Chương 8: Đi Phượng Tộc Gặp Hàm Yên.

Nhị Thứ Nguyên Ảo Mộng

Chương 8: Đi Phượng Tộc Gặp Hàm Yên.

10 năm sau.

Những năm nay, Lý Lịch Vũ bế Nữ Oa đi khắp hồng hoang để giải sầu. Nhưng cũng dần mệt mỏi với ngày tháng vân du không nơi đặt chân này. Hắn cảm giác sau bao năm, lần đầu tiên hắn cảm giác cần nơi đặt chân đến thế.

Nhìn xuống địa đồ, phát hiện Phượng tổ khá gần nơi hắn đứng. Có thể hắn sẽ xin vào nghỉ tạm tiện thể tham quan một chút loài đứng đầu phi cầm và là một trong ba bộ tộc bá chủ hồng hoang này sẽ ra sao.

Cất bản đồ vào nhẫn, hắn bế Nữ Oa bay về hướng Phượng Tổ. Bản đồ này là do hắn trong một lần tẻ nhạt dùng thần thức quét ngang toàn bộ hồng hoang ghi chép lại, nhờ nó mà hắn có hướng đi chính xác.

-------

"Rầm"

Vừa mới đi không bao lâu, dùng thính lực của hắn nghe thấy phía trước có âm thanh đánh nhau. Dùng pháp lực che dấu, bỏ Nữ Oa vào một kết giới, hắn tiếp tục tiến về đó.

"Đồ bỉ ổi."

"Khặc khặc. Lũ chim các ngươi tuy xấu xí nhưng mà khi hóa hình thì lại vô cùng đẹp bản đại thiếu muốn nuôi các ngươi làm tỳ nữ."

Hắn nhìn thấy đầu tiên là một con Phượng Hoàng đang bị thương nằm trên một ngon núi xung quanh hầu như tan hoang không còn một ngọn cỏ. Trên bầu trời là một con Rồng đang soi mói lấy con Phượng Hoàng. Nghe con rồng đó nói thì hắn cũng biết được chuyện gì xẩy ra và cũng không ngạc nhiên lắm. Long Tộc nổi tiếng có tính ‘Dâm’ không hạn độ mà Phượng Tộc thì nổi tiếng mỹ nữ như vân, chuyện đoạt Phượng tộc làm nữ nô cũng không khó hiểu lắm.

"Tên khốn nạn Long Bá Minh, ngươi có giỏi thì đánh nhau đường đường chính chính phân cao thấp với ta, một nam nhân mà lại đánh lén một người phụ nữ như ta không biết bọn Long Tộc của các ngươi có còn mặt mũi không."

Phượng Hàm Yên như đang bất mãn, thật ra nàng đang khích tướng cho tên Long Tộc ngạo mạng này cho nàng thời gian hồi phục. Nàng tin nếu hắn ngu ngốc cho nàng cơ hội hồi phục, dựa vào cái tốc độ đứng đầu tất cả các loài của Phượng Tộc lại tẩu thoát không khỏi hắn, dù sao hiện tại nàng cùng hắn điều Huyền Tiên hậu kỳ đỉnh phong trên lệch không quá cao.

"Ha ha. Con chim ngu ngốc. Ngươi tường ta dễ mắc lừa vậy à, bọn ngươi nổi tiếng cả hồng hoang tốc độ không loài nào so được. Cho ngươi thời gian hồi phục cũng tương đương cho ngươi cơ hội tẩu thoát thôi."

"Ngao"

Long Bá Minh vừa nói xong, miệng phun ra một cột sáng đâm thủng cánh của Phượng Hàm Yên không cho nàng bay được nữa.

"A…Tên cẩu vật. Mẹ ta nhất định trả thù cho ta."

Tiếng hét đau đớn vang lên. Hàm Yên như tuyệt vọng nhìn cơ hội đào thoát cuối cùng mình bị đập nát, nàng quyết tâm tử chí. Trong tộc cũng từng có một ít truyền miệng về Lông Tộc háo sắc như thế nào. Nàng không muốn mình bị ô uế thà nàng chết còn hơn.

"Con rồng súc sinh kia, cút ngay."

"Vèo"

Một nhát chém tràn ngập kiếm khí như muốn xé tan không gian bây về Long Bá Minh chặt đứt một cái chân của hắn. Hắn gào hét điên cuồn, dùng pháp lực quay đầu bay thật xa về phía sau, dùng đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt hướng về Lý Lịch Vũ. Truyện vừa xẩy ra, cũng làm Hàm Yên dừng lại nhìn về hắn. Nàng hốt hoảng.

Hắn xuất hiện với vẻ ngoài lịch lãm, tuấn tú không thể nào tả nổi, nàng chưa bao giờ thấy một người có mị lực như thế này bao giờ. Hắn xuất hiện như một ánh sao sáng chiếu rọi con tim nàng trong lúc nó cần sự trợ giúp nhất. Ngay trong cái nhìn đầu tiên trái tim nàng đã lưu lại một bóng hình không thể xóa nhòa.

Quay mặt đi, nàng đỏ mặt thầm mắng: "Hàm Yên ơi là Hàm Yên, đang giây phút sinh tử thế mà ngươi còn …".

"…"

Lý Lịch Vũ im lặng nhìn nàng, hắn thật ra lúc đầu cứ tưởng sẽ được chào hỏi mà ai ngờ nàng cho hắn ăn bơ làm hắn lâu rồi mới cảm giác nhục thế.

"Khục khục... Vị đạo hữu đây có cần ta trợ giúp gì không." Hết cách rồi, hắn đành ho khan nhắc nàng vậy. Hắn cảm giác con rồng kia thiếu kiên nhẫn rồi.

"A…Đa tạ vị đạo hữu đây, nếu không phiền xin đạo hữu đây xua đuổi giùm ta tên Long Bá Minh này, ta là con gái của Tộc trưởng Phượng Tộc sau này sẽ hậu tạ đạo hữu thật tốt." Nàng được hắn làm tỉnh có chút xấu hổ cầu xin.

Lý Lịch Vũ có chút kinh ngạc không ngờ nàng là con gái của Phượng Tổ. Cũng bất ngờ con rồng kia có gan đến thế, nếu không lầm thì hắn chắc cũng là con của Tổ Long nếu không đã không dám làm vậy. Dù sau, việc này có liên quan đến mối quan hệ giữa hai Tộc.

"Long Thiên Trảo"

Một cái trảo rồng to lớn đập xuống nơi hai người đang đứng. Tên Long Bá Thiên hết kiên nhẫn nghe hai người nói, cánh tay đau nhứt như muốn tát vào mặt hắn. Từ khi sinh ra đến giờ ngay cả cha hắn là Tổ Long cũng không làm hắn đau như vậy.

Lý Lịch Vũ bình tĩnh nhìn Long trảo to lớn đập xuống, hắn ôm Hàm Yên đã hóa hình người vào ngực. Biến ra khỏi nơi đó.

"Bùm"

Gần trăm dặm như bị hủy diệt, cây cối bay khắp nơi, các sinh vật nhỏ yếu bị đè ép chết không còn hình dạng. Cả một cánh rừng tan hoan, lưu lại chỉ còn là một bàn chân khổng lồ.

Lông Bá Minh nhìn cái hố do trảo hắn tạo ra có chút cảnh giác. hắn không tin một người có khả năng chém đứt tay hắn lại chết nhanh như vậy.

"Không xong …A"

Hắn vừa cảm nhận nguy hiểm vội lách mình nhưng đáng tiếc không kịp. Một luồng kiếm khí sắc bén đã chém vào sường phải của hắn mang đi theo một lượng lớn vảy cùng máu thịt, ngay cả xương cũng lộ ra ngoài.

"Long Thần Thuấn."

Thấy tình hình không ổn cố nén đau đớn hắn dùng bí pháp, thuấn di ra thật xa. Hắn cố chạy thật nhanh về hướng Long Tộc hắn muốn báo cho cha hắn báo thù cho hắn.

"Đoạn Thiên Chém"

Không cho thời gian hắn suy nghĩ,một đạo kiếm ảnh tràn đầy ‘Đoạn’ pháp tắc rơi vào người hắn. ‘Đoạn’ pháp tắc sắc bén vô cùng vừa chạm vào da thịt hắn cơ ngay lập tức chẻ thân thể của hắn làm bốn khúc, long huyết bay đầy trời. Cả một vùng như tấm máu có hoa mĩ mà cũng thê lương.

(còn chương nữa, oke thế là 2 ngày 4 chương hoàn thành, ta không thất hứa bao giờ nhé.)