Hắn muốn bắt lấy nó

Nhất Nguyệt Chi Dương - Vô Hạn Lưu

Hắn muốn bắt lấy nó

Hắn muốn bắt lấy nó

Khu bảo hộ, Quân Dương ngồi trên ghế, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhìn cực kì giống bao cỏ chính gốc.

Quản gia bên cạnh liên tục gọi điện thoại, sau khi nghe cái gì, rốt cuộc thở phào một hơi.

"Thiếu gia, may mắn gia chủ cùng chủ mẫu đều vào khu an toàn!"

"Biết rồi."

Biết rồi?

Không còn gì nữa?

Dù gì hai người cũng là cha mẹ của hắn, hắn không để ý đến an toàn của hai người sao?

Trước mặt quái thú, thế lực cường đại như Quân gia cũng phải tránh bóng, gia chủ không đối đầu được với quái thú. Trước những con quái thú không có trí tuệ, quyền lực cỡ nào cũng không có tác dụng, con người với quái thú không khác gì đồ ăn thường ngày, không hơn.

Nhưng mà, cái người mang danh thiếu gia này chẳng những không nên thân, thậm chí không lo cho tính mạng của cha mẹ mình. Thật là bạch nhãn lang!

Quân Dương không để ý đến ánh mắt hận sắt không thành thép của quản gia, ngó lên màn hình ti vi đang quay trực tiếp cảnh vật bên ngoài.

Có cái thân phận thiếu gia này cũng coi là được việc, ở khu an toàn còn có phòng riêng, không phải chen chúc bẻn ngoài cùng xem một màn hình.

Ma thú cuồn cuộn như nước, từ khe hở chui qua.

Bên ngoài khu an toàn, một con báo đốm cao 3m, mắt chăm chú nhìn cửa khu an toàn, muốn tấn công liên tục về phía khu bảo hộ, đội cảnh sát đặc biệt liên tục xả súng về phía báo đốm, sau một hồi, con báo ngã nhào trên đất

Tiểu cảnh sát A Hùng tiến đến xem xét, bất ngờ, báo đốm chồm dậy, dùng móng vuốt muốn xé nát cổ người nọ.

Đúng lúc này, đội trưởng Tiêu Mẫn chặn ngang một phát súng, làm móng vuốt hổ chật sang một hướng khác, sát sườn A Hùng.

A Hùng run run thân thể, nhanh chóng phản ứng, chạy về một bên khác, trong lòng kinh hồn táng đản, bao nhiêu năm sống coi như uổng phí, lại mắc cái sai lầm khinh địch, nếu không có đội trưởng, chính hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!

Tiêu Mẫn dùng súng thành công ngăn đón đòn tấn công của báo đốm, cứu A Hùng, nhưng mà lại làm báo đốm chuyển chú ý sang hắn, mắt thấy liền phải đi đến cắn lấy cổ Tiêu Mẫn, một ánh sáng tím bỗng chặn ngang, chắn móng vuốt con báo.

Tiêu Mẫn thở hổn hển, chỉ huy người người trong đội thao tác, một lát sau cuối cùng tiêu diệt được quái thú.

Tiêu Mẫn cho tay vào túi quần, lấy ra một chiếc thẻ bạc.

Là thẻ mới chuyển phát sáng nay, hắn tùy tuy đút vào túi, không nghĩ cứu hắn một mạng.

Đồ của DT, không nghĩ lại hữu dụnng như vậy.

Quân Thanh ngồi trong phòng, nghiền ngẫm nhìn vị đội trưởng này.

Trong đầu hiện ra một bản tư liệu.

Tiêu gia, gia tộc quyền lực nhất mảnh kinh doanh, nắm giữ 70% mạch máu kinh tế, cùng Quân gia là hai đại gia tộc hư cấu tổng thống. Cùng nhau chia cắt quyền lợi phía chính phủ.

Tiêu Mẫn, con thứ 3 của gia chủ Tiêu gia, năm nay 26 tuổi, mặt sinh tuấn lãng, tính tình cẩn trọng, bỏ thương nhập cảnh, chính là đội trưởng đội cảnh sát đặc biệt.

Tuổi trẻ tài cao, địa vị không nhỏ.

Trong DT cũng là cấp bạc thứ 6.

Tài khoản: Đội trưởng ngầu lòi.

(:>)

Hắn có thẻ bạc, cũng là bình thường. Nhưng mà, thẻ bạc đó, sao lại dính mùi của tên kia nhể?

Chuông khi nãy vang một hồi, một lúc sau không dừng lại, nhưng sau một lúc, tiếng chuông lại vang lên đinh tai nhức óc. Tất cả mọi người ôm tai, thậm chí có người thất khiếu đổ máu.

Chính là tấn công sóng âm trong truền thuyết.

Trên bầu trời truyền đến tiếng cười gừ gừ, một con thú hình vuông, người đầy lông trắng xuất hiện, như tiếng chuông, bất cứ ai trên thế giới đều nhìn thấy nó, xuất hiện kèm theo chính là một bảng điều khiển.

Bảng điều khiển xanh nhạt, ghi rõ từng hạng chỉ số của thông tin của mọi người.

Bảng của mình chỉ mình nhìn được, không ai có thể xem bảng của người khác.

Âm thanh được truyền đi với tốc độ cao bất thường, khiến con người có cảm giác như bị âm thanh sắc bén cứa vào tai.

Tình huống hỗn loạn, có người liên tục bị hai luồng âm thanh tác động, bị ù tai, đau đầu.

Việc này, tục xưng...

Tấn công sóng âm.

Nhưng mà, sóng âm hiện tại căn bản không phải thứ mà thế giới này có được.

Hoặc ít nhất, chưa bao một ai phát hiện ra loại sóng âm có tần xuất cao như vậy.

Đến thiết bị chặn sóng âm của Quân Thanh cũng chịu ảnh hưởng, để lọt một ít vào tai hắn.

Cường độ âm thanh rất mạnh.

Lai lịch của con thú tròn và cái chuông này. Quả là rất lớn!

Mắt Quân Dương hiện ra vẻ hưng phấn khó nhịn.

Hắn muốn bắt lấy nó, sau đó, mổ ra xem bên trong có thứ gì...

Con thú tròn tròn, trôi nổi giữa không trung, mặt mang vẻ ác ý, "Quà tặng đấy, vui không nhân loại?"

Thứ nó gọi là quà tặng có thể giết chết người, như quả táo của mụ phù thủy chăng?

Không biết bằng cách nào, con thú xuất hiện trên khắp thế giới, tất cả mọi người.

Kiểu như là...

Hình chiếu?

Mọi người ra sức ồn ào, hỏi, mắng, lo sợ, cách một cánh cửa Quân Dương đều nhất thanh nhị sở, nhưng mà hắn không quan tâm.

Hắn giơ tay, dùng cánh tay robot bắt tay con thú, nhưng xuyên qua.

Hóa ra là hình chiếu thật.

Một bản thể giấu ở nơi an toàn, để hình chiếu thế thân.

Một công nghệ khiến người ta thèm nhỏ dãi~

"Cuộc sống của những con người như các ngươi luôn đặc biệt tốt, đến tận bây giờ vẫn luôn tốt đẹp nhỉ?"

"Nhưng, hiện tại cuộc sống tốt đẹp đó kết thúc rồi đấy? Thế giới sẽ nghênh đón một lần tiến hóa. Các ngươi phải vật lộn để sống, quằn quại để sống. Thế giới tiến hóa, đồng nghĩa với cuộc sống của con người phải thay đổi. Chúc mừng tham gia thành công trò chơi Kế Hoạch Nổi Loạn Nhân Loại!"

"Đúng vậy, nhiệt liệt hoan nghênh lũ côn trùng dơ bẩn, các ngươi đã tiến vào trò chơi thành công, bắt đầu từ hôm nay, toàn thể các ngươi sẽ cuồng loạn tồn tại. Thứ các ngươi gọi là nhân tính sẽ bị xoá bỏ hoàn toàn. Thế giới này sẽ được lập ra những quy tắc mới, bằng tôn nghiêm bị dẫm đến nát bét của chính các ngươi. Chúc Các Ngươi, còn sống!"

Cuồng vọng thật.

Cứ cuồng vọng đi, rồi cũng sẽ nằm trên bàn giải phẫu của hắn mà thôi.

Con thú dứt lời.

Quân Dương trước mắt tối đen, bất tỉnh.