Chương 17: Oan uổng quá

Nghịch Thiên Thú Thần

Chương 17: Oan uổng quá

Nhưng Thiên Phong không hề phát hiện ra Hà Tuyết Liên không hề rời đi mà chạy vào trong tủ quần áo của hắn ta núp đi với mong muốn thương lượng để lấy được vũ kỹ về tay.

Nàng cực kỳ cẩn trọng khi thấy Thiên Phong vào phòng vẫn chưa đi ra mà đợi đèn ngoài hành lang tắt đi sau đó canh thời gian để Hạ Vũ về phòng rồi mới tính đi ra.

Chuẩn bị đẩy cửa tủ đi ra thì từ ngoài của Hạ Vũ mặc bộ quần áo ngủ mỏng tanh đi vào làm nàng không khỏi ngạc nhiên. Tiếp đó toàn xảy ra những thứ mà trong mơ nàng cũng không bao giờ tưởng tượng tới.

Hạ Vũ xà vào lòng của Thiên Phong cười nói:

"Ta hôm nay đã bắt đầu cảm nhận được nguyên khí tiến vào đan điền rồi, thậm chí không cần đến ba ngày thì phong ấn đan điền của ta đã tan vỡ."

Thiên Phong gật đầu khẽ nói:

"Thế thì hóa ra ta đã tính sai hoàn toàn sự bền chắc của phong ấn kia, nàng có công pháp chưa hay ta đưa cho nàng một bộ, Thần cấp thì chắc chắn ta không có nhưng Thánh cấp thì cũng có một hai bộ."

Hạ Vũ tính luyện tập công pháp của gia tộc thế nhưng nghe Thiên Phong nói có công pháp Thánh cấp thì ánh mắt sáng lên:

"Thật sự sao? Ngươi hiểu biết như thế thì chọn cho ta một bộ đi."

Thiên Phong nghĩ nghĩ rồi nói:

"Có một bộ ta cướp.... à không mượn của một người bạn, công pháp này chỉ có Tôn cấp thế nhưng rất hợp với thể chất của ngươi."

Hạ Vũ chỉ mình ngạc nhiên hỏi:

"Ta thế mà cũng có thể chất, ngươi làm sao lại nhìn ra được?"

Thiên Phong mỉm cười nói:

"Thể chất của ngươi là Băng Lân Thánh Thể một loại thể chất cấp độ rất cao, khi có phá phong ấn ta nhìn lớp băng lân rất nhỏ thì đã có thể đoán ra. Thẩn thể ngươi chắc chắn cũng có Băng hệ Nguyên lực thế nên ta quyết định loại đó ngươi tu luyện mới đi đường dài được."

Hạ Vũ hơi suy nghĩ rồi hỏi:

" Nếu muốn tu luyện đến Vũ Tôn thì sẽ mất bao nhiêu thời gian?"

Thiên Phong nghe nàng hỏi thì cũng nhớ tới quá trình tu luyện của mình, công pháp rất phù hợp lại được hắn sửa chữa cải tiến rất nhiều thế nhưng không đạt được cơ duyên gì lớn lao nên tu vi tiến triển vẫn quá chậm, gần ngàn năm nhưng hắn vẫn chỉ là Yêu tôn.

Đang cảm khái thì bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyển đó chính là bản thân trước giờ chỉ toàn sửa chữa thiếu sót trong những thứ có sẵn. Thế nhưng bây giờ thì hắn đã có một thân thể mới với cơ chế vận hành hoàn toàn mới.

Trong người hắn ta vừa có yêu đan của yêu thú lại có thêm cả đan điền của nhân loại, thần thức cũng khởi đầu gấp cả chục lần so với bình thường cớ sao không tự tạo ra một bộ công pháp riêng.

Tổ tiên hắn không làm ra công pháp như vậy bởi có khi còn không nghĩ tới khi dung hợp lại thì hắn ta lại đặc biệt như thế. Hắn ta thầm nghĩ:

"Có lẽ mình nên phá lệ chuyên tâm vào việc sáng tạo một bộ công pháp cho riêng mình, không ai đi vào hoàn cảnh giống mình thế nên chắc chắn sẽ không có thứ đồ ăn sẵn để mình sửa chữa." tv-mb-1.png?v=1

Hắn hôn Hạ Vũ một cái rồi cười nói:

"Cái công pháp kia đợi ta sửa chữa rồi đưa cho nàng, thời gian đạt Vũ Tôn còn tùy vào cơ duyên cũng như lượng tài nguyên nàng có thể đạt được.Tuổi nàng còn trẻ muốn tham gia một thế lực nào đó để lấy tài nguyên cũng không phải là không thể."

Hạ Vũ lắc đầu nói:

"Ta thật sự không muốn gia nhập bất cứ thế lực nào cả, rằng buộc nhiều sẽ không tốt cho tương lai."

Thiên Phong lại không hề nghĩ như thế:

"Cái này nàng nghĩ sai rồi, chỉ là nàng chưa nghĩ tới môi trường phù hợp thôi. Thế cuộc bây giờ đâu chỉ có thế gia và mấy cái môn phái, nàng quên mất những cái học viện chuyên đào tạo rồi hay sao.

Đến đó học thì chúng ta chỉ bị rằng buộc trong thời gian làm học viên ở đó, sau đó nếu người trong học viện tốt thì khi tốt nghiệp chúng ta trả ơn cũng được. Dù sao là người biết ân đền oán trả cũng là điều bình thường, ta thấy nàng cũng rất hợp làm một cô giáo đấy."

Hạ Vũ nghe hắn nói thì thấy có vẻ hợp lý, nàng mỉm cười hỏi:

"Chuyện đó tính sau, bây giờ thì ngươi muốn ta trả công như thế nào."

Thiên Phong ghé tai nàng nói cái gì đó rồi thấy nàng hờn dỗi nhưng rất nhanh liền vào việc, việc này chính là cái mà Hà Tuyết Liên đã vô ý làm hôm trước. Nhìn Hạ Vũ đoan trang ngậm vào thứ xấu xí kia thì Hà Tuyết Liên che miệng lại để mình không thốt ra tiếng.

Ban đầu Thiên Phong chẳng làm gì cả mà Hạ Vũ hoàn toàn là người chủ động, nhìn vẻ đê mê của Hạ Vũ nàng không thể hiểu được cái đó có gì hấp dẫn đến thế. Sau khi Hạ Vũ xụi lơ thì Hạ Vũ đã thấy Thiên Phong như ác quỷ thức tỉnh.

Những gì sau đó vừa khiến nàng sợ hãi lại nhưng cũng làm nàng không thể rời mắt, đến tận sáng thì mắt nàng đã đầy tơ máu, may sao lớp nàng hôm nay chỉ có tiết buổi chiều. Hạ Vũ ngủ xong thì tỉnh dậy đi trước trong khi Thiên Phong vẫn đang nằm trên giường say giấc nồng.

Nàng hồi phục tinh thần bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, đi ra cạnh giường nàng ngồi lên chăn vỗ vỗ vào người Thiên Phong. Mất thêm một giọt tinh huyết nên hắn ta đang rất mệt mỏi, mở mắt ra thấy Hà Tuyết Liên thì hắn cực kỳ giật mình.

Hắn nhìn nàng hỏi:

"Ngươi sáng sớm đã qua đây làm gì?"

Hà Tuyết Liên hừ một tiếng rồi nói:

"Ta đã trốn trong tủ từ tối qua tới giờ, bây giờ chúng ta có lên bàn một chút về việc bồi thường cho tổn thất tinh thần cũng như phí bịt miệng cho ta."

Thiên Phong hơi nhấc người dậy nhìn nàng một vòng rồi thản nhiên nói:

"Tối hôm qua ngươi mộng du chứ chẳng có gì xảy ra cả, ngươi nói bậy không có chút bằng chứng nào cả."

Hắn nhìn túi quần nàng không phồng lên, tay thì không có điêu nhẫn không gian nên chắc chắn nàng ta chẳng có chút chứng cứ nào. Cứ muốn dùng lời nói dù dọa, hắn ta lại sợ quá cơ.

Hà Tuyết Liên thấy hắn ta trợn mắt nói dối thì tức giận nói: tv-mb-2.png?v=1

"Cả đêm ta đã xem từ đầu đến đuôi ngươi còn chối cãi được sao, ngươi có thể bỏ mặt nạ xuống rồi đó."

Thiên Phong bĩu môi nằm im trên giường nhắm mắt dưỡng thần thản nhiên nói:

"Ai biết được ngươi có bịa ra tin giật gân hay không, nhỡ đâu toàn chuyện do ngươi bịa đặt ra thì sao?"

Hà Tuyết Liên chỉ vào mặt hắn tức giận nói:

"Ngươi.... ngươi..... ngươi.."

Thiên Phong xòe tay ra cười nói:

"Tối qua xem phim hay thê thì trả tiền đi, ngốc như ngươi cũng đòi uy hiếp ta thật sự quá buồn cười."

Nói xong nhắm mắt bắt đầu giấc ngủ của mình, hắn hiện tại mệt đến mức dơ tay nhấc chân cũng cảm thấy không có chút lực nào cả. Tức đến bốc khỏi Hà Tuyết Liên leo lên người của Thiên Phong tay bóp lấy cổ hắn ta.

Bình thường chắc Thiên Phong đã hất nàng ra nhưng giờ hắn ta đuối quá, Thiên Phong dùng hết sức hô:

"Cứu với, cứu với."

Một âm thanh nghiêm khắc vang lên:

"Liên nhi ngươi đang làm cái gì thế?"

Hà Tuyết Liên ngồi trên ngươi Thiên Phong hai tay khuất đi người không ngừng nhún nhún, nhìn từ phái cửa đi vào thì thật dễ gây hiểu lầm. Nghe đến giọng nói quen thuộc nàng buông cổ Thiên Phong quay về đằng sau thì thấy mẹ mình mặt không chút nào dễ nhìn đứng đó.

Nàng vội nhảy xuống giường hốt hoảng nói:

"Mẹ ta muốn kể cho ngươi nghe chuyện này."

Lam Hà phất tay nói:

"Ta vừa nhìn thấy hết rồi, không ngờ ta lại sinh ra đứa con gái đi cường gian nam nhân, nhanh theo ta về nhà, ngươi đi cả đêm không về cha ngươi sắp tức điên rồi đấy."

Thiên Phong thì đã bất tỉnh do không chịu nổi tra tấn từ nàng, Lam Hà đi tới xem xét rồi tức giận nói:

"Ngươi rốt cuộc làm gì mà khiến người ta yếu đến mức này, hơi thở tiểu tử này yếu ớt như bị ngươi đâm chục đao vậy."

Hà Tuyết Liên thở dài hai tay chống hông, nỗi oan khuất này ai thấu được.