Chương 15: Laius
Mặc dù căn phòng đó được dùng để chiêu đãi những vị khách thượng hạng, nhưng hiện tại, ngoài Shiroyasha, người còn lại đang ở bên trong cũng không phải là một khách hàng.
Người bên trong đó cũng giống như Shiroyasha, là một trong những lực lượng nòng cốt của Thousand Eyes. Hắn ta là một gã gầy còm với một mái tóc hai màu nâu và chút vàng nhạt ở phần mái, khoác trên người một chiếc áo vét da rắn, hắn chính là Laius.
Khi nhìn thấy bốn người Kuro Usagi, hắn ngay lập tức tung hô với một thái độ cường điệu.
"Ồ! Là một con thỏ sao! Ái chà! Đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy một con đấy! Mặc dù ta có nghe qua những lời đồn, nhưng ta không ngờ bên phía Đông lại thật sự có một con thỏ! Chiếc váy ngắn và tất cao với dây đeo đúng là trông kích thích thật! Ta nói này, tại sao cô không chuyển sang cộng đồng của ta đi?! Ta sẽ ban cho ba bữa ăn, một chiếc vòng cổ và sẽ chăm sóc cô thật chu đáo mỗi tối!"
Laius còn không thèm che giấu bản chất thật sự của hắn, đúng như những gì Kuro Usagi nói, đây đúng là một tên biến thái chết tiệt. Hắn ta đưa mắt nhìn Kuro Usagi từ trên xuống dưới một cách thèm thuồng như muốn liếm láp khắp người cô vậy.
Cảm thấy kinh tởm bởi hành động của hắn ta, Kuro Usagi đã nhanh chóng lấy tay mình che đậy đôi chân mình còn Asuka và Sakamaki Izayoi thì bước lên phía trước, cả hai giống như một tấm chắn che cô khỏi ánh nhìn kinh tởm của Laius.
"Đây… rõ ràng là một tên côn đồ mà. Tôi sẽ tuyên bố rõ ngay từ đầu luôn là đôi chân gợi cảm này thuộc về chúng tôi."
"Đúng rồi, đúng rồi! Đôi chân của Kuro Usagi thuộc về… Hả?! Không, điều đó không đúng, Asuka!"
Nghe thấy lời tuyên bố quyền sở hữu đột ngột và vô lý đó, Kuro Usagi hoang mang hỗn loạn chống tay lên hông phản bác.
Sakamaki Izayoi cũng thất vọng thở dài.
"Đúng rồi đó, đại tiểu thư, đôi chân đó đã là của tôi rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi! Đôi chân này… A a, đủ rồi, xin hãy câm miệng lại!"
"Được rồi, vậy thì các cậu hãy đưa ra cái giá thích hợp đi…"
"Shiroyasha đại nhân! Kuro Usagi không phải một món hàng để trao đổi! Nói gì đó đi Saigou Izayoi! Cậu cũng thấy vậy mà phải không!?"
Bị cả ba người trêu cợt, Kuro Usagi hướng ánh mắt cầu xin sự đồng tình tới Saigou Izayoi.
"Ừm! Phải, mặt hàng độc nhất thế này thì nên giữ riêng cho mình thôi chứ."
Aa!! Cậu cũng có khác gì họ đâu! Thật tình mà. Chúng ta đã đi đến đây để bàn về những vấn đề quan trọng, xin hãy hạn chế những trò đùa lại đi. Kuro Usagi sắp tức giận rồi đấy!"
"Ngốc à, ta đang cố tình làm cho ngươi tức giận đấy."
Phạch!
Kuro Usagi chẳng biết moi từ đâu ra một cây quạt giấy rồi đập lên đầu Shiroyasha với nộ khí hừng hực.
Còn về phần nhân vật trọng điểm Laius, thì đang bị bỏ qua một bên và bị lờ đi rồi.
Hắn hốc mồm khi nhìn cảnh tượng năm người bọn họ cuối cùng cũng chịu kết thúc trò cười của mình và yên vị ngồi xuống, rồi hắn bất ngờ cất tiếng cười to.
- Ahahahahahaha! Hả? Là vậy sao? No Name là một tập thể bao gồm những diễn viên hài sao? Nếu mọi chuyện là như vậy thì, hãy cùng gia nhập với Perseus đi! Nói thật thì ta rất hào phóng khi chi trả cho thức ăn, nước uống và giải trí đấy! Ta hứa là sẽ chăm sóc các ngươi tới trọn đời mình luôn, chịu không? Không cần phải nói, đôi chân đẹp mắt đó cũng phải biết ngoan ngoãn trên giường ta mỗi tối nữa."
"Từ chối. Kuro Usagi không hề có ý định cho phép những gã thậm chí còn không hiểu nỗi ý nghĩa của hai từ lễ nghi và phép tắc nhìn thấy cơ thể của cô ấy."
Kuro Usagi nói với giọng sự ghê tởm và khinh thị nhưng Sakamaki Izayoi ngồi ngay cạnh cô đã mở miệng nói móc.
"Hả? Cô có thể nói vậy trong khi bản thân mình ăn mặc như thế này ư? Tôi cứ nghĩ cô có ham muốn được khoe da thịt kia."
"Cái đó… Cái đó không phải như vậy! Đó do Shiroyasha đại nhân đã yêu cầu Kuro Usagi phải mặc như thế khi Kuro Usagi đóng vai trò là trọng tài cho những trận gift game ngài ấy đảm nhiệm. Ngài ấy đã hứa với Kuro Usagi là sẽ trả gấp ba tiền lương nếu như tôi ở trong bộ trang phục này ở mọi lúc mọi nơi. Vậy nên Kuro Usagi mới miễn cưỡng…"
"Ồ? Vậy là miễn cưỡng mặc thế này vì bị ép sao…? Này, Shiroyasha."
"Gì thế, nhóc?"
Sakamaki Izayoi liếc Shiroyasha với ánh nhìn mãnh liệt. Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau trong một khoảng thời gian dài, họ giơ ngón tay cái trên tay phải của mình lên cùng một lúc.
"Good jod!"
"Ừ!"
Dường như hai người bọn họ vừa mới đạt được một tình bạn thân thiết thông qua sự tương đồng cực lớn.
Nhận thấy chủ đề hiện không có chút tiến triển nào, Kuro Usagi chỉ biết cúi đầu xuống trong vô vọng. Ngay vào lúc đó, cô nhân viên giúp việc cửa hàng đứng từ bên ngoài đã ra tay giúp đỡ tình huống.
"Số lượng những vị khách đã đang tăng lên nên nếu mọi người không phiền thì liệu có thể chuyển vị trí sang phòng khách ở bên trong cửa hàng được không?"
Chẳng rõ là vì chính cô cũng ghê tởm Laius nên không muốn tiếp tục để hắn ở đây hay là vì cô không xem nhóm người No Name là khách quý mà đã đưa ra đề nghị này, cũng có thể là cả hai.
"À thì… điều đó cũng đúng."
Nhưng bằng một cách nào đó mà mọi người đều đồng ý, hẳn là vì họ cảm thấy 6-7 người trong cùng một căn phòng thế này thì hơi ngột ngạt.
Và vì vậy nên đoàn người mà đã quyết định bắt đầu lại cuộc thảo luận và tiến về phía phòng khách của Thosand Eyes.
Ngay khi vào phòng, nhóm người lập tức chia thành hai phe, No Name và hai thành viên cốt cán của Thousand Eyes, trong khi từng người bắt đầu ngồi xuống, Asuka và Saigou Izayoi ngồi bên phải Kuro Usagi trong khi Sakamaki Izayoi thì ngồi bên trái. Và cái tên Laius dù đã ngồi phía cuối bên kia của cái bàn dài vẫn tiếp tục ngắm nhìn Kuro Usagi một cách kịch liệt.
Mặc dù Kuro Usagi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ cái nhìn đó, cô vẫn quyết tâm phớt lờ Laius trong khi kể lại tình huống ra cho Shiroyasha.
"Hành vi thô lỗ của Perseus đã đã thể hiện rõ ràng qua những gì tôi đã kể, liệu Kuro Usagi có thể xác nhận rằng ngài đã hiểu được vấn đề không?"
"À thì… ừm. Cô ma cà rồng mà Perseus sở hữu đã xâm phạm vào lãnh địa của No Name và gây thiệt hại đáng kể, cả về vấn đề cách thành viên của Perseus tới để bắt giữ cô ấy cũng đã tự ý xâm phạm lãnh địa và có hành động tấn công vào thành viên No Name. Ta xác nhận rằng ta đã nhận được lời phàn nàn của ngươi. Nếu như ngươi muốn một lời xin lỗi từ Perseus, vậy thì ta sẽ sắp xếp một ngày nào đó cho việc…"
"Việc đó không cần thiết. Sau khi chịu đựng những hành vi xúc phạm và láo xược như thế từ bọn họ, chỉ một lời xin lỗi không thôi sẽ không đủ để làm dịu cơn thịnh nộ của Kuro Usagi. Chúng tôi tin rằng sự bẽ mặt mà chúng tôi phải chịu đựng từ Perseus phải được giải quyết bằng một trận chiến giữa hao cộng đồng."
Mục đích của Kuro Usagi là nói khích Perseus để đẩy bọn họ vào một trận gift game.
Dĩ nhiên, những lời phàn nàn về Leticia là chỉ giả mạo mà thôi. Tuy vậy, để mà có thể giành lại Lecticia, giờ không phải lúc để bận tâm những chi tiết nhỏ bé như thế. Chỉ cần đạt mục tiêu, một người phải biết tận dụng hết tất cả những gì mình đang có để giành thêm lợi thế cho bản thân.
"Cộng thêm việc chúng tôi đã kịp thời báo cáo cho Giai Tầng Chi Phối Giả về nguy cơ tồn tại của một ma vương lúc sáng, về lý lẫn về tình, chúng tôi có mặt tại đây lúc này để mong rằng Thousand Eyes sẽ thu hồi lại đơn rút lui khỏi gift game đã định ban đầu của Perseus, và nếu như Perseus từ chối lời thỉnh cầu này, vậy thì xin ngài hãy lợi dụng danh chức của một Người Làm Chủ để…"
"Ta phản đối."
Laius đột nhiên chen miệng vào.
"…Hả?"
"Ta không muốn làm thế, cái trận quyết đấu mà các người nói là gì vậy? Có phải đang đùa không? Và ngươi có bằng chứng nào cho thấy con Ma cà rồng đó đã làm loạn tại nơi ngươi không?"
"Về chuyện đó, chúng ta chỉ cần hỏi cô ấy không phải là rõ rồi sao..."
"Không đời nào. Con nhỏ đó đã trốn thoát khỏi tay ta chỉ để đến gặp các ngươi, nên ta mới phải phái người tới "thu hồi" nó. Hơn nữa vẫn có khả năng rằng các người đã âm thầm lên âm mưu gì đó sau lưng chúng ta phải chứ? Ta nói có đúng không? Đám cựu đồng đội kia? Vậy muốn ta thả con ma cà rồng đó ra mà hỏi chuyện ư? Không thể nào!"
Laius mỉm cười với lời nói đầy tính mỉa mai của hắn. Bởi lý lẽ hắn đưa ra rất thuyết phục, Kuro Usagi không thể phản bác lại.
"Thả? Ngươi đang hiểu lầm phải không?"
Asuka không chịu được phản bác lại.
"Chờ đã đại tiểu thư..."
"Khoan đã nào."
Ý thức được những điều cô sắp nói, cả hai Izayoi vội lên tiếng nhắc nhở, nhưng họ không ngăn kịp.
"Mấy tên phế vật ngươi phái tới có bắt được ai đâu, còn bị trói ngược vài tên ở ngoài kia kìa."
"Chậc."
Cả hai đồng thời tặc lưỡi trong bất lực.
"Cái gì? Con ma cà rồng đó vẫn ở chỗ các ngươi? Lũ phế vật này..."
Nét kinh ngạc thoáng xẹt qua mặt Laius, nhưng nó nhanh chóng đổi thành một nụ cười mỉa mai.
"Đúng rồi, nếu đi vào sâu hơn vào vấn đề này, lý do mà con ma cà rồng đó bỏ chạy là để đi tìm bọn ngươi, phải chứ? Nói không chừng thực ra thì có khi các ngươi đang âm mưu trộm đi vật sở hữu của ta thì sao?"
"Ngươi… ngươi đang nói cái gì thế?! Bằng chứng cho những lời đó đâu hả…"
"Bằng chứng là con ma cà rồng đó được tìm thấy trên lãnh địa của các ngươi và đang được các ngươi giữ lại còn gì."
Ư!
Kuro Usagi rơi vào im lặng. Khi đối phương nhằm vào điểm đó để phản kích, bọn họ không thể tìm ra lý lẽ nào để phản bác. Cho dù là lời đề xuất được đưa ra bởi Kuro Usagi hay lời buộc tội của Laius đi chăng nữa, chúng đều thiếu nhân chứng từ một bên thứ ba để có thể xác thực.
Laius nở một nụ cười xảo huyệt trong khi tiếp tục nói.
"Quên nó đi, nếu như các nguòi thật sự muốn làm tình hình leo thang thành xung đột, vậy thì chúng ta buộc phải thực hiện một cuộc điều tra kỹ càng cho chuyện này… Nhưng khi đó thì người vướng vào rắc rối không phải là ta đâu."
"Đó… đó là…"
Kuro Usagi đưa mắt nhìn sang Shiroyasha. Bởi vì đối phương đã kéo bà vào, Kuro Usagi cũng không thể làm thêm bất cứ gì cả. Dù sao thì trong khoảng thời gian ba năm trở lại đây, No Name có thể kéo dài hơi tàn lay lắt lâu đến thế lý do lớn nhất là nhờ vào sự bảo trợ đến từ Shiroyasha. Cả việc Leticia trốn ra được để đến gặp bọn họ đều là nhờ Shiroyasha.
Kuro Usagi thật sự không muốn mang tới rắc rối gì cho bà nữa.
"Thôi được rồi, ta sẽ phải rời khỏi đây để trở về chuẩn bị cho việc vận chuyển con Ma cà rồng đó gửi đến của chỗ người mua nên là ta sẽ phái người tới No Name lần nữa để thu hồi nó. Việc này thì các ngươi cho phép đúng không? Trừ phi các ngươi thật sự có ý định cướp nó...
Dù ta thật sự ghét cay đắng những phụ nữ hay tỏ vẻ lơ là, đặc biệt nhất những người có thân hình chẳng khác gì một đứa trẻ cả, nhưng ta đoán chắc rằng các ngươi cũng biết, cái con nhỏ đó trông cũng khá là dễ thương và đối với những người có sở thích đặc biệt như thế, cô ta chắc hẳn là một vật phẩm quý hiếm đấy nhỉ?
Và còn những loại người thích làm sụp đổ tinh thần những phụ nữ cương quyết bằng cách cởi sạch đồ họ và khóa họ lại trong những cái còng tay để áp đảo bọn họ một cách tàn nhẫn đến mức họ buộc phải rên lên. Dùng lao ngục tự nhiên của ánh mặt trời để khiến cho một người phụ nữ trở thành món đồ chơi vĩnh hằng chơi của mình... các người không thấy nó có hơi kích thích sao?"
Laius khiêu khích họ bằng cách miêu tả những kết cuộc khủng khiếp có thể sập xuống đầu Lecticia đang sắp sửa bị giao vào tay một đối tượng nào đó có thể sẽ làm như thế.
"Lao ngục tự nhiên của ánh mặt trời? Chẳng phải Ma cà rồng có thể tồn tại dưới ánh mặt trời trong thành phố Khu Vườn Nhỏ sao? Lẽ nào ngươi muốn bán Leticia ra khỏi Khu Vườn Nhỏ?"
Sakamaki Izayoi nhíu mày lại khi nghĩ đến việc này.
Nếu làm vậy thì cơ hội để bọn họ giành lại Leticia trong một gift game là cực thấp.
"Ồ? Ngươi cũng thông minh đấy? Có cảm thấy bị xúc phạm khi ở một cộng đồng như No Name không?"
Nghe được những lời của Laius và dự đoán của Sakamaki Izayoi, Kuro Usagi tức giận tới mức dựng dứng hai tai của mình lên.
"Ngươi… Ngươi đúng là một kẻ…!"
"Nhưng mà con nhỏ đó đúng là đáng tội nghiệp thật. Không chỉ đang nằm trong hoàn cảnh sắp bị bán ra ngoài Khu Vườn Nhỏ mà còn bị kéo xuống bởi những đứa bạn không biết hổ thẹn của mình đến mức phải nhượng lại Gift của mình cho một Ma Vương chỉ để đổi lấy cơ hội gặp lại chúng nữa chứ."
"… Ngươi vừa mới nói gì?"
Người vừa mở miệng đưa ra câu hỏi đó là Asuka, cô biết về việc Lecticia đã chấp nhận từ bỏ Gift của mình, nhưng không rõ việc đó xảy ra như thế nào nên đã rất ngạc nhiên khi nghe được nó từ Laius.
Mặc dù vẫn đang giữ im lặng, nhưng từ nét mặt Kuro Usagi thì có thể rõ nhận ra được rằng cô đang ấp úng trong lòng.
Laius không bỏ lỡ cơ hội này.
"Thì đúng là tội nghiệp cho con nhỏ không hề nhận lại được phần thưởng gì từ sự ngu ngốc của chính bản thân mình còn gì. Gift là đường sinh mệnh cho việc tồn tại không thể thiếu trong thế giới này và cũng là một phần của linh hồn mình nữa. Nhưng để ngăn chặn những đồng đội cũ ngu ngốc bất tài khỏi hành động vớ vẩn và vô ích cực kỳ mà cô ta đã chấp nhận vứt bỏ hết chúng. Cái vấn đề ở đây là sự tự do mà cô ta đạt được chỉ là ảo tưởng không hơn. Thêm vào đó, trong lúc chịu đựng nỗi nhục nhã lớn nhất có thể là "trở thành vật sở hữu của một người khác" và chạy trở về bên bạn bè của mình, cuối cùng chúng vẫn chỉ có thể bất lực nhìn cô ta bị mang đi, cảm giác đó thật là tệ hại đúng chứ!"
"…Hả… Cái gì…"
Kuro Usagi không thốt nổi nên lời nữa.
Mọi bí ẩn đã được cởi bỏ. Cho dù là lý do vì sao Lecticia người vốn đã bị bắt đi bởi ma vương lại tái xuất hiện ở Phía Đông hay lý do đằng sau sự suy giảm sức mạnh đột ngột đã được hiển thị trên Gift Card, tất cả đều đã được giải đáp bởi lời nói của Laius.
Leticia muốn gặp mặt Kuro Usagi và những người khác một lần nữa đã không ngại hy sinh cả linh hồn của chính cô.
Vẫn với nụ cười ghê tởm trên môi, Laius đưa bàn tay phải của mình về phía Kuro Usagi đang tái xanh cả mặt khi biết sự thật.
"Ta nói này Kuro Usagi, nếu như cô để cho cô ta đi như thế, đó không phải là điều đi ngược lại với đạo nghĩa giữa các đồng đội trong cùng một cộng đồng sao?
"…? Ngươi có ý gì?"
"Hay là chúng ta trao đổi đi. Ta sẽ để con ma cà rồng đó trở về với No Name nhưng bù lại, cái giá phải trả chính là cô. Cô sẽ thuộc về ta, mãi mãi."
"Sao cơ…?"
"Đây cũng có thể coi là một dạng tình yêu sét đánh mà, phải không? Hơn nữa cơ hội gặp gỡ Quý Tộc Khu Vườn Nhỏ được đánh bóng tên tuổi cực kỳ hiếm gặp này không nên bị lãng phí."
Kuro Usagi lại một lần nữa không thể nói được câu nào. Tuy nhiên Asuka thì không thể kiểm soát được cơn giận dữ của mình nữa, cô giận dữ hét lên và đập mạnh lòng bàn tay mình vào mặt bàn.
"Dù ta đã biết ngươi là một tên vô liêm sỉ rồi, nhưng ta lại không nghĩ tới ngươi vô phương cứu chữa đến mức độ này! Kuro Usagi, đi thôi nào! Chúng ta không cần nghe thêm bất cứ điều gì từ tên này nữa!"
"Xin… Xin chờ chút đã, Asuka!"
Asuka nắm chặt tay Kuro Usagi với mong muốn rời đi ngay lập tức nhưng Kuro Usagi lại đứng yên đó không muốn di chuyển.
Sự ngờ vực bản thân đã bắt đầu che lên đôi mắt cô và lời yêu cầu này rõ ràng đã làm cho cô dao động đến nỗi cảm thấy bồn chồn.
Nhận ra mầm giống của sự ngờ vực đang nảy mầm trong cô, Laius lại phát ra một tiếng cười khó chịu khác rồi lại tiếp tục nhấn mạnh lời đề nghị của hắn một cách đắc ý.
"Này, này, cô là một Nguyệt Thố đúng không? Chỉ cần là vì bạn bè mình, cho dù có phải chịu đựng hỏa ngục thiêu đốt thâm thể thì cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện đương đầu nó vì lợi ích của bạn mình đúng không nào? Dù sao thì đó cũng là một tài năng tựa như bản tính thứ hai của giống loài cô mà!"
"…Aa!"
"Nghe ta này, có chuyện gì vậy hả? Loài thỏ thích làm những thứ mà bọn họ gọi là đạo nghĩa hay đáp trả lại công ơn của người khác phải không nào? Chẳng phải sức mạnh và sự tín nhiệm cô đạt được từ Indra cũng là chút lợi lộc có được thông qua việc sử dụng cái mạng rẻ mạt của mình trên một sự hy sinh rẻ mạt nào đó hay sao? Cái lý do loài Nguyệt Thố tồn tại trong Khu Vườn Nhỏ chẳng phải là vì được triệu hồi tới để tưởng nhớ về sự hy sinh cho tự nhiên của chúng ư? Vậy sao cô không chấp nhận lời đề nghị này theo lẽ tự nhiên luôn đi? Này, cô nghĩ như thế nào hả Kuro Usagi..."
"Câm cái miệng ghê tởm của ngươi lại!"
Cạch!
Hàm dưới của Laius đã đập mạnh vào hàm trên và đôi môi hắn đã khít chặt vào nhau trong khi biểu hiện ngạc nhiên trải dài ra trên khuôn mặt hắn.
Đây kết quả từ sức mạnh của Asuka, khi cô không thể chịu đựng những lời lẽ ô uế kia nữa.
"…!...?"
"Ngươi khiến ta khó chịu lắm rồi. Cứ nằm phục xuống đất mà xin thứ lỗi đi!"
Rơi vào hỗn loạn trong khi miệng vẫn đóng chặt, Laius bắt đầu cúi người xuống. Tuy nhiên, hắn bắt đầu chống cự lại mệnh lệnh ở giây kế tiếp và tự ép bản thân mình phải đứng dậy. Nhận ra thứ đã làm cho bản thân phải hành động như vậy, Laius ép bản thân mình gầm lên.
"Này! Con điếm! Cái thứ sức mạnh đó… chỉ tác động được... Những tên thấp kém mà thôi! Ngu đần!"
Phẫn nộ, Laius rút tấm Gift Card của mình và lấy ra từ đó một thanh kiếm hình lưỡi liềm.
Trong cơn giận dữ hắn chém thẳng lưỡi kiếm xuống đầu Asuka với tốc độ cực nhanh.
Nhận thấy tình hình không ổn, Sakamaki Izayoi nhanh chóng đứng phắt dậy để ứng cứu, nhưng một người khác còn nhanh hơn cả cô và có vị trí thuận tiện hơn đã ra tay trước một bước.
Saigou Izayoi cấp tốc kéo lui Asuka ra phía sau mình bằng tay phải đồng thời vung tay trái lên đập vào cổ tay cầm kiếm của Laius. Bất ngờ bị đau, Laius rên lên một tiếng và để thanh kiếm lưỡi liềm rơi khỏi tay mình, chớp lấy khoảnh khắc đó, Saigou Izayoi chụp lấy thanh kiếm trước khi nó chạm đất và chém móc ngược lên trên.
Xoẹt một tiếng!
Giống như lưỡi dao nóng cháy cắt qua đậu hủ, thanh kiếm sắt bén dễ dàng chém đứt phăng cánh tay của Laius tới tận bả vai, ngay lập tức, máu tươi vung vẫy ra khắp căn phòng cùng tiếng thét đau đớn quằn quại của hắn.
"Nghe ngươi nói tới rác cả tai rồi. Vì là ngươi ra tay tấn công với ý định giết người trước nên nếu ta có bị động phòng thủ rồi giết phắt ngươi đi cũng không ai nói gì được đúng không?"
Giẫm lên những vệt máu lai láng tràn ra từ bả vai Laius đang lăn lộn trên sàn, Saigou Izayoi lạnh lùng vung lưỡi kiếm xuống.