Chương 11: Không Biết Tên.
Từ khi vào đây. Lý Lịch Vũ chỉ có một cái ý nghĩ là …CMN. Phượng tộc không hổ nổi danh là mỹ nữ như mây đến đâu điều gặp những cô gái xinh đẹp hiếm có. Nhưng điều này không làm hắn muốn chửi như thế.
Từ lúc vào đây hắn chưa hề gặp một nam nhân nào… không một bóng người. Cộng thêm đó bọn nữa nhân trong tộc cứ nhìn hắn bằng con mắt lạ lạ. Làm nổi cả da gà. Bây giờ thì Lý Lịch Vũ đã biết rốt cuộc ba cô gái làm sao cười nức nở đến thế. Nhìn ba cô nhìn hắn cười quái dị … hắn hận.
"Bốp"
Nhân lúc các nàng cười, hắn đi lại sao lưng mấy nàng đánh một cái vào từng cái mông, ba âm thanh rên rỉ vang lên. Tú Tinh, Tố Trinh cùng Hàm Yên che miệng xấu hổ nhìn mọi người hai bên đường đang quái dị nhìn mình. Mấy nàng tức giận quay lại tính sổ cùng hắn, lại phát hiện hắn chạy mắt tích. Các nàng hận nghiến răng xoa cái mông, lần đầu tiên các nàng thấy nhục nhã như thế.
"Đứng lại đó tên khốn nạn"
Ba người dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hắn, quyết tâm cho hắn một bài học. Các nàng không biết nếu một người đàn ông khác mà làm giống hắn có lẽ các nàng sẽ đem kiếm gác lên cổ hắn chứ không phải chơi đùa như bây giờ.
Lý Lịch Vũ không biết Âm Dương công pháp của hắn ngoài việc tự động hấp thụ tinh hoa Hỗn nguyên. Từ nam tu luyện công pháp này sẽ thiên chủ yếu về Dương mà nữ là thuộc Âm cho nên người tu luyện công pháp này có sức hấp dẫn khác giới gần là như vô hạn.
------------
Phượng Cung.
"Để ta vào."
Hắn cùng ba người chạy đến cung điện to lớn nhất. Tố Trinh đi trước, nàng dùng ngọc bội nhét vào một cái rãnh sau đó một cánh cửa không gian hiện ra, nàng bước vào đó, vài phút sao cánh cửa mở rộng ra. Đã được nhắc nhở, ba người cùng bước vào.
"Hoang nghênh vị công tử này đã đến đây. Chúng tôi được biết là người đã cứu công chúa của chúng tôi. Chúng tôi xin cảm tạ, nhưng có điều …"
Một cô gái xinh đẹp thành thục, mắt to tròn, ngực to, mông lớn đi ra. Tiến về phía hắn mở miệng. Nàng nói chuyện một nửa rồi dừng lại.
" Có gì thì cứ nói."
Lý Lịch Vũ có chút khó chịu, đường đường một Thánh Tổ mà ngay cả vào cửa nhà người khác cũng bị ngăn cản. Hắn phong bế thực lực nhưng không có nghĩa ngạo khí hắn cũng phong bế. Hắn nhẫn nhịn đùa giỡn tới đây cũng là do tâm thái khi còn ở hiện đại mà thôi.
"Chúng tôi chỉ muốn đảm bảo, công tử đây không phải người của thế lực nào khác."
Thái A cũng bất ngờ trước cử chỉ bình thản của hắn. Theo nàng nghĩ mọi cường giả ai ai cũng có ngạo khí huống chi một vị Thái Ất Huyền Tiên cao cấp tu sĩ. Nhưng nghĩ đến do bên nàng có lỗi trước cũng không tiện mở miệng. Nàng chỉ muốn xem xét hắn có phải là người của thế lực bí ẩn nào khác, không điều này quả có chút thất thố đối với ân nhân của mình.
"Phượng Thái A cô cô, sao người lại như thế, người …"
"Không cần nói nữa, cách nào."
Lý Lịch Vũ ngăn lại Hàm Yên, hắn không muốn phiền phức. Hơn nữa hiện tại hắn tâm tình không được tốt lắm. Nếu bùng nổ ở đây thì không biết hậu quả như thế nào, hắn không phải loại người xem mạng như cỏ rác.
"Đúng là một nam tử hán. Công tử chỉ cần nhỏ máu vào chiếc gương này nó sẽ tự động phát đen khi người có ý đồ xấu với Phượng Tộc." Thái A có chút xấu hổ giới thiệu. Nàng xuất ra một tấm kính đưa cho hắn.
"Được"
"Toản"
Lý Lịch Vũ bình thản lấy chiếc gương nhỏ một giọt máu vào. Ba giây sau, mọi người chờ kết quả thì …"Rắc". Cái gương vỡ ra thành nhiều mảnh. Thái A không thể tin nhìn mảng vở trên đất, não bộ nàng như tạm ngừng suy nghĩ trong chốc lác.
"Không thể nào đây là tiên thiên linh bảo, muốn phá vỡ nó cũng cần ít nhất Kim Tiên. Nhưng …Chẵng lẽ …."
Thái A kinh hãi nàng có một suy đoán vô cùng kinh khủng. Hắn ít nhất đã là Đại La Kim Tiên thậm chí còn cao hơn. Không thì một giọt máu không thể nào làm một Tiên Thiên Linh Bảo phá nát được. Càng suy nghĩ nàng càng sợ hãi. Một Đại La Kim Tiên lại bị các nàng chọc giận thì một Đại trưởng lão như nàng chết trăm lần cũng không thể bù đắp được.
"Vị …Tiền Bối đây, thành thật xin lỗi. Chúng ta có chút lo lắng cho tộc nhân quá mức nên mong tiền bối bỏ qua."
Hồng hoang là nơi lấy thực lực vi tôn nàng dù là Kim Tiên sơ kỳ nhưng cũng không dám bất kính với đại nhân vật phất tay đã giết cả trăm tên như nàng. Ngay cả Phượng Tổ cũng mới là Kim Tiên hậu kỳ nếu gặp hắn, ngay cả nàng, một chủ tộc cũng phải cúi đầu trước Lý Lịch Vũ.
Hắn bây giờ có chút hối hận, nhìn Thái A cuối đầu hắn ngộ ra rằng, có một số lúc thực lực vẫn là tất cả.
"Không sao, ta chỉ xin ở đây một thời gian tĩnh tu cùng người hướng dẫn có được không. Hả."
Hắn ngộ ra, giọng nói cũng càng thêm bá đạo. Dù thế Thái A vẫn suy nghĩ một lát rồi gặt đầu, nàng không có can đảm từ chối mà cũng không có lý do. Một Đại La Kim Tiên ở lại đây không chừng có thể thành người thủ hộ cho Phượng Tổ cũng có thể.
----------
Sau một hồi đi khắp các con phố cùng vô số ánh mắt của các thiếu nữ Phượng tộc trẻ tuổi cuối cùng hắn cũng đã tới khu nhà mà hắn được sắp xếp. Hắn mở cửa bước vào, nhìn cả căn phòng đầy đủ tiện nghi cũng hài long gật đầu. Nói với Thái A.
"Cám ơn ngươi, ta cùng con gái ở tạm lại đây vậy."
Phượng Thái A nghe hắn cám ơn cũng ngượng ngùng gật đầu đáp trả. Dùng đôi mắt không nở, nhìn hai người. Trước khi đi còn quay đầu lại nhìn hắn.
"Nếu sau này ngài có gì thiếu thốn cứ nói cùng ta. Ta sẽ lo liệu tất cả." Nói xong nàng cất bước quay về. Trong tim nàng bây giờ … Rất loạn.
Lý Lịch Vũ kỳ lạ nhìn bóng lưng của nàng, hơi lắc đầu. Lúc đầu thì không ưa thích hắn, lúc sau thì ân cần đến thế có lấy lòng cũng không cần nhất thiết phải tình cảm như thế a, không thật là không hiểu nỗi. Hắn thầm than:"Con gái thật khó hiểu."
Chỉ có mấy người Hàm Yên ngoài cuộc là hiểu, trong lòng các nàng cũng bất ngờ trước kết quả này. Càng muốn mắng tên đầu đất kia ngu ngốc, hắn không biết với cái vẻ bề ngoài không chê vào đâu được lại là một cường giả, có bao nhiêu cô gái mà không siêu lòng cơ chứ. Đúng là tên ngốc.
Các nàng quay lưng lại ai về nhà nấy. Để lại một mình Lý Lịch Vũ không biết nói gì. Đành ảo não bế Nữ Oa quay về phòng.
(móe anh em nghĩ, ta viết vậy có ok không hay là đẩy tình tiết nhanh một chút.)