Chương 12: Biến Hình

Nghịch Thiên Thú Thần

Chương 12: Biến Hình

Truyền thụ xong thì mất thêm một ngày nữa, Thiên Phong cảm thấy không cần ở lại nữa liền nói với Hà Tuyết Vân:

"Muội cùng ta trở về hay ở đây tu luyện thêm?"

Hà Tuyết Vân vuốt mồ hôi:

"Ta tưởng huynh tính ở đây đến gần sáng rồi mới về?"

Thiên Phong lắc đầu nói:

"Dược liệu tìm đủ rồi, ta cũng hoàn thành chế biến hai loại linh dịch cho muội và Hạ Vũ cũng nên về rồi."

Hà Tuyết Vân đành phải nghe theo hắn ta trở về, đợi đi ra ngoài thì mỗi người một ngả, thế nhưng Thiên Phong sau đó lại vòng lại, hắn ta muốn thử hình thái của Hồng Miêu Cửu Vĩ hắn mới tạo ra.

Mất thời gian mấy tiếng cuối cùng cũng tìm được nơi nhiều yêu thú cấp Vũ Sư, người ở đây thì rất ít, hắn ta thấy ổn rồi thì ngay lập tức kích hoạt Phong Yêu Thủ Trạc. Viên yêu đan sáng lên thì Thiên Phong ngay lập tức biến đổi.

Tóc hắn ta dài ra trắng như tuyết, phía sau lưng chín cái đuôi phất phới, hai tay hai chân mọc lên một lớp lông trắng. Lực lượng chảy khắp cơ bắp, trong khi đó trong đầu cùng xuất hiện một đống chiêu thức.

Hồng Miêu chỉ có hai chiêu nhưng nhờ dung hợp các loại yêu đan khác số chiêu đã thành 4 cái, Thiên Phong vỗ vỗ hai cái tay méo cảm giác cực kỳ thú vị.

Cực Tốc

Chiêu đầu tiên là đặc trưng của các yêu đan thuộc họ mèo, tốc độ của Thiên Phong tăng khủng khiếp, hướng thẳng tới yêu thú trước mặt hắn ta dùng chiêu thứ hai.

Hoàng Thượng Giá Đáo

Hắn ta bay lên trời đáp ngay trên đầu con gấu yêu đang chẳng hiểu gì kia, móng vuốt cào như cái máy khiến con gấu kia nhanh chóng gục trong vũng máu. Quay sang tìm mục tiêu tiếp theo hắn ta lướt đi dùng chiêu thứ ba để tấn công một con Hắc Hoa Báo.

Tam Miêu Hợp Chiến

Bỗng nhiên Thiên Phong biến mất hóa thành ba người giống hệt nhau lao tới chia ra làm ba đường, con báo tức giận vồ lấy một cái nhưng hình bóng kia vỡ tan. Hai cái Thiên Phong còn lại thì tạo ra hai vết thương trí mạng ở cổ và ở trái tim khiến con báo gục ngã trong vũng máu.

Thiên Phong hài lòng vô cùng khẽ nhảy lên một cái bắt đầu lướt đi.

Nhẹ Tựa Lông Hồng

Chiêu cuối cùng trong bốn chiêu khiên cho Thiên Phong cả người như không có trọng lượng tách gió lướt đi tốc độ phải tăng ít nhất gấp ba. Ba phút cũng là giới hạn của chiêu này nhưng cũng vừa kịp để Thiên Phong đi tới truyền tống trận.

Giải khai hình thái tóc hắn bắt đầu ngắn lại nhưng kì lạ thay màu trắng của tóc lại không hề thay đổi, kiểm tra lại thì thấy cái Phong Yêu Thủ Trạc kia có liên kết với huyết mạch của mình.
tv-mb-1.png?v=1
Bây giờ hắn ta mới hiểu cái chiêu Nhẹ Tựa Lông Hồng từ đâu ra, mèo chứ có phải chim đâu mà nhẹ. Đi ra ngoài với tâm trạng vô cùng vui vẻ bỗng nhiên hắn ta vội lách qua một bên đi nhanh, một đám thanh niên của Hoàng gia vừa nhìn thấy hắn.

Mấy người này nhận được thông báo là khi thấy Thiên Phong thì phải dậy dỗ cho hắn một trận nhớ đời, bọn họ đã hơn hai mươi tuổi nên tu vi cực kỳ vượt trội so với Thiên Phong.

Bản thể dung hợp với nhân thể thế nên bọn người kia có đánh cỡ nào cũng không si nhê, nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn đồng ý với việc đưa mặt cho đám người kia tùy ý đánh đập.

Với lại hắn không biết đám người kia có ngoan tâm thủ lạt mà xử lý mình không, thực ra ý nghĩ đó nảy ra trong đầu của hắn ta bởi bản thân hắn đang có ý định xử lý đám người này.

Nếu không phải lúc đi qua mấy cái máy ghi hình trên đường thì hắn sẽ xử đẹp đám người này, còn hiện tại nếu đám này chết thì cảnh sát sớm muộn cũng sẽ sờ gáy Thiên Phong, chưa kể Hoàng gia có cớ để xử lý hắn ta.

Thiên Phong thừa biết đây là lúc để mình sống chậm lại nghĩ khác đi, đợi có thực lực rồi xử lý sau cũng được, quân tử trả thù mười năm không muộn.

Tất nhiên hắn không phải quân tử nhưng cần tìm thời cơ thì mới có thể để đám người kia phải trả giá, trả thù thì chỉ cần đối phương chịu thiệt, điều này không nhất thiết phải dùng vũ lực mới có thể đạt được.

Một thầy thuốc thuộc dòng Bạch Phong Thần Điểu như hắn càng không nghĩ đến truyện dùng vũ lực đầu tiên. Ý nghĩ dùng vũ lực xuất hiện đầu tiền thì chỉ có thể do đối thủ của hắn ta yếu ớt và không có hậu trường thôi.

Đám người này tốc độ cũng không phải dạng tầm thường nhưng không thể nào qua mặt được Thiên Phong khi tốc độ của hắn ta thực sự quá mức khủng khiếp. Cả một đám đi vào trong ngõ thì đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thiên Phong đâu rồi.

Cả một đảm tỏ ra cực kỳ tức tối, người cầm đầu gắt giọng:

"Tiểu tử kia đi đâu mà nhanh thế được, mọi ngươi chia ra tìm đi, tu vi của thằng nhóc đó cũng vô cùng cặn bã, gặp được một cái thì cứ tẩn mạnh vào."

Thiên Phong lúc này đã dùng nhẹ tựa lông hồng nhảy lên nóc một căn nhà bốn tầng nhìn xuống đám người kia, dưới mặt đất một lọ nước thuốc chảy ra mặt đất bốc hơi lên không trung hòa vào màn đêm.

Đó là một loại thuộc độc loại nhẹ do Thiên Phong điều chế, tuy không thể giết được người thế nhưng dùng để làm đám người kia khốn khổ thì vẫn có thể. Thực ra cũng không thể nói là thuốc độc vì tác dụng của nó chỉ như thuốc nhuận tràng thôi.

Thiên Phong có thể đám người này dạ này sẽ chẳng khác gì chim một đường thẳng đi ra ngoài bất kể những thứ kia đang ở trong thể gì. Lấy điện thoại ra ngó giờ một cái Thiên Phong liền mỉm cười, lúc này đám người cũng lục xoát xong đi ra ngoài.

Một thanh niên hỏi người chỉ huy:

"Đại ca giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

Người cầm đầu hừ một tiếng rồi nói:

"Chắc người của Hà gia theo giúp rồi, chúng ta đi vào Giao giới tu luyện mặc kệ tên kia, hắn sớm muộn gì cũng phải đi vào đây tu luyện, đệ tử Hoàng gia chúng ta nhiều như thế chẳng lẽ còn sợ không dạy dỗ được hắn ta."

Cả năm người bắt đầu đi thẳng vào con đường dẫn tới cảnh cổng dẫn đến Giao giới, lúc này là thời điểm người đông vô cùng, có điều không khí hơi im lặng vì mọi người có chút vội vã, dù sao sáng mai còn rất nhiều việc.
tv-mb-2.png?v=1
"Tủm"

Bỗng nhiên một âm thanh siêu to khổng lồ vang lên, thực ra cũng không quá to nhưng thứ ai cũng biết là gì chẳng khác gì tiếng bom cả, quả bom này còn rất có mùi nữa, một hồi sau thì khu vực xung quanh năm người bị giải tán.

Người cầm đầu mặt đỏ thấu, mấy tên kia vừa nãy lục xoát đi vào trong còn đỡ, hắn ta thì đứng hít hết nên phát tác đầu tiên. Hắn ta nhíu mày như đang phân vân cái gì đó rồi bất ngờ kích hoạt Phong Yêu Thủ Trạc, hắn sử dụng yêu đan Hoàng Kim Ưng.

Sau lưng mọc ra hai cái cánh, hắn to giọng nói với tiểu đệ:

"Ta có việc đi trước các ngươi vào Giao giới đi."

Nói xong hắn ta vỗ cánh bay lên, có điều động tác quá mạnh khiến quả bom đang tích tụ trong người hắn dường như nổ tung.

"Phẹt"

Vẫn là một âm thanh siêu to khổng lồ nhưng lần này còn kèm theo cả một chất lỏng màu đặc sệt vương vãi khắp nơi. Ngươi kia thì giật giật mấy cái rồi rơi xuống ngay trung tâm nằm trên đống sản phẩm của mình.

Mấy tên tiểu đệ hoảng loạn vô cùng, một người cố nén lại cảm giác kinh tởm quay sang một kẻ nói:

"Mau đỡ đại ca lên lưng ta rồi chúng ta đi về gia tộc, nhanh lên ở đây thêm xẩu hổ chết mất."

Nói xong hắn ta liền quay lưng về phía tên đại ca đang nằm rên rỉ, chỉ cần vượt qua lần khó khăn này có khi lại được trọng dụng hơn trước rất nhiều. Thiên Phong thì đã tưởng tượng ra cái gì đó nên cười ha hả, lúc này cũng không lo bị phát hiện nữa rồi.

"Phẹt......ẹt"

Một tiếng thật dài và những thứ kia như đạn xuyên thủng quần của tên tiểu đệ dội thẳng vào mặt của tên đại ca đang nằm rên rỉ. Đã thế do rên rỉ nên người này chẳng hề ngậm mồm, thể là câu " một mồm đầy phân đã trở thành sự thật.

Tên đại ca ngất xỉu tại chỗ vì không thể chịu được cú sốc tâm lý quá lớn, Thiên Phong cũng chỉ coi đến đây rồi bỏ đi bởi hắn ta biết kết cục của năm người này rồi.

Trong lúc Thiên Phong còn đang trên đường về nhà nghỉ ngơi thì người của Hoàng gia đã tới nhằm mang năm người này đi. Mấy người nhìn thấy thảm trạng của mấy người kia thì không dám rờ tới, xung quanh bọn họ chẳng khác gì " thế giới phân " cả.

Nhưng nếu không đưa đám này đi thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm vì mất nước, khoảng mười phút sau lại có một nam nhân đi tới. Người này là đội trưởng đội gia vệ Hoàng gia, hắn ta cũng nổi tiếng với nguyên khí hệ nước của mình.

Kích hoạt phong yêu thủ trạc hắn hóa thành một con rùa nước, từ miệng phun ra rất nhiều nước cuốn trôi những thứ ô uế trên người của mấy người kia. Hắn ta nhanh chóng đứng lên hóa lại thành người rồi kéo người đại ca ra rồi hỏi:

"Tiểu thiếu gia ngươi không sao chứ?"

Người kia dính nước lại bị lay như thế liền tỉnh lại, nhớ tới những thứ đang ngậm trong miệng hắn liền phun ra, người cận vệ không kịp né tránh liền hưởng hết, cuối cùng đêm đó trở thành ngày họ nhớ nhất đời.