Chương 14: Tuyệt khí bỏ mình

Nghịch Đảo Càn Khôn

Chương 14: Tuyệt khí bỏ mình

Phạm Quân chưa hết kinh ngạc thì Long Nhi và Tước Nhi cũng bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí, quá trình diễn ra tương tự như Bảo Nhi, chỉ khác ở hư ảnh hiện ra sau lưng.

Một con mãng xà khổng lồ màu lục dài năm trượng xuất hiện sau Long Nhi cùng với khổng tước có bộ lông màu lam tuyệt đẹp cao hơn trượng của Tước Nhi quấn quýt nhau bay quanh Phạm Quân và hai nàng.

Khung cảnh tuyệt vời này khiến hắn không còn để tâm vào tu luyện, đưa mắt dõi theo từng cử chỉ múa lượn của chúng trên không.

Ba con thú hư ảnh vờn quanh vài vòng thì hoàn toàn ngưng thực, bay về nhập vào cơ thể tam nữ. Mắt các nàng chậm rãi mở ra, con ngươi lóe lên tinh quanh nhàn nhạt, một cỗ khí chất thoát tục tràn ra.

Phạm Quân có cảm giác như đang nhìn thấy một vị thần ngạo nghễ chúng sinh, song nó chỉ thoáng một cái rồi biến mất, liền trở về bình thường.

Tam nữ mừng rỡ khi thành công đặt chân vào Luyện Khí tầng một, các nàng nhớ bản thân chỉ vận chuyển một tiểu chu thiên đã khai phá huyệt khí hải, tạo bể tụ linh, nói như vậy các nàng đều sở hữu cực phẩm linh căn hiếm thấy.

Phát hiện cơ thể mình dính đầy chất bẩn, tam nữ vội xin phép Phạm Quân trở về thay đồ.

Chờ các nàng đi khỏi, Phạm Quân mới chưng bộ mặt bí xị ra, cực kì không cam lòng khi mình chỉ sở hữu hạ phẩm linh căn. Các nàng ngồi xuống đã cảm ứng linh khí, đi vào vận chuyển chu thiên, qua cái đập lại tiếp tục mở ra bể tụ linh, còn hắn ngồi rặn mãi mới có mơ hồ cảm ứng được linh khí, khác biệt một trời một vực như thế còn muốn cho người ta sống nữa không đây.

Song hắn cũng rất mừng và tự hào khi tam nữ có cực phẩm linh căn, nói thế nào các nàng cũng là người Phạm gia, là người của hắn, hắn có tư cách đó. Tuy vậy Phạm Quân quyết không phục, các nàng làm được thì hắn cũng làm được, chỉ chậm hơn thôi, hắn lại tiếp tục điên cuồng thổ nạp.

Dường như thấy sự vượt trội của tam nữ khiến tâm trí Phạm Quân càng thêm kiên định. Bình thường chỉ thổ nạp được năm lần là tức ngực, không thể cố gắng hít thêm, nhưng giờ đây hắn đã thổ nạp liên tục đến lần thứ bảy, tuy tức ngực đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn không chịu thở hết ra, bảy… tám… lần thứ chín đã là cực hạn.

Vừa lúc chuẩn bị thở ra, Phạm Quân cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó bị phá vỡ, lập tức mừng rỡ khi sự cảm ứng thiên địa linh khí tăng lên rõ rệt, trong một thoáng đã hoàn toàn nắm bắt được quỹ đạo của nó.

Hắn chuyển sang dẫn khí nhập thể, mỗi lần thổ nạp liền tách linh khí đưa vào kinh mạch, vận chuyển tiểu chu thiên cho nó đi quanh cơ thể rồi đập vào huyệt khí hải, một lần… hai lần… một trăm lần cũng chẳng thấy gì, hắn tiếp tục kiên trì, nhưng đến lần thứ bảy trăm ba mươi vẫn chưa thể đâm thủng thì bắt đầu bực mình, liền thử cách khác.

Linh khí sau khi vận chuyển thì không lập tức đập vào huyệt mà đợi tia linh khí khác hợp lại, qua chín mươi chín lần dồn ép khiến linh khí trong kinh mạch dày đặc kinh người, hắn vận hết sức dẫn nó đâm mạnh vào khí hải.

Phạm Quân gầm lên:

"Vỡ cho ta!"

Khí hải run rẫy kịch liệt, "bụp" một tiếng, luồng linh khí đã phá vỡ một thứ, nhưng không phải đâm thủng lỗ nhỏ mà hoàn toàn vỡ luôn cả huyệt.

Bỗng chốc sự đau đớn không thể hình dung từ đan điền phát ra, cơ thể như bị tảng đá ngàn cân đập trúng, Phạm Quân huyết khí nhộn nhạo, không kìm được hộc ra búng máu, ý thức trở nên mơ hồ, ngã xuống đất, tuyệt khí bỏ mình. (Hết truyện:v)

Hắn đâu có học về đông y, nào biết huyệt khí hải là tử huyệt không thể để bị thương tổn, đây là một sai lầm mà rất nhiều năm sau hắn nhớ lại vẫn thấy run rẫy.

"Tướng công!!!"

Tam nữ từ sớm đã trở lại, thấy Phạm Quân kiên trì như thế thì ngồi xem hắn chứ không tiếp tục tu luyện nữa, đến khi thấy hắn hộc máu ngã xuống thì hoảng hồn chạy tới đỡ dậy, rồi như sét đánh ngang tai khi phát hiện hắn không còn chút hơi thở nào, cả người lạnh ngắt.

Say giây lát sửng sờ, tam nữ liền ôm hắn khóc rống lên, cả thế giới của các nàng bỗng chốc sụp đổ. Hắn, gặp không lâu nhưng in trong tim rất sâu, hắn, người các nàng yêu đầu tiên trên thế giới này và cũng là cuối cùng. Thấy cơ thể Phạm Quân dần cứng lại, các nàng hoảng sợ liên tục xoa bóp cho hắn bằng đôi tay run rẫy, thậm chí truyền toàn bộ linh lực vừa mới tu luyện vào cơ thể hắn nhằm muốn nắm lấy một chút hy vọng cuối cùng.

"Tướng công dậy đi, thiếp sẽ ngoan mà, đừng cố ý dọa thiếp, không có chàng thiếp biết sống thế nào đây."

Vừa lúc tâm lý tam nữ từ không thể chấp nhận sự thật chuyển sang dần chấp nhận thì cơ thể Phạm Quân bất chợt run lên, các nàng mừng rỡ tiếp tục truyền linh khí vào đan điền hắn.

Sâu trong đan điền Phạm Quân, Đạo Linh mà hắn luôn nghi ngờ, nay nhờ linh lực tam nữ truyền vào liền cấp tốc xoay tròn và gián tiếp luyện hóa.

Luồng khí huyết sắc từ Đạo Linh di chuyển về huyệt khí hải, chậm rãi chữa trị. Sau nửa canh giờ, trả về một huyệt khí hải toàn vẹn như lúc đầu, nó cũng từ kích cỡ bằng nắm tay teo lại chỉ bằng hạt đậu, không giữ lại mà chuyển hóa toàn bộ thành khí đâm thủng một lỗ nhỏ trên huyệt.

Nếu không có chuyện này xảy ra, năng lượng chứa trong Đạo Linh đủ để Phạm Quân tấn giai Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, nhưng chữa trị khí hải cần quá nhiều năng lượng nên chỉ có thể tạo bể tụ linh, tiến vào tầng một.

Linh lực trong cơ thể tam nữ điên cuồng rút đi, buộc phải liên tục thổ nạp mới trụ nổi, dù vậy vẫn thấy so với sự hung hiểm của Phạm Quân khi cứu các nàng thì chẳng đáng bao nhiêu.

Vẻ măt Phạm Quân dần hồng thuận, cơ thể cũng ấm lên. Hắn ho khan mấy tiếng, mở mắt nhìn tam nữ, cảm nhận được linh lực đang cuồn cuộn nhập vào cơ thể, cố nén sự yếu ớt nói:

"Đừng truyền linh lực vào nữa, ta ổn rồi."

Tam nữ vẻ mặt tái nhợt, khẽ gật đầu thu tay. Tước Nhi đỡ hắn dựa vào ngực, nức nở hỏi:

"Sao tướng công lại ra nông nổi này?"

Phạm Quân trong mơ màng cảm thấy đầu dựa vào vật gì đó mềm mại rất thoải mái, đầu cọ qua cọ lại, đáp:

"Chơi ngu."

Tước Nhi bị đầu hắn cọ vào ngực liền đỏ mặt, xem ra còn đùa được như vậy chứng minh hắn không nguy hiểm nữa, thở phào một hơi, để mặc hắn tác quái.

Cảm thấy hình như có gì đó sai sai, Phạm Quân bật người dậy, phát hiện nãy giờ nằm trên ngực Tước Nhi, còn cọ vào đó nữa thì ngại ngùng nói:

"Ta không cố ý."

"Không sao đâu." Tước Nhi cười nói.

"Không sao thật ư?"

"Ừm."

"Vậy tiếp tục nha."

Phạm Quân vừa nói xong thì bị Long Nhi với Bảo Nhi kéo lại cằn nhằn một trận, chung quy không cho hắn làm mấy việc nguy hiểm như vậy nữa. Hắn cảm động ôm hai nàng nói:

"Ta hứa được chưa."

Da mặt Long Nhi rất mỏng, bị hắn ôm thì đỏ tới mang tai, không dám nói câu nào, còn Bảo Nhi sướng quá, hớn hở ôm trầm lấy eo hắn, rúc đầu vào ngực.

Trong lòng Phạm Quân không bình tĩnh được như vẻ mặt, dạo một vòng qua quỷ môn quan đã khiến hắn đúc kết một điều, tuyệt đối không được lấy sinh mạng ra thử nghiệm những thứ không nắm chắc.

Hắn giờ mới hiểu cái chết kinh khủng đến mức nào, cũng thầm cảm tạ sư phụ một câu, nếu không có Đạo Linh của người giúp chữa trị khí hải, hắn cũng không có cơ hội ngồi đây lần nữa.

Phạm Quân hấp thu linh khí, chất bẩn tiết ra phủ khắp cơ thể, sau khi tắm rửa hắn tiếp tục hấp thu linh khí chuyển hóa thành linh lực cho đến khi đầy bể, đặt chân vào Luyện Khí tầng một.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi có linh lực là mở túi trữ vật của Đường Khinh. May mà túi trữ vật này không có ấn khí nhận chủ, hắn đưa linh lực vào liền có thể xâm nhập bên trong.

Không gian trong túi lớn gấp mấy lần so với cái của Phạm Quân, hắn lấy đồ vật trong túi cũ cho vào đây, đưa túi cũ cho Tước Nhi sử dụng vì nàng lớn nhất trong tam nữ, giữ nó sẽ có ích hơn. Chuyện này cũng là bất đắc dĩ, hắn đâu có nhiều hơn mà đưa cho Long Nhi với Bảo Nhi.

Trong túi cũ Phạm Quân để lại hơn một nữa đan dược trị thương, Lục Tiên Kiếm, một viên tiên ngọc và vài bộ y phục nữ nhân. Lục Tiên Kiếm để lại cho tam nữ hộ thân, hắn có Tam Phong Hóa Phất Tử rồi nên không cần lắm.

Tuy bảo bối của hắn chất đống mà có cái nào sử dụng được đâu, Lục Tiên Kiếm và Tam Phong Hóa thì cần tiên khí, tiên ngọc chỉ còn hai viên rưỡi để dùng khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bát cấp linh thảo thì giờ chưa dùng được, Kim Cương Trác thì đừng nhắc tới chi thêm đau lòng, hắn mới niệm có nửa câu khẩu quyết nó đã rút cạn sạch linh lực mà đến động một cái cũng không có. Lúc ấy Phạm Quân thật sự muốn khóc.

Bất chợt tỉnh ngộ, Phạm Quân nhận ra dù ở thế giới nào hắn cũng nghèo như nhau, túi đồ đóng mạng nhện hết rồi, một cỗ ủy khuất dâng lên tới cổ họng, hắn có xúc động muốn tìm tu tiên giả giết người cướp của. Tất nhiên chỉ là xúc động, hắn còn yêu quý cuộc sống này lắm.

May mà chiếm được túi trữ vật của Đường Khinh, tên đó là đệ tử của Vạn Yêu Tông, chắc gia tài không đến nỗi nào đâu ha.

Nhớ đến cuộc đời của Đường Khinh, hắn thở dài, xong cười hắc hắc, ác ý thầm nghĩ: "Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc, ngươi chỉ là hòn đá kê chân cho ta thôi."

Ý nghĩ vừa động, hắn lấy tất cả mọi thứ Đường Khinh để trong túi trữ vật ra ngoài xem xét một hồi lâu. Tam nữ cũng tò mò cầm mấy món lên xem, không biết là cái gì.