Chương 4: Bàn Cổ Ra Đời.
Vừa mới tới hắn …im lặng, không tin vào mắt mình nữa. Bàn Cổ theo tưởng tượng của hắn phải to lớn lắm chứ làm gì mà chỉ lớn hơn gắp hai người hắn, không phải trong truyền thuyết Bàn Cổ cao gần như có thể chống Thiên. Hắn nhẹ nhàng rõ vào quả trứng, hắn nghĩ không lẽ là do hắn đến đây nên xẩy ra hiệu ứng cánh bướm.
Lịch Vũ không biết sao bao năm hắn sinh sống ở Hỗn Độn thì thân thể hắn cũng phát triển đến mức khổng lồ. Ngay cả Bàn Cổ nổi tiếng có thân thể to lớn nhất thiên địa cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Sau một thời gian dài bế quan, thực lực hắn đã đến Thánh Tổ. Hắn hiện tại gần như là vô địch ở cái Hỗn Độn này, dù Đại đạo cũng chỉ đạt đến Thánh Tôn trung kỳ mà thôi. Muốn đấu với hắn còn kém xa.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên quả trứng, tìm hiểu bí mật khai thiên của Đại Đạo cho Bàn Cổ.
Dùng thần niệm dần dần hòa tan vào trong trứng, hắn làm vô cùng kỹ làm Đại đạo cũng không phát hiện điều gì bất thường. Sao một hồi hắn mở mắt. Dùng thời không pháp tắc biến khỏi nơi đây.
-
Cách nơi Bàn Cổ cùng Đại đạo không biết bao xa. Lý Lịch Vũ ngồi xuống cảm nhận những luồn đại đạo pháp tắc trong người Bàn Cổ.
Đến một lúc hắn dùng pháp lực vận chuyển theo những luồn pháp tắc trong người Bàn Cổ. Trước mặt hắn dần hình thành một quả trứng cũng khá giống quả trứng của Bàn Cổ. Đến khi quả trứng phát sang hắn thu tay lại. Nhìn quả trứng.
"Không hổ là Đại Đạo, tính toán giỏi lắm ngay cả Bàn Cổ cũng bị ngươi hại đến như thế."
Hắn lúc đầu vừa học trộm cách sáng thế của Đại Đạo đã phát hiện một điều kỳ lạ là trong cơ thể Bàn Cổ cứ như một máy hút các loại pháp tắc khác, nó đầy đủ ba ngan đạo pháp tắc, nhưng có điều không có một cái nào hoàn chỉnh cả dù là vậy tổng hộp lại thì hắn vẫn là Ma Thần hoàn hảo nhất.
Nhưng trong lần tự sáng tạo một cái mới vị thần này, hắn mới biết thì ra trong cơ thể Bàn Cổ có một loại ấu trùng kì lạ giống như ký sinh trùng, nó không bao giờ nở cho đến khi ký chủ đầy đủ năng lượng.
Nếu hắn đoán không sai Bàn Cổ khai thiên gặp Ma Thần ngăn cản, sau đó tự tay giết toàn bộ bọn chúng hấp thu 3000 Ma Thần pháp tắc còn lại hoàn chỉnh cho mình. Sau khi khai thiên ký sinh trùng này sẽ tự động ăn hết các loại pháp tắc trong người hắn. Giết chết hắn trong lúc hắn yếu đuối nhất. Sao đó thoát ra và tự hình thành một quy tắc tuyệt đối cho mọi sinh linh trong Thiên địa đó.
"Quá tàn ác"
Lý Lịch Vũ khó tin Đại Đạo lại tàn ác với con mình như vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây là chuyện nhà bọn hắn, hắn quan tâm làm chi.
Lại tiếp tục chạy đi thật xa, vừa đi hắn vừa khinh bỉ mấy tên Tung Của. Hỗn Độn vô bờ bến thế mà dám bảo Bàn Cổ vĩ đại hủy diệt cả một thế giới Hỗn Độn tạo Hồng hoang.
Hắn hiện tại muốn tiếp tục sáng tạo vài vị thần mới, muốn tạo thật nhiều thế giới.
Tiếp tục hàng tỷ năm, hắn trở lại nơi hắn lần đầu tiên xuất hiện. Trong thời gian này hắn đã sáng tạo một vài vị thần mới và thu hoạch khá nhiều thứ hay ho.
Hắn đã bước tới Thánh Tổ sơ kỳ đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá. Hắn còn phát hiện được Hoàng Chung Lý cùng Hỗn Độn Châu, điều là chí bảo của Hỗn Độn, ngoài ra còn vô số món bảo bối khác, có điều dáng tiếc là hình như Hồng mông vật không còn tồn tại nữa. Chắc do thời gian quá lâu những món này đã tiêu tán hết Hồng mông tử khí.
Hắn đem cất hết bọn chúng vào Đại Thiên Hồng Mông Tháp để tử khí bồi dưỡng, cái tháp này là trong lúc vô tình hắn phát hiện cách sử dụng trong chuyến đi này. Trong cái tháp nhỏ nhắn này là 9 tầng tháp với mỗi tầng không gian gần như vô hạn. Mỗi cái tầng không gian chứa vài chục cái Hồng hoang cũng là điều bình thường. Điều đặc biệt là không gian trong tháp luôn tự sáng tạo Tử Khí Hồng Mông không bao giờ cạn. Nghe không lầm, chân chính Tử Khí cho người nhập thánh, nên mỗi khi hắn tìm kiếm được linh thảo, thần dược thì điều ném vào đây. Ai bảo ngoài người ra thì Hồng mông khí còn có thể bồ dưỡng mọi sinh linh.
"Rầm"
Vài cái âm thanh từ xa xôi vang lên. Lý Lịch Vũ khóe miệng cười khẩy, cái thời khắc này cuối cùng cũng đến. Hắn bỏ mọi thứ thu hoạch vào tháp rồi biến đến gần nơi Bàn Cổ khai thiên. Hắn dùng Âm Dương pháp tắc ẩn mình vào Hỗn Độn.
Nhìn xa xa, thấy một tên to con hơn hắn một chút đang cầm một cây búa nở ra từ quả trứng, chân đạp một đóa sen, đầu đội một mảnh ngọc điệp. Nếu hắn đoán không sai cay búa kia là Bàn Cổ Phủ, đóa hoa sen kia là Hỗn Độn Thanh Liên cùng cuối cùng là Tạo Hóa Ngọc Điệp. Đáng tiếc mấy món này vừa sinh ra đã quyết định bị hủy hoại cùng tàn phá.
Cùng vào lúc này những vị thần Lý Lịch Vũ tạo ra cũng ra đời, dù sao thực lực lúc ấy của hắn cao hơn Đại đạo, nên muốn canh chính xác thời gian ra đời cùng Bàn Cổ không khó.
Có vẻ những vị thần này của hắn tựa hồ cũng bị Đại đạo phát hiện dù hiện tại Đại đạo không tăng lên bao nhiêu cũng vẫn là Thánh Tôn trung kỳ, nhưng những động tĩnh này cũng không khó để nó phát giác. Nó cũng hết cách dù nó cũng không làm gì được, thực lực của bọn chúng không yếu hơn Bàn huynh đệ đây bao nhiêu, Đạo không dám liều. Nó không muốn gây thêm truyện phiền phức cho kế hoạch của nó.
Thế là Bàn Cổ vừa sinh ra nhìn xung quanh, không một sinh linh hắn cũng khoanh chân ngồi xuống tu luyện chờ một thứ gì đó xuất hiện. Lại qua hàng nghìn năm hắn lại đứng dậy, cứ như đã quyết định gì hắn …
(đm, mấy cái thế giới Vũ nó tạo, sao này sẽ biết …)