Nhất Nguyệt Chi Dương - Vô Hạn Lưu

Quân gia

Quân gia

2 ngày sau.

A thành.

Biệt thự Quân gia.

Sáng sớm quản gia liền chỉ huy người hầu bận rộn phòng ăn, "Đại thiếu gia mười giờ là trở về, động tác cũng nhanh nhẹn lên."

Nhìn chằm chằm người hầu bố trí nguyên liệu nấu ăn cùng hoa xong, hắn nghiêng đầu, nhìn qua hướng cầu thang, lông mày hơi nhăn lại: "Nhị công tử còn chưa dậy?"

Quản gia xem đồng hồ trên tay, đã tám giờ, hắn đi lên lầu kêu Quân Dương rời giường.

Trên lầu rất an tĩnh, Quân Dương lầu hai, phòng gần cuối phía tây.

Quản gia đứng ở trước cửa, gõ gõ, giọng nói không nghe ra mấy phần cung kính, "Nhị công tử, ngài tỉnh dậy chưa? "

Bên trong không có âm thanh.

Hắn gõ cửa, lại lần nữa hỏi một câu.

" Phanh——"

Bên trong cửa bị vật nặng đập một cái.

Quản gia ghét bỏ, nghĩ thầm, con hoang đúng là không có giáo dưỡng, đi tù về, tính tình còn lớn hơn trước kia.

Hắn không quản người trong phòng, đi xuống tiếp tục chuẩn bị.

------------

Bên trong phòng.

Quân Dương xoa đầu, nửa trên thân trần trụi mà xuống giường, hắn liếc chiếc điện thoại bị dùng để đập cửa, không để ý, không nhanh không chậm đi tới phòng vệ sinh.

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đáy mắt bóng mờ thật lớn, bỗng nhìn lên gương.

Trong gương nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh rõ rệt, cơ bắp rắn chắc, rõ ràng là đã tập qua. Nhưng trước bụng có rất nhiều vết sẹo, nhìn là do vũ khí lạnh gây ra, đáng chú ý là vết thương do đạn gây ra ở gần phía tim, dữ tợn ghê người.

Hắn vuốt ngọc bài treo trước ngực, thật lâu mới nói một câu: "Thật là, không tin được."

4 năm trước, hắn đột nhiên bị bắt vì tội cưỡng hiếp, một tội danh mà không ai nghĩ tới, một bắt chính là 4 năm.

Vừa ra tù, Quân gia tìm tới cửa, đưa cho hắn một sấp giấy, nói cái gì mà hắn là nhị thiếu Quân gia, muốn nhận hắn về để bù đắp khổ sở hắn chịu.

Hắn vốn không tin cái gọi là tìm được, nhưng nhìn thấy kết quả giám định ADN, hắn đồng ý.

Quân gia mở đầu có vị đại tướng quân, nắm giữ gần như toàn bộ binh lực của nước X, trải qua nhiều đời, từng thế hệ đều có gen xuất sắc, là thiên tài nhiều lĩnh vực, thâu tóm quyền lực, thậm chí tiến thêm một bước nắm chính phủ, con cháu Quân gia, không phải làm ở bộ chính trị thì cũng ở bộ ngoại giao, phi phú tức quý.

Thậm chí con cháu Quân gia trải đều ở toàn cơ quan. Cơ hồ hư cấu tổng thống, thành người ẩn sau màn của đất nước này.

Hiện tại tổng thống trải qua việc gì đều phải trải qua đồng ý của gia chủ Quân gia, Quân gia có thể coi là vị vua không ngai của nước X.

Tuy chính phủ đã xưa không bằng nay, nhưng hệ thống phòng bị thông tin vẫn luôn vô cùng nghiêm ngặt.

Hắn không phải không thể phá được mạng lưới của chính phủ. Nhưng phía chính phủ nước X quan hệ rộng lớn, nhú một tấm màng rắc rối khó gỡ. Một khi chủ động phá hủy nó, không chỉ có những đồ vật chứa đựng công sức nghiên cứu bao lâu nay bị tuôn ra ngoài, mà cả những thông tin mật, vũ khí nóng,... của phía nước X vẫn bị tràn ra.

Tuy Quân Dương không hề thích nước X, nhưng không phủ nhận, nước X là tòa pháo đài vững chắc để con người cư trú. Không cần chịu đói, không chịu chiến tranh, và cũng không có những con quái vật đội lốt người.

So với những nước khác, ít nhất nước X còn được coi như thế ngoại đào viên. Là một trong số ít quốc gia có chỉ số hạnh phúc cao nhất thế giới.

Mà hắn hiện tại cần bối cảnh của Quân Gia. Dùng thân phận Quân gia nhị thiếu gia để lấy được thông tin của người hắn yêu.

Sau khi xác định giấy xét nghiệm là thật, hắn đi theo quản gia tới Quân gia.

A Nguyệt của hắn chắc chắn bị người nào đó bắt. Đã qua 4 năm, không biết A Nguyệt bị thương không. Cô ấy tính cách kiêu ngạo, không biết nể mặt người ta, chắc chắn bị đối xử không tốt...

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đau đớn, tay không khỏi miết mạnh vào ngọc bài.

Đột nhiên, hắn ý thức được mình đang làm gì, lập tức luống cuống nâng ngọc bài lên nhìn.

Trong mắt nam nhân tràn đầy hoảng loạn, như một đứa trẻ con cẩn thận kiểm tra món đồ chơi yêu quý của mình, sau phát hiện không bị hư hao, thở phào một hơi.

Miếng ngọc bài này là thứ duy nhất A Nguyệt để lại cho hắn. Sao hắn lại lỡ tay như vậy!

Điện thoại bị ném một góc có vẻ như chất lượng rất tốt, bị ném mạnh như vậy vẫn truyền phát vài tiếng chuông.

Biểu hiện là "Anh ba."

Quân Dương ra phòng tắm, cầm điện thoại lên bắt máy.

"Alô."

"A Dương, là anh ba. Mấy ngày trước em ra tù, anh không đến đón đệ được, thật có lỗi. A bà bệnh nặng, mấy hôm trước bị trào ngược dạ dày, anh phải cho bà vào bệnh viện. Bây giờ mới có thời gian gọi cho em."

"Anh ba, A bà ở bệnh viện nào?"

A bà là mẹ của anh ba, thường ngày luôn chiếu cố cho Quân Dương, là một lão thái thái hiền từ, cũng là người Quân Dương coi là mẹ.

"Bệnh Viện Trung Tâm. Có cần anh chuyển máy cho A bà không, A Bà dạo này nhớ em lắm, toàn nhắc mãi em."

"Có."

Bên kia loạt xoạt một lúc, truyền đến giọng nói của a bà: "A Dương, bà đây, con ở đâu, có sống tốt không? Mấy năm nay bà ốm, không đến thăm con được, chỉ để anh ba của con đến thăm. Bây giờ ra ngoài con đã có chỗ ở chưa? Chưa có thì đến nhà Tam ca con ở, anh ba con mấy năm nay chưa lấy vợ, đến ở thoải mái. Đừng một mình chịu đựng, con còn có bà với tam ca con. Đừng vất vả bôn ba nữa, có gì về đây với bà, bà thương, nhớ chưa!"

Từ nhỏ lăn lộn ở trại trẻ mồ côi, đến khi trại trẻ giải tán, hắn nghỉ học, thành lưu manh đầu đường. Trong giới giang hồ cũng có chút tiếng tăm. Sau này được Anh Ba Hạo để ý, thu nạp vào bang phái, gặp được A Bà.

Khóe mắt Quân Dương hơi cay, khẽ nói: "Con bây giờ được người thân tìm về, có chỗ sống rất tốt, biệt thự rất lớn, còn nhiều người hầu, ba mẹ cũng rất yêu con. Bà không cần lo đâu. Khi nào rảnh con đến thăm bà. Bà nhớ để cửa cho con đấy!"

"Ừ, bà biết rồi, thằng này, vẫn làm bà bớt lo nhất, mấy năm nay 3 thằng anh con chẳng đứa nào đáng tin cậy, suốt ngày đi làm cái gì hoạt động bang phái, đã thế còn không nghe lời bà, suốt ngày công tác. Bà nói rồi, tuổi trẻ không giữ gìn sức khỏe thì già......"

Bên kia truyền đến tiếng anh ba: "Bà, sao lại không đáng tin cậy. Nhìn mặt con uy tín như này mà bà nói không đáng tin cậy à?!"

A Bà cười to: "Thằng này, lớn đầu rồi còn làm nũng, con mà ngoan ngoãn như Dương thì bà bớt lo hơn không?"

Anh ba: "Tứ gia này, ngài đại ơn đại đức, đừng lộ ra vẻ ngoan ngoãn ngây thơ bạch liên trước mặt người lớn được không? Tiểu nhân thực sự quá mệt mỏi rồi đó!"

Quân Dương và A Bà cùng bật cười.

Đây chính là lí do hắn không biến nước X thành tử quốc.

Ở đây có kỉ niệm của hắn, có A Nguyệt, có Bang Thất, có A bà, có cả những người luôn hướng tới hắn. Bởi vậy hắn biể, hắn không cô dơn một mình.

Cứ thế, Quân Dương nghe A bà nói gần nửa tiếng, rốt cuộc Ba Hạo khuyên ngăn, a bà mới ngậm ngùi kết thúc cuộc gọi. Trước khi cúp máy, A Bà còn dặn liên tục Quân Dương đến thăm.

Quân Dương trước kia vì một số chuyện mà có xích mích với anh lớn và anh hai. Hắn đoán, a bà muốn hắn đoán cũng là để giải trừ xích mích của hắn.