Chương 6: Trăm năm sau.
"Lại bao lâu rồi, có lẽ dù thực lực tăng nhanh nhưng cách tu luyện này không phù hợp với ta."
Vũ thở dài, có chút chán nản. Hắn từng là người hiện đại luôn sống trong dòng người chen chút, không gian sôi động. Những năm qua hắn chỉ chú tâm vào tu luyện để sao này thoát khỏi Thiên đạo cầm túng, trói buộc. Nhưng đáng tiếc chính đại đạo cũng không thể nào làm gì bản thân nói gì đến Thiên đạo. Hắn dần nhớ lại những quá khứ đã quên lãng sao bao năm. Hắn hiểu hắn không thuộc về loại người thích yên tĩnh.
Có lẽ những điều trong mong của hắn không quá xa vời, hiện tại thực lực đã bước vào Thánh Tổ trung kỳ. Cảnh giới càng mạnh hắn càng hiểu thêm về pháp tắc. Không biết bao nhiêu năm mệt mỏi tìm tòi phát hiện chỉ cần đột phá Thần nhân pháp lực của hắn sẽ biến từ Thánh Lực thành Thần Lực đến lúc đó, xuyên toa đến thế giới khác tìm thú vui là chuyện vô cùng dễ dàng.
Lắc người, nhẹ nhàng bước xuống giường. Lý Lịch Vũ sản khoái vung vai một tý, hắn muốn tìm lại cuộc sống trước kia của mình nếu tốt nhất là không sử dụng sức mạnh của mình.
"A hô, muội tránh xa tỷ ra, tỷ giận rồi không chơi với muội nữa."
Vừa mở cửa ra, đập vào tai là tiếng hờn dỗi của một cô nhóc hắn có chút sững sờ lại nhớ đến trước đây có tạo ra hai con nhóc thì cũng bật cười.
"Ôi nào, ai làm tiểu tiểu cô nương của ta giận đây."
Hắn nhân lúc hai cô nhóc đang vui đùa, chạy lại ôm cô nhóc trông lớn tuổi hơn cười. Nhìn vào cô bé, hắn cũng có chút thương yêu. Hắn từng muốn có một cô em gái nhưng hoàn cảnh không cho phép nên cái ước muốn nhỏ nhoi này không thể nào xẩy ra, bây giờ nó lại hiện lên trên tâm linh già nua của hắn làm hắn như tiếp thêm sức sống, mỉm cười rạng rỡ.
Hai cô bé vừa định hốt lên kinh ngạc thì thấy hắn nở nụ cười, hai nàng như lạc vào ảo mộng. Dù mới 13 tuổi nhưng hai cô bé vẫn hiểu cảm giác này là gì, nên giả bộ quay mặt chổ khác không làm Thánh Tổ chán ghét mình. Vũ tuy chưa yêu ai bao giờ, nhưng nhìn hai cô nhóc đỏ mặt quay đầu đi nơi khác, đặt biệt là cô nàng trong lòng giấu mặt vào trong cả áo. Hắn làm sao không biết được chứ.
"Tựa hồ mị lực của ca cao hơn thì phải." Lý Lịch Vũ có chút tự luyến nghĩ.
"khặc …khặc"
Nhìn hoàn cảnh lúng túng, Lý Lịch Vũ giả bộ ho khan, làm hai cô nàng chú ý. Có vẻ như hắn thành công hai nàng điều tập chung lại nhìn hắn dù có chút còn xấu hổ.
"Có vẻ, ta hình như chưa đặt tên cho hai cô gái nhỏ nhắn đáng yêu của ta nhỉ." Lý Lịch Vũ có chút mất mặt. Là Thánh Tổ cao hơn cả đại đạo thế mà hai đồng tử vẫn chưa đặt tên, nói ra bị người cười chết.
"Vậy bây giờ ta đặt cho hai ngươi là Trúc Nguyệt cùng Lan Hinh, các ngươi cảm thấy thế nào."
"Đồng ý, chúng con đồng ý. Cám ơn Thánh Tổ đã ban tên."
Hai cô nhóc lần đầu tiên được đặt tên vui còn không kịp sao lại từ chối hơn nữa người đặt tên là người đã ban cho hai tỷ muội nàng sinh mệnh cũng ban cho họ nhịp đập hạnh phúc lần đầu tiên trong đời, từ chối là chuyện không thể nào.
Trúc Nguyệt chạy ra khỏi lòng ngực ấm áp của hắn cùng Lâm Hinh hai người cuối đầu bái tạ.
"Thôi … Thôi. Điều là người trong nhà làm gì khách khí thế. Thôi ta có chút việc ta đi trước đây. Cái này là Hồng Mông Tử Kim Bích Đơn là do ta dùng đúng 100 tia tử khí luyện thành một viên. Ai ăn vào đều năng cao tiềm lực. Đạt đến Thánh Tổ giống ta là chuyện không khó. Ta để đây chừng nào đạt đến Kim Tiên mới được ăn nghe chưa."
Lý Lịch Vũ vui vẻ, cười. Lại như nhớ điều gì lấy ra hai cái nhẫn trữ vật đưa cho Trúc Nguyệt cùng Lam Hinh. Nghiêm túc dặn dò. Hồng Mông Tử Kim Bích Đơn là do vô tình trong hỗn độn hang tỷ năm tìm ra cách luyện. Nhưng phải cần Kim Tiên với thân thể bất diệt mới có thể ăn, không phải vì nó có hại mà vì nó quá có ích, ích đến mức không thấp thu được toàn bộ dược hiệu thì sẽ tự động được sức mạnh của tử khí tẩy rửa đến khi sự tồn tại người đó không còn nữa.
Hắn biết các nàng còn nhỏ nên đã thiết lập thêm một cấm chế trừ khi đã là Kim Tiên không thì không mở ra được. Vũ không muốn xẩy ra sai lầm nào.
Lý Lịch Vũ dùng pháp lực tương đương Thái Ất Huyền Tiên đạp mây đi về phương xa. Để lại hai cô nhóc có chút buồn bả. Các nàng nghĩ mình chỉ mới Huyền Tiên không biết bao giờ mới thành Kim Tiên. Các nàng không biết dùng 100 năm mà từ mấy cô bé chỉ Địa Tiên(1) tu thành Huyền Tiên đã là kinh khủng không kém các Tiên Thiên Sinh Linh (2) trong Hồng hoang.
--
Lại vân du vài năm, một thời gian quá ngắn nếu so sánh với nơi không có khái niệm thời gian này.
Lý Lịch Vũ cuối cùng cũng chạm đến đất liền. Cả vùng đất liền, sinh linh như kiến, rừng tiên mộc che kính cả một bầu trời. Phi trùng, phi điểu bay khắp thiên không. Hắn nhìn cả hồng hoang đổi khác, cũng cảm thấy vui mừng cho tên Bàn Cổ ngu ngốc nhưng hiện lương kia.
"Ê này tên kia, ngươi là ai lại dám xuất hiện trong khu vực của Long tộc bọn ta."
(Như đã hứa 2 ngày 4 c, chờ y)