Chương 8: Nhút nhát tổ tiên

Nghịch Thiên Thú Thần

Chương 8: Nhút nhát tổ tiên

Thiên Phong càng nghĩ càng thấy có chút buồn rầu, mấy nữ nhân hắn từng bắt đều bị hắn chinh phục nhưng chẳng thể gặp lại sau khi hắn thả các nàng đi. Thực ra có một người nhưng thân phận nàng quá lớn hai chục năm trước có được gặp mặt qua.

Nhớ tới ánh mắt ai oán đầy nhớ mong của nàng thì tim hắn đau như cắt nhưng chẳng thể rời đi được, yêu thú cấp cao như hắn trừ khi chịu làm sủng thú nếu không còn lâu mới có thể ở Nhân giới.

Cái đang nói nhất là nhân loại từ rất lâu đã sáng chế ra cách để sử dụng sức mạnh của yêu thú, có điều để được như thế thì họ phải giết chết yêu thú rồi thu yêu hạch mới hóa thành yêu hình được.

Thiên Phong đi đến gần cổng đi vào Giao giới thì đã thấy một cửa hàng bán Phong Yêu Thủ Trạc, nhớ đến cái thủ trạc trong cái hộp của tổ tiên hắn ta lại quyết định bỏ qua cửa hàng này. Đi gần hơn thì thấy một người bầy sạp bán các loại Yêu Hạch đã được tinh luyện.

Có điều mấy viên nhỏ bằng viên bi kia chắc chắn giá không nhỏ chút nào, Phong Yêu Thủ Trạc tuy chỉ có ba lỗ tuy nhiên thường chẳng mấy người lấp đầy được. Tất nhiên dân nhà giàu thì sẽ mua loại xịn thậm chí còn chơi sang cũng không chừng, hắn đã từng thấy Phong Yêu Thủ Trạc có tận tám lỗ, mỗi lỗ đều lấp một viên cấp Yêu Tôn yêu hạch.

Phong Yêu Thủ Trạc nguyên lý hoạt động cũng khiến hắn ta thèm muốn rất nhiều, bởi ví dụ ngươi phong ấn được một con báo thì khi kích hoạt không chỉ thân thể biến hóa mạnh mẽ mà tốc độ cũng như chiêu thức cũng được giữ lại.

Yêu thú thì coi nhân loại là đồ ăn giàu dinh dưỡng, tuy nhiên yêu thú tăng một chút thực lực vẫn không thể sánh bằng những thứ Phong Yêu Thủ Trác có thể mang lại cho nhân loại.

Vị tổ tiên để lại chiếc hộp kia tuy không có gan xài thử công pháp nhưng lại rất tỷ mỉ trong việc tính toán sau đó làm sao hòa nhập nhân loại. Phong Yêu Thủ Trạc hắn ta cũng tự chế một cái, Bạch Phong Thần Điểu ngoài dược liệu thì cái gì cũng thiếu, có điều trên đó vẫn có bảy viên yêu hạch Hoàng cấp, một viên yêu hạch thì là Thánh cấp của chính tổ tiên thì để ở ngoài.

Tổ tiên tuy nhát chết nhưng có được cái con cháu liều mạng như Thiên Phong thì coi như những thứ này cũng không phải phí phạm. Trước kia Thiên Phong chỉ nghiên cứu qua công pháp, bây giờ phải lấy nguyên cái hộp về để lấy Phong Yêu Thủ Trạc cùng những thứ khác.

Bây giờ Thiên Phong rất mong chờ những thứ dưới đáy của chiếc hộp có thể mang lại cho mình bất ngờ nào đó. Đi đến rất gần cổng không gian bỗng có một người vỗ vai hắn ta một cái làm Thiên Phong giật nảy cả người.

Quay lưng lại thì thấy Hà Tuyết Vân nhìn hắn tươi cười, nàng ta cười nói:

"Huynh không sợ Hoàng gia người tới hỏi thăm sức khỏe hay sao mà lại lang thang ở đây."

Trước kia cô nàng nghĩ Thiên Phong là thứ vô học bất tài nhưng hóa ra người này đều là ẩn dấu cả, chính vì thế bây giờ nàng rất nể phục Thiên Phong, thái độ cũng theo đó thay đổi.

Một nam nhân có thể bỏ tiền, bỏ cả an nguy để giúp người thân của nữ nhân mình yêu thích thì còn gì để chê. Thậm chí nghe kể chuyện về hắn xong bỗng nhiên nàng cảm thấy Thiên Phong đẹp trai kinh khủng.

Thiên Phong ngạc nhiên hỏi:

"Sao muội nhận ra ta?"
tv-mb-1.png?v=1
Hà Tuyết Vân cười nói:

"Ta nhìn đằng sau khá giống huynh đã thế trên tay còn không đeo Phong Yêu Thủ Trạc mà dám tiến vào Giao giới chắc chỉ có huynh thôi."

Thiên Phong cười khổ nói:

"Ta có nhưng cũng không muốn đeo lắm, lần trước cái Phong Yêu Thủ Trạc cũ bị phá nát, yêu hạch cũng mất hết giờ có Phong Yêu Thủ Trạc mới nhưng đeo vào có tác dụng gì đâu."

Hà Tuyết Vân cười hì tì lấy từ trong túi ra một viên Yêu Đan Phong Ấn đưa cho hắn ta rồi nói:

"Ta còn một viên dự bị cho huynh muộn xài đỡ."

Thiên Phong nhìn viên Yêu Đan vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Hồng Miêu yêu đan, muội đang đùa với ta phải không?"

Hà Tuyết Vân cười gian manh nham nhở nói:

"Đây là một viên biến dị Hồng Miêu yêu đan, nó không có màu hồng như huynh tưởng tượng đâu mà lo. Con Hồng Miêu này tuy chỉ Vương cấp nhưng khi còn sống chiêu tăng tốc của nó lại có tốc độ gấp hai lần nhưng con bình thường."

Thiên Phong nghe có vẻ hợp lý thì nói:

"Thế muội cho ta luôn đi chứ một viên Vương cấp muội tiếc cái gì, ta đây đang nghèo còn giúp muội việc lớn như thế thì muội cũng phải bày tỏ một chút đi chứ."

Hà Tuyết Vân cũng có đủ tám viên Hoàng cấp rồi thế nên cũng chẳng tiếc gì viên Hồng Miêu yêu hạch, nàng phẩy phẩy tay rồi nói:

"Thôi được rồi cho huynh đấy, mà ta quên hỏi huynh bỗng nhiên đi vào Giao giới làm gì?"

Thiên Phong cười khổ đáp:

"Ta hứa với Thiên Lan rằng sẽ hồi phục hoàn toàn cho Hạ Vũ nhưng nàng ấy muốn hồi phục hoàn toàn thì cần rất nhiều dược liệu. Những thứ này tuy không đến mức quý hiếm nhưng với tình hình kinh tế của ta hiện tại thì còn thiếu rất nhiều." tv-mb-2.png?v=1

Hà Tuyết Vân nghe hắn ta nói thế thì rất cảm động bèn bảo:

"Tiền riêng của ta vẫn còn rất nhiều, để sau khi quay về ta chuyển khoản cho huynh một ít để huynh có điều kiện chăm sóc cho Hạ Vũ cô cô. "

Thiên Phong chém gió thành công, đã lấy được sự thông cảm còn được cả tiền, dược liệu của hắn hiện tại bao la cần gì đi đâu. Chỉ là làm gì thì chiếc hộp kia nhất định phải lấy về trước rồi tính, chưa kể cũng nên chiến đấu làm quen dần với thân thể mới.

Hai người nhanh chóng đi vào cổng không gian tiến vào Giao giới, từ truyền tống trận đi ra Thiên Phong cười nói:

"Muội đi làm việc của muội đi, ta đi thu thập dược liệu của mình."

Hà Tuyết Vân lắc đầu rất vui vẻ nói:

"Ta muốn đi cùng huynh, thực ta cũng chỉ tính đi vào trong đây đi tìm yêu thú cấp thấp để chiến đấu thôi chứ chẳng có việc gì cụ thể cả."

Thiên Phong trong lòng thầm hô không ổn nhưng cũng không thể đuổi nàng đi, bây giờ thì chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ cách khác. Tuy nhiên hắn ta nghĩ có lẽ dụ cô nàng này đi ra chỗ khác cũng không khó khăn gì cả.

Vấn đề lớn nhất là hắn ta cần thời gian không nhỏ, chiếc hộp kia không thể thu vào trong nhẫn không gian lại còn phải nhỏ máu của người trong tộc vào nắp thì mới có thể mở.

Lúc đi ra biết không thể mang chiếc hộp theo thế nên hắn đã giấu chiếc hộp ở khu vực hai của Nhân loại cho dễ dàng lấy khi cần. Thiên Phong cứ chậm rãi đi rồi giả vờ thu thập một số loại dược liệu cho Hà Tuyết Vân không nghi ngờ.

Chỉ có điều nàng ta cứ nhìn chằm chắm hắn khiến hắn không thể nào dễ chịu được, được một thời gian hắn ta mới hỏi:

"Muội tính đi vào trong này bao nhiêu lâu rồi ra?"

Hà Tuyết Vân hơi tính toán rồi nói:

"Ta vào trong đây tối đa khoảng ba ngày, như thế thì sẽ mất khoảng tám tiếng ở ngoài Nhân giới. Thời gian còn lại đủ để ta thay đồ tắm rửa, ăn sáng rồi đi học, ta lần này chỉ tính đi tới khu vực hai thôi chứ không đi vào khu vực một."

Thiên Phong ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm hô phiền toái, biết sao được đành phải đi tới đâu tính tới đó.