Nhất Nguyệt Chi Dương - Vô Hạn Lưu

Hệ thống

Hệ thống

Ma thú hung ác bay tới, nhưng điều đáng kinh ngạc xảy ra.

Nữ nhân cầm một chân con thú, nhảy điệu xoay vòng, xoay vòng, xoay đến xinh đẹp, như vũ công nhảy ba lê, xoay hết lần này đến lần khác.

Ma•vũ công•đáng thương•chóng mặt khóc hu hu•Thú:.........

Người ta là cái ma thú bảo bảo, sao nỡ đối xử với người ta như vậy a~

Lại một lần nữa bị hất bay ra, ma thú tỏ vẻ, nó đã thành phật:)

Lúc này, đội cảnh sát đặc biệt đã gần đến, nữ nhân nhanh chóng chạy vào ngõ nhỏ.

Đợi sau khi ma thú bị chế trụ, bị trói chặt như bánh chưng, chở về cục ma thú quản lí, người trong khu an toàn mới lần lượt ra ngoài.

Con đường trống rỗng bây giờ tràn đầy người, sổi nổi nói về nữ nhân vừa rồi.

-------

Nữ nhân chạy vào ngõ hẻm, đến một căn nhà, gõ gõ cửa.

Trong phòng truyền ra tiếng ngái ngủ:"Ai đấy?!"

"Cha ngươi đây!" Thình lình, nữ nhân phát ra giọng khàn khàn, đây chính là giọng được thích nhất trong mấy bộ kịch truyền thanh, độ gợi cảm là max. Nhưng không thể phủ nhận, đây, là, giọng, nam.

"Con mẹ ngươi, ngươi nói ai hả, không biết Đông tử này hay... A, Tứ gia!!!"

Nam nhân mở cửa, không kiên nhẫn mà quát, sau khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ nhân, khuôn mặt như lật bánh tráng mà thay đổi 180°, biến thành nịnh nọt chân chó.

Nữ nhân vỗ vỗ vai Đông Tử:"Lâu rồi không gặp. Cha vẫn khỏe chứ."

"Tứ gia, ngài đừng làm như vậy, tôi sợ, mà ngài đang làm cái gì vậy, đồ....."

"Đi lấy xe mang đến ngõ 511 cho tôi, tôi đỗ ở gần khu an toàn, đi đi."

Nói xong, nữ nhân vào nhà, cầm một mũi tiêm, lập tức tiêm vào cơ thể một chất dịch màu đỏ.

Chưa đến 1 phút, biến hóa xảy ra, vóc dáng cao, ngực hẹp lại, cơ bắp trên tay hiện rõ. Rõ rõ ràng ràng là một nam nhân, chính là Quân Dương.

Đông Tử đi vào lấy áo cảm thán:"Mỗi lần thấy thuốc của ngài, ta đều thấy thế giới quan điên đảo. Ai có thể nghĩ một em gái mềm mại lại biến thành mỹ nam cơ bắp 6 múi, thô to, khụ khụ, được chứ nhỉ."

Đông Tử 4 năm trước là người chuyên môn mua dược liệu cho Quân Dương.

Trước kia, Quân Dương từng học giải phẫu cùng nghiên cứu thuốc.

Quân Dương liếc liếc Đông Tử một cái, lần này đi vội, chỉ kịp lấy lọ thuốc biến đổi gen, từ nam biến thành nữ. Hôm nay biến thành nữ nhân, hắn nhớ A Nguyệt.

Cô cũng rất nghĩa hiệp, nhìn thấy người ngã giữa đường, dù là ai, cô cũng giúp. Vậy nên hiện tại cứu Quân Giang Hạ chỉ là tích đức cho A Nguyệt thôi, nhất định là vậy.

Quân Dương đi qua con hẻm vô danh này, đi đến hẻm 511. Hắn đổi ý, sẵn tiện ở đây, liền đến thăm các bác luôn.

Vừa đến hẻm 511, lập tức có người tinh mắt thấy Quân Dương, hô hào,:"Mọi người! Tứ gia về rồi, ngài ấy về rồi!"

Lập tức, từ chủ quán mì ở đầu hẻm đến chủ quán cắt tóc ở cuối hẻm, tất cả đều chạy ra.

"Tứ gia, tứ gia, tứ gia đâu???!"

"Tứ gia, ngài về rồi!"

"Tứ gia, lại đây ta xem nào, gầy mất mấy cân rồi."

"Tứ gia, ta nhớ ngài lắm,hic,hic."

"Tứ gia vào tiệm của ta, miễn phí cho ngài bát mì."

"Tứ gia....."

Quân Dương hiếm thấy lộ ra tươi cười, vội xua tay,:"Các bác, các dì, thôi không cần đâu, cháu về tiệm net lấy ít đồ thôi. Ngày sau cháu sẽ đến thăm từng nhà. Cảm ơn các bác, cháu lấy đồ xong còn có việc bận, cháu đi trước. Chào các bác."

"Ừ, đi đi. Nhớ là phải đến thăm các bác nhớ, mấy năm ngài đi, bác nhớ lắm cơ. Nhớ đến nghe chưa!"

"Vâng. Cháu sẽ đến."

-----------

Quân Dương đi lên lầu 2 quán net.

Phòng không có bụi, hẳn là trong 4 năm có người thường xuyên quét dọn.

Đồ vật vẫn đặt nguyên vị trí, trên bàn vẫn còn đặt quyển sách ôn thi.

Hắn đi đến chỗ bàn, trong mắt chứa tia hoài niệm.

Bàn có hai chiếc ghế, khi trước A Nguyệt cùng hắn vùi đầu ôn thi trên chiếc bàn này. Một ông chú già như hắn ghé đầu chụm tai với A Nguyệt, cùng ôn thi vào đại học.

A Nguyệt rất lùn, chỉ đến 1m65, hắn thì cao lớn, phải đến 1m8, mỗi lần cô nói chuyện lại là một lần hắn cúi người, vì cô nói: Quân Dương, ngươi cao như vậy, mỗi lần nói chuyện ta đều phải ngẩng cao đầu, lần sau, nhất định phải cúi thấp xuống chút, vậy ta mới không bị đau đầu.

Hắn thích cô, mỗi lần nói chuyện đều hạ thấp lưng xuống bằng cô.

Khoảng thời gian đó, là lúc hắn hạnh phúc nhất.

Quân Dương mở ngăn tủ bên dưới, lấy ra một quyển vở, lật trang cuối cùng. Thình lình, giữa trang giấy trắng xuất hiện một dòng chữ, nét chữ thanh tú,:"Nó sắp đến, đánh dấu sự biến mất của ta!"

Sống với nhau gần 1 năm, Quân Dương tất nhiên biết đây là chữ của A Nguyệt.

Sau khi A Nguyệt mất tích, hắn vận dụng vô số thế lực, thậm chí nhờ cảnh sát giúp đỡ tìm cô. Nhưng rốt cuộc biệt vô âm tín, không tìm thấy bất cứ dấu vết gì.

Hắn cơ hồ tuyệt vọng, cho rằng A Nguyệt đã chết, lại trong vô tình nhìn thấy dòng chữ này.

Nhưng mà chưa kịp điều tra, hắn không hiểu vì sao bị gắn một cái tội, bị tống vào tù.

Hiện tại ra ngoài, lại có thân phận Nhị thiếu Quân gia, chính là cơ hội tốt tiếp xúc với cao tầng, tìm kiếm A Nguyệt.

Hắn ngồi nguyên một buổi chiều, đến khi trời gần tối mới động đậy tay chân đứng dậy.

Trước mặt xuất hiện một dòng chữ. Màu đỏ hung hiểm, nhưng nội dung làm Quân Dương không khỏi nhìn một lúc.

[Muốn sống hay không?]

[Muốn biết được chân tướng không?]

[Muốn tìm được A Nguyệt hay không?]

[Nếu muốn, chọn đi]

[Kí kết khế ước]

[Không kí kết]

Quân Dương nghĩ đây là trò đùa, nhưng tay không do dự bấm vào kí kết.

A Nguyệt a, là người hắn yêu nhất, dù có một tia hy vọng, hắn cũng muốn thử!

Phía trước bắn ra một giao diện rất tục khí, trang trí cỏ hoa, một đóa hoa cúc trắng nằm giữa giao diện.

[Khế ước thành công.

Chúc mừng ngươi trở thành kí chủ hệ thống 'Diễn kịch'.

Hoàn thành tâm nguyện, cần tích lũy 999999999 điểm.

Kí chủ cần thông qua các vị diện đạt được điểm, hoặc phát sống trực tiếp đạt được khen thưởng của 'khán giả'.

Nhiệm vụ chính: Duy trì nhân thiết.

Nhiệm vụ phụ sẽ phát sinh tùy theo phó bản.

Nhắc nhở: OOC một lần trừ 50 điểm.

Cảnh báo: Khi kí chủ tử vong ở vị diện, hiện thực cũng đồng dạng tử vong.]