trả lời của đối phương...

"Sặc!!! Cái gì mà anh Ruby không sợ thì Hancock tại sao phải sợ. Đây là cái gì loạn tung tùng phèo cái gì lôgic???

Cực cưng! Chúng ta chẳng lẽ rất thân sao? Hơm nữa you and I thế nhưng là khác nhau đó à biết không??? Nhân vật bản địa như cưng làm sao có thể mang tính mạng của mình ra so sánh với cánh người chơi bất văn tử như tụi anh được.

Haizzz!!! Quả nhiên là không biết thì không sợ. Nghé con không sợ cọp nói chính là Hancock lúc này tâm trạng đi... bla bla." Lăng trong lòng cằn nhằn một thôi một hồi. Lời nói ra bên ngoài hách nhiên chỉ là.

- Hừm!!! Em nói cũng đúng!

- Như vậy rất tốt!!! Tiếp tục giữ vững lấy tinh thần đó biết không! Cái này rất có lợi cho giữ đẹp da.

- Dạ! Em đã biết.

"Cục cưng" Hancock rất là ngoan ngoãn liền nghe lời. Mà thành công giáo dục tương lai nữ đế một lần. Lăng lại bắt đầu quá trình nói chuyện tào lao làm quen với đối phương như thường lệ. Giống như cái gì trước kia sống ở Amazon Lily ra làm sao a? Ngày bình thường thì thích làm cái gì nào? Ước mơ của em là gì thế? Thích ăn cái gì nhất?...vv. Cũng không phải ngẫu nhiên mà xưng hô của hai người bọn họ biến chuyển được từ tôi- cô sang gọi em xưng anh. Cái này cũng là thành quả được tạo ra suốt cả đêm nói chuyện tào lao làm quen của Lăng đấy.

Còn chuyện sắp bị nhốt vào ngục giam "vĩnh viễn không thể trốn thoát" Impel Down cùng với hình phạt tử vong đang treo lơ lửng trên đầu???

Lăng khoé miệng cười nhạt.

Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Tuy rằng bởi vì hành động "tội ác tày trời" của mình mà bị phán quyết tử hình. Thế nhưng cũng chính bởi vì lẽ đó mà Lăng và đám người Hancock cũng không có giống với những nô lệ khác sẽ bị xử lý ngay tại trên đảo. Trái ngược lại bọn họ còn bị đưa đi tới Impel Down tầng sáu để chịu đựng hình phạt trước khi lĩnh án hành hình.

Nhìn từ bề ngoài thì đây quả thực là một kết cục cực kì tồi tệ. Thế nhưng đối với Lăng mà nói, chuyện này chẳng khác gì đám người kia đang gián tiếp giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Nguyên nhân bởi lẽ vị trí của Impel Down được xây dựng ở giữa hai đường vàng đai Calm Pelt (vùng biển không gió). Địa điểm này hiển nhiên đã nằm ngoài khu vực quần đảo Sabaody nơi cậu trước đấy hoạt động. Điều đó cũng có nghĩa là hai điều kiện bắt buộc cuối cùng mà Lăng cần phải hoàn thành là giúp đỡ Hancock rời khỏi Sabaody và giữ gìn an toàn tính mạng cho bản thân cho tới khi kết thúc 24h đồng hồ làm nhiệm vụ đều đã được hoàn thành.

Cũng vì thế cho nên trong lúc tàu lớn áp tải năm người một hổ ra khơi đi tới Impel Down, Lăng việc duy nhất có thể làm đó chính là ngồi tán gẫu trên trời dưới đất tăng thêm thân mật với cô nàng Hancock. Im lặng mà chờ đợi thời gian trôi dần dần qua. Cho đến khi...

...

- Tích... Tích... Tích...

- Thông báo: Nhiệm vụ "Tìm kiếm đồng hành" hoàn thành.

- Bạn thu được 10 triệu beri tiền thưởng. (Dành cho người hoàn thành nhiệm vụ SSS cấp.)

- Chân thực. Boa Hancock trở thành đồng hành của bạn. (Độ thiện cảm ban đầu phụ thuộc vào hành vi ứng xử của người chơi trong khi hoàn thành nhiệm vụ. Độ thiện cảm giảm xuống, vai trò đồng hành có thể bị tiêu trừ.)

- Tích... Tích... Tích...

- Chú ý: Cấp SSS nhiệm vụ "Ước nguyện của Hancock" hoàn thành. Tất cả nhiệm vụ "Tìm kiếm đồng hành" Boa Hancock các cấp bậc khác bắt đầu tiến hành huỷ bỏ.....

- Tích...

- Huỷ bỏ hoàn thành! Bạn thu được 97 điểm siêu cấp cơ sở ý thức. (Một điểm siêu cấp cơ sở ý thức có thể nâng cao 1 điểm đạo lực/sức phòng ngự hoặc 100 Hp của bạn)

- Bạn thay đổi và cố định lịch sử thế giới.

- Chú thích: Bạn có thể lựa chọn một lần duy nhất có hay không tiến vào giai đoạn lịch sử này để sinh sống. Thời hạn kéo dài cho tới khi bạn lựa chọn rời đi hoặc nội dung cốt truyện chính thức mở ra- Lufy ra khơi. (Bổ sung này chỉ dành riêng cho người hoàn thành nhiệm vụ SSS cấp)

- Rời khỏi lịch sử thế giới sau 3s.

- 3... 2.... 1!

- Đăng xuất!!!

Thế giới xung quanh trong mắt Lăng ngay theo sau thông báo của hệ thống đột nhiên tối sầm lại. Chờ cho tới khi Lăng tâm thần bình ổn. Hai mắt một lần nữa mở ra. Phía trước mặt thế nhưng đã biến trở thành biển xanh rộng lớn vô ngần khiến lòng người khoáng đạt thư thích.

Hai chân đứng bên trên bờ cát trắng. Tai nghe tiếng sóng vỗ. Trời xanh mây trắng. Gió thổi rì rào. Sau lưng dựa lấy núi cao. Nhìn lại trên bản đồ ghi rõ lấy ba chữ "Tân thủ đảo".... Một cảm giác thời gian trôi qua giống như đã có mấy đời. Thật mệt mỏi các kiểu không khỏi hiện lên trong thâm tâm Lăng vào lúc này.

- Yaaaaaaaaa!!!!

- Ca! Nguyễn Trọng Lăng trở lại rồi!!!!!

- Trở lại... Cơm con mẹ nấu rồi...!!!!

Một tiếng hô lên thật to giống như trút bỏ hết thảy phiền lo. Nhiệm vụ chết tiệt kia cuối cùng cũng kết thúc. Thần kinh của Lăng cuối cùng cũng có thể buông lỏng nghỉ ngơi một hồi.

Hô lên thoải mái xong. Lăng tạm thời thậm chí không cả muốn kiểm tra thành quả đã đạt được. Tinh thần uể oải trực tiếp liền đăng xuất ra khỏi thế giới trò chơi ra bên ngoài.

Mọi thứ trước đó trải qua cứ như là mơ vậy. Cậu muốn quay trở lại thế giới hiện thực một chút để tỉnh táo lại bản thân mình. Ngày sau còn rất dài chặng đường cần phải đi đó a. Trước hết phải giữ đầu óc cho thật minh mẫn vào đã mới được.

Trò chơi thế nhưng chỉ vừa mở cửa mới được có một ngày thôi. Mọi thứ cũng chỉ vừa mới được bắt đầu...

...