Nhất Nguyệt Chi Dương - Vô Hạn Lưu

Ma thú

Ma thú

Quân Dương tiện tay bỏ điện thoại vào trong túi quần.

Hắn bây giờ cần đi trở về căn phòng thuê trước của hắn, tất cả đồ đạc trong nhà, máy tính, laptop, cùng một số thứ quan trọng đều bỏ ở phòng cho thuê.

Hắn mở cửa, hít lớn một hơi, nhắm mắt nhắm mũi gào to, âm thanh khống chế rất tốt, không có quá nhu nhược, cũng không có quá lố bịch: "Quản gia, quản gia, đồ ăn sáng của ta đâu!?"

Quản gia lập tức lộc cộc chạy tới: "Nhị thiếu gia, lập tức có ngay!"

Quân Dương xuống lầu, ngồi xuống bàn ăn.

Người hầu bưng bữa sáng ra, là cháo trắng và quẩy.

Quân Dương đương trường đen mặt, hất văng bát cháo ra, vẩy vào tay người hầu đứng bên,: "Đường đường là nhị thiếu Quân gia, ông lại cho ta ăn mấy món bố thí cho ăn mày thế này, là Quân gia sắp phá sản hay là ông khinh thường ta?!"

Người hầu nữ chịu đau không dám nói, chỉ có thể cúi đầu trộm khóc.

Người hầu hạ cho Quân gia cũng cảm thấy bất an, không nghĩ tới vị chủ tử lần này tính cách kém như vậy. Cuộc sống sau này của bọn họ thật khó thể an ổn mà sống.

Quản gia cũng xuất thân từ người hầu trong nhà, nhìn thấy người hầu bị Quân Dương bắt nạt không dám nói, lại nghĩ đến cảnh ngày xưa, trong lòng không khỏi bị dâng lên tức tối.

Quản gia che dấu sự chán ghét cùng mất kiên nhẫn trong mắt, giải thích: "Nhị thiếu gia, gia chủ, phu nhân cùng Đại thiếu, tam tiểu thư bình thường đều ăn như vậy."

"Bình thường gì chứ, không phải người nhà hào môn, mỗi sáng đều ăn 7, 8 món, tất cả sơn hào hải vị, sao có thể đơn giản như vậy!"

"Nhị thiếu, bình thường Quân gia đều ăn như vậy. Nếu ngài muốn ăn thứ khác, để tôi kêu người hầu làm"

Người hầu nữ ban nãy bị dính cháo Quân Dương hất thấy vậy, trong lòng không cam tâm. Dù cháo của 4 người Quân gia nấu từ gạo ngon, bột cũng được ủ từ 4 h sáng. Không giống như bát cháo và quẩy trước mặt, đều là đồ thừa từ đồ ăn hôm trước. Nhưng mà, vậy thì sao chứ? Chẳng qua là kẻ dã man, từng bị tống vào tù, bước được vào Quân gia đã là phúc tám đời của hắn. Còn đòi hỏi nhiều, mặt rất dày.

Quân Dương bực dọc đứng dậy: "Không cần, không cần, nhìn mặt ông là hết muốn ăn, mệt cái người rồi. Ta đi lấy cái xe đi, chìa khóa lấy rồi. Đi đây."

Quản gia tức giận đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của Quân Dương dần dần biến mất.

Một lúc sau, như nhớ ra cái gì, quản gia vỗ vỗ đầu, vẻ mặt kinh hoảng chạy ra gara.

Quả nhiên, vừa tới nơi, chiếc xe Lamborghini của đại thiếu liền mất tung tích.

Đó là chiếc xe Đại thiếu thích nhất!

Vẻ mặt của quản gia lúc này, như biểu đồ hình quạt, 3 phần khó tin, 2 phần hổ thẹn, 5 phần tức giận.

Một câu, dễ nhìn:))

---------

Quân Dương dùng chế độ lái tự động, hai tay rảnh rỗi lướt fb, suy nghĩ lại bay về phía phương xa.

Hiện tại, 2 người có cơ hội trở thành gia chủ đời sau của Quân gia nhất chính là Quân Giang Hạ Quân đại thiếu cùng em trai họ của hắn, Quân Nhất Việt.

Quân Giang Hạ tuy là con của Giang Hạo, nhưng luận về tâm kế còn không bằng một phần mười của Giang Hạo, năm nay cũng vừa vặn 29 tuổi, đúng là lúc ngạo khí tràn đầy. Bị người nâng quá cao, đến lúc thất bại, có lẽ sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.

Quân Nhất Việt, con của nhị thúc Giang Nhiên, mặt ngoài ôn nhuận, bên trong lại mưu kế đa đoan, nhưng kẻ thông minh thường có nhiều thói xấu, ví như -- kiêu ngạo!

Chỉ cần có tính kiêu ngạo, vậy liền có sơ hở.

Hai kẻ này, thiên chi kiêu tử từ nhỏ rồi, nên kiêu căng, coi thường kẻ yếu. Cả hai người hắn đều gặp qua, ánh mắt họ nhìn hắn lúc giả trang ngốc nghếch là trần trụi khinh thường.

Đột nhiên, Quân Dương liếc nhìn bên ngoài, nhìn đến bên ngoài tòa cao ốc trên đất có một bóng dáng to lớn, ngay sau đó tiếng cảnh báo vang lên.

Đám người đang đi trên đường vội vàng xếp hàng chỉnh tề, chạy vào trong khu an toàn, ngay cả những người còn ở trên xe cũng vội vàng lao ra, trốn vào khu an toàn.

Quân Dương cách khu an toàn một khoảng xa, liền nhanh chóng tắt chế độ lái tự động, điều khiển xe đến khu an toàn.

Từ 50 năm trước, thế giới đột nhiên xuất hiện số lượng lớn ma thú, chúng tàn sát con người, lấy máu cùng da thịt con người làm mĩ thực.

Mà nguyên nhân những con ma thú này xuất hiện, đó chính là do bầu trời thủng tần ozon, trực tiếp dẫn tới không gian xuất hiện khe hở, quái vực từ đó mà trèo ra. Ở những khe hở đó, tuy được chính phủ dùng toàn lực canh gác, dùng nhiều vũ khí để giết chết quái vật ngay từ trong trứng. Nhưng có rất nhiều lúc không thể phòng được, giống như con quái vật đầu sư tử đuôi chim hiện tại.

Chỉ vài chục giây, trên đoạn đường chỗ Quân Dương gần như không có bóng người.

Vì sao nói gần như?

Vì trên con đường trống trải vẫn còn có một người.

Quân Dương lạnh mắt, nhìn hắn vùng vẫy đứng dậy, nhưng nửa đứng lại ngã xuống.

Đó chính là tên đại ca trên danh nghĩa của hắn, Quân Giang Hạ.

Tình hình của hắn không mấy lạc quan, hiện tại hắn đang bị thương ở chân, vừa nãy có lẽ có người đánh ngã chiếc nạng của hắn, làm cho Quân Giang Hạ ngã quỵ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, muốn dùng hai tay lê đến khu an toàn

Con ma thú kia nhìn thấy hắn, lập tức xà xuống.

Trong nháy mắt, người trốn trong khu an toàn đồng loạt hít một hơi khí lạnh, buông đầu không dám nhìn thảm cảnh.

Móng vuốt của con ma thú cặp vào người Quân Giang Hạ.

Hắn vội vàng lấy súng điện giấu trong người, bắn vào chân ma thú, con ma thú đau đớn, buông lỏng lực móng vuốt.

Thân là Đại công tử Quân gia, những thứ như súng điện hoàn toàn có thể sử dụng phòng thân. Nhưng xui xẻo chính là, hôm nay hắn vừa lúc chưa nạp năng lượng cho súng điện. Bắn xong một phát này, súng điện cũng thành phế thải.

Quân Giang Hạ chớp lấy cơ hội, tránh thoát khỏi ma trảo quái vật, nhưng vì chân bị thương, không thể đứng vững, lại ngã trên mặt đất.

Hắn lê trên đất, kéo dài đôi chân sớm đã máu chảy đầm đìa.

Con ma thú tức giận, một lần nữa sà xuống, muốn giết kẻ gây ra thương tích cho nó.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Quân Giang Hạ hẳn phải chết, một đôi chân nhanh chóng đá vào thân ma thú, thân ma thú bị lõm một khối, bị đạp bay sang bên tòa kiến trúc bên đường, làm tòa nhà ùn ùn sụp đổ.

Nữ nhân hai mắt hơi dừng lại, thầm nghĩ, chắc là sẽ không tìm ta đòi tiền bồi thường đâu nhể? Nếu cần bồi thường, hẳn cũng không quá mức đâu ha, tòa nhà này chắc chắc cắt xén nguyên liệu, cho luật sư chi tiết này, tiền bồi thường cũng giảm được kha khá...

Người vừa cứu Quân Giang Hạ là một nữ nhân, mặt che khăn đen, bộ quần áo phông thoải mái, tóc mái che trán, để lộ ra một đôi mắt đen láy. Thân hình trước đột sau kiều, dù bị áo phông to lớn che khuất vẫn đủ khiến nam nhân huyết mạch phun trướng.

Đối lập với vẻ ngoài nhu nhược, trong mắt nữ nhân tràn đầy sát ý và bực bội, nhìn kĩ còn mang theo chút... xấu hổ?

Mà lúc này con ma thú lúc này bị choáng váng, không nhịn được lùi xuống, lại thất thiểu đứng dậy, tấn công về phía nữ nhân.

Vốn tưởng rằng nữ nhân sẽ tránh thoát, nhưng cô vẫn đứng y nguyên đó, thậm chí còn rảnh rỗi giơ ngón giữa khiêu khích: "Đến đây!"

Đám người trong khu an toàn vội vàng hô

"Tránh ra đi!"

"Đừng!"

"Vào đây đi!"

"Chạy đi!"

"Ai đó cứu cô ấy đi, tôi không dám nhìn nữa!"

Ngay cả Quân Giang Hạ cũng mở to mắt, lo sợ nhìn cô gái.........