Chương 15: Ai cũng phải giật mình

Nghịch Thiên Thú Thần

Chương 15: Ai cũng phải giật mình

Một người thất bại trong việc tìm lý do phạt Thiên Phong thì hai ngươi tiếp theo cũng càng cố gắng hơn, dù sao hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ thì không thể thất bại dễ dàng. Nhưng chẳng hiểu sao tên học lúc nào cũng cuối lớp bây giờ cái gì cũng biết.

Lão sư dậy môn nhận biết dược liệu còn bị hắn ta dậy dỗ người lại vị nếu thiếu tác dụng của một loại dược liệu, sau đó hắn tự chúng minh cho người kia xem, người kia cùng Thiên Phong cầm hai cây dược liệu.

Lão sư kia vô cùng nghiêm túc:

"Ngươi nói mình đúng nhưng nếu ta chế tạo ra thất bại thì ngươi tính làm sao?"

Thiên Phong cười nói:

"Sai ta nghỉ học ngay và luôn, nếu ta đúng tiết của ta lão sư cứ để ta thích làm gì thì làm."

Hai ngươi bắt tay nhau to giọng:

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Người lão sư kia bắt đầu chế linh dịch còn Thiên Phong ngáp ngắn ngáp dài ngồi coi người kia làm, một hồi sau linh dịch hoàn thành. Lão sư nhìn ngay một người đang bị thương chỉ bình linh dịch rồi nói:

"Ngươi uống đi rồi xem có cảm giác như thế nào?"

Ngươi bạn học nghi ngờ nhìn Thiên Phong nhưng lão sư đã chỉ đích danh thì không uống cũng phải uống. Nốc một hơi cạn bình hắn ta ngồi xuống chờ đợi điều sẽ tới với mình, một lúc sau thì vết bầm tím do đánh nhau sáng nay của người này dần chuyển biến tốt một cách nhanh chóng.

Thiên Phong chỉ mặt tên này nói:

"Đó lão sư thấy chưa, tuy chỉ là linh dịch cấp một nhưng thay đổi cải tiến một chút thì nó sẽ phát huy hết tác dụng. Cho thêm một ít Bạch Tầm Thảo vào trong sẽ làm giảm đau với tan máu bầm rất nhanh, thực ra cải tiến tiếp cũng được chứ đâu phải không."

Lão sư kiểm tra bình linh dịch sau đó tự mình nếm thử dùng vị giác cảm nhận, hắn ta khẽ giọng hỏi Thiên Phong:

"Nếu cải tiến thêm thì sao?"

Lúc quay qua thì đã thấy Thiên Phong nằm trên bàn không chút động tĩnh, mọi người hoàn toàn bị bất ngờ về Thiên Phong về mọi mặt. Nhưng không chỉ có bạn bè mà còn có một số người khác cũng bất ngờ không kém về hắn ta.

Hà Văn Thanh cùng nữ nhân trung niên chuyên bảo vệ Hà Tuyết Vân đứng trên cao nhìn Tuyết Vân tập luyện buổi chiều sau khi từ trường về. Chính lúc này Hà Văn Thanh mới xác định nàng ta không hề diễn tả quá về Thiên Phong, với hiểu biết của hắn ta thì mọi thứ còn đi xa hơn.

Suy nghĩ thật kỹ sau đó hắn ta dặn dò:

"Ngươi bảo vệ con bé nhưng đừng can thiệp vào việc giao du của con bé, ta cần nghỉ ngơi rồi, có gì thì thông báo sau cho ta."

Hà Văn Thanh nhận ra hết những chiêu thức kia, chính lúc này hắn ta đã rơi vào cái bẫy của Thiên Phong đạt trước, hắn ta nhìn về phía căn nhà của người bạn cũ rồi thì thầm: tv-mb-1.png?v=1

"Huynh đệ sinh tử mà ngươi lại dấu ta xuất thân của mình sao, dù thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không để cho con của ngươi có vấn đề gì đâu. Tất nhiên ta sẽ thay ngươi dậy dỗ cho hắn tới nơi tới trốn, không hiểu cái gì cũng không học lại thích đi học ngươi giả heo ăn thịt hổ."

Hết năm tiết buổi chiều thì Thiên Phong lại là người đầu tiên biến mất, Hà Tuyết Liên bám sát theo đằng sau hỏi:

"Ngươi làm gì mà vội vã thế?"

Hắn ta chép miệng rồi nói:

"Ta muốn đi vào trong Giao giới luyện linh dịch cấp cao cho đỡ tốn thời gian, dù sao thời gian sau cũng sẽ sử dụng rất nhiều."

Hà Tuyết Liên khoác vai hắn ta khẽ giọng hỏi:

"Ngươi xài rồi thêm cả trị thương cho Hạ Vũ cô cô, rồi còn cả Thiên Lan nữa đúng không?"

Hắn ta nhún vai khẽ nói:

"Còn cho cả Tuyết Vân nữa, hôm trước gặp con bé trong Giao giới, lúc ta không có Yêu đan để gắn vào Phong Yêu Thủ Trạc thì nàng cho ta một viên Vương cấp yêu đan. Sử dụng thì ta cảm giác nó rất phù hợp thế nên đã nhận dạy vũ kỹ với cho nàng ít linh dịch hỗ trợ tu luyện."

Hà Tuyết Liên khẽ cười nói:

"Ngươi hào phóng thế nhỉ?"

Thiên Phong cười nói:

"Ai tốt với ta thì ta tốt lại thôi, ngươi về nhà đi đừng ở đây luyên thuyên với ta làm gì kẻo Hà bá phụ lo lắng."

Nói xong hắn nhanh chóng biến mất trong ánh mắt hiếu kỳ của Hà Tuyết Liên, Liễu Mi cũng từ trên lầu cao nhìn xuống phía dưới vẻ mặt có chút phức tạp. Dù được hắn buông tha như mong muốn nhưng hình ảnh của hắn cứ như một bóng ma bám đuổi nàng không rời.

Nàng thử nghĩ đến những người mình từng để ý trước kia thì thấy nhói ở trong tim, hình ảnh của tên kia cứ được phát đi phát lại mãi. Cắn chặt răng nàng tự hỏi:

"Chẳng lẽ mình thật sự thích hắn ta sao? Sao lại có chuyện vô lý như thế cơ chứ?"

Thiên Phong thì dư thừa nhất là một số loại khoáng thạch ở trong giới chỉ, dược liệu hắn ta còn biết cách xài nhưng dường như khoáng thạch chả có tác dụng gì mấy. Dù cho có chế tạo vũ khí thì hắn cũng chỉ dùng mấy loại còn những thứ khác thì chẳng khác nào rác rưởi cả.

Thế là hắn đi thẳng để chỗ bán vũ khí nhằm tìm cách bán đi để dọn cho trống giới chỉ, rất cẩn thận nên hắn chỉ lấy tiền mặt tránh cho người khác biết. Chủ quán thì rất vui vẻ:

"Công tử lần sau có cần bán kim loại, khoáng thạch quý hiếm thì cứ mang trực tiếp đến đây." tv-mb-2.png?v=1

Thiên Phong ho khan một tiếng rồi hỏi:

"Nếu ta chế tạo vũ khí mang bán cho các ngươi liệu có thể trả tiền mặt cho ta?"

Hắn thực sự không giỏi chế tạo vũ khí nhưng sống gần nghìn năm cũng luyện sơ sơ lên cấp năm, với thực lực hiện tại thì cũng như chế dược hắn chỉ có thể sử dụng tay nghề ở cấp hai. Người chủ quán tất nhiên gật đẩu hỏi:

"Không biết công tử có thể rèn ra vũ khí cấp mấy?"

Đối phương quá trẻ thế nên chẳng thể mong chờ cao hơn bậc một, bỗng nhiên Thiên Phong dơ ngón tay số hai lên khẽ nói:

"Ta có thể rèn mọi loại vũ khí cấp hai trở xuống, một khi đã rèn đảm bảo đạt bậc hai đỉnh cấp, tất nhiên cũng có thể sẽ có một số loại đặc biết sẽ tiếp cận bậc ba. Nếu chỗ ngươi có lò rèn thì ta sẽ làm thử một món ngay để ngươi xem xét rồi còn đưa ra giá tiền hợp lý một chút."

Chủ quán gật đầu ra hiệu mời cho Thiên Phong đi theo hắn, Thiên Phong sau đó cũng phải bất ngờ khi tiệm vũ khí không lớn nhưng có tới bốn cái trụ rèn. Điều này chứng tỏ trong tiệm này vẫn có người biết rèn vũ khí, bây giờ đến lúc để hắn ta chứng tỏ.

Đã ra tay thì phải làm cái khó nhất, Thiên Phong lấy ra một khối kim loại rồi nói:

"Ta sẽ chế tạo một loại cánh dùng để phi hành, cũng có thể chế tạo đai lưng hoặc dày ngươi thích thứ gì."

Người kia gật đầu điên cuồng bởi phi hành trang bị cả đời hắn chưa nhìn thấy bao giờ, người thanh niên này thật sự có thể làm được:

"Ngài làm một cái phi hành trang bị ta sẽ dùng giá tiền cao nhất để thu mua."

Thiên Phong nổi lửa lên bắt đầu làm nóng tảng kim loại rồi bỏ vào lo nung chảy ra, hắn để nhiệt độ cao nhất nên rất nhanh đã xong. Đôi tay thon dài dáng từng búa vào trong khối kim loại. Búa pháp nhanh gọn lạ lùng khiến cho người trong nghê như chủ quán cũng không hiểu nổi.

Những cộng đoạn về sau thì quá mức phức tạp và cầu kỳ, Thiên Phong tốc độ lại quá nhanh khiến hắn không kịp nhìn. Mất thêm ba tiếng thì đôi cánh đã hoàn thành chỉ thiếu phần sơn, người chủ quán há hốc mồm, Thiên Phong thở dài nói:

"Ngươi cố bắt chước cũng vô ích, cái này kỹ thuật quá nhiều, dù ta có chủ ý dạy ngươi thì cũng sẽ mất cực kỳ nhiều thời gian. "

Chủ quán cười nói:

"Ta hiểu ý của công tử, với lại đây chắc là do một vị Chế Tạo Sư cấp cao truyện dạy, cho ta mười lá gan cũng không dám học. Cái đôi cánh này ta mua hai trăm triệu, mức giá này không biết công tử có hài lòng không?"

Thiên Phong gật đầu cười nói:

"Ngươi rất biết điều, đợi ta gặp sư phụ của mình sẽ xin ngài cho ngươi quyền bán vài món trang bị cấp ba và bốn để ngươi có cơ hội đổi đời."