Chương 13: Bắt đầu tu luyện

Nghịch Đảo Càn Khôn

Chương 13: Bắt đầu tu luyện

Lần thứ hai được chậm rãi dạo phố, Phạm Quân rất thích cảm giác nhàn hạ này, lại thêm tam nữ đi cùng bầu bạn làm hắn cao hứng không thôi, miệng khẽ ngâm nga một giai điệu.

Vì từ nhỏ đến giờ các nàng luôn ở trong Lâm gia nên không biết quán ăn nào bán đồ ngon, Phạm Quân đành hỏi người dân trên đường.

Quan sát quán ăn tên Thực Vi Tiên trước mặt, Phạm Quân hài lòng gật đầu vài cái. Quán này rất lớn, có ba tầng lầu, trang trí rất xa hoa, tráng lệ, kiến trúc mang phong cách cổ điển. Tầng thứ ba là đẹp nhất, lụa hồng giăng khắp nơi, nhìn cũng biết nó dành cho đại gia với mấy tên nhị thế tổ. Phạm Quân thì chắc chắn là đại gia rồi, trực tiếp mang tam nữ lên lầu ba.

Mọi người trong Thực Vi Tiên phát hiện có một mỹ nam cùng ba mỹ nữ đi vào thì kinh ngạc, ánh mắt không thể dứt khỏi họ, thậm chí có một tên mập há mồm ngơ ngác nhìn tam nữ đến rớt cả đồ ăn trong miệng.

"Bọn họ là ai sao ta chưa từng thấy mặt, hoàng tử cùng công chúa Nam quốc đến thăm trấn à?"

"Ta biết bọn họ, sáng nay bốn người đó ăn mặc như đạo gia đi vào trong Lâm gia, chưa tới hai canh giờ Lâm gia liền đổi thành Phạm gia."

"Hai ngươi đừng nó nói lớn, tới tai bọn họ là tiêu cả lũ, ta nghe đồn bốn người này là tiên nhân đó, tại Lâm gia đắc tội bọn họ nên mới bị như vậy."

"Cái gì? Là tiên nhân trong truyền thuyết sao?"

"Chả trách, người nào cũng đẹp như vậy."

"…"

Mặc kệ lời xì xào bàn tán của dân chúng, bốn người lên thẳng lầu ba. Vừa bước lên bậc thang thì bị một nam tử lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn chặn lại, nói:

"Các ngươi mới đến lần đầu đúng không? Cần phải đưa mười lượng bạc mới có thể lên."

Phạm Quân liếc hắn, lạnh lùng hỏi: "Chúng ta là người Phạm gia, ngươi dám đòi tiền thông qua?"

"Xin mời ngài!"

Tên cơ bắp nghe tới "Phạm gia" liền giật nảy mình, mồ hôi như hạt đậu chảy đầy mặt, lập tức mời vào.

Hắn làm công việc này cũng cần biết một chút về các gia tộc lớn, tin tức của Thực Vi Tiên về Phạm gia rất sớm đã truyền đến tai hắn, chỉ có một câu: "Người Phạm gia là tiên nhân, tuyệt đối không được đắc tội."

Phạm Quân tỏ vẻ âm trầm, hừ một tiếng, tiêu sái đi vào. Tam nữ cười trộm, thầm giơ nhón tay cái, cảm thấy tướng công nhà mình đóng kịch quá hay, đúng là mặt dày không đổi sắc.

Lầu ba không có đại sảnh mà thiết kế từng phòng riêng biệt, bốn người Phạm Quân theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị, đi vào một phòng rộng lớn tuyệt đẹp, ở giữa có một cái bàn cùng vài chiếc ghế.

Vào chỗ ngồi, bọn họ cầm thực đơn lên xem, Phạm Quân hỏi:

"Các nàng ăn gì?"

"Gà nướng." Bảo nhi đáp không do dự, xong nuốt nước miếng, vẻ mặt khả ái đầy mong đợi nhìn chằm chằm hắn.

"Thiếp ăn gì cũng được" Long Nhi cùng Tước Nhi có ý giống nhau.

Phạm Quân ném lại thực đơn cho tiểu nhị, nói:

"Lấy bốn con gà nướng với một bàn đồ ăn ngon nhất ra đây."

Tiểu nhị gặp được khách sộp liền hớn hở, vâng một tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài, chưa đầy một khắc đã có người bê đồ ăn lên, nào là bào ngư, vi cá, yến sào, canh tổ yến, hải sâm,… một đống xếp trật cả bàn, tiểu nhị đó đi cuối cùng cầm lên một bình rượu.

Hắn xoa xoa tay, cười hèn mọn nói:

"Chúc đại gia dùng bữa ngon miệng."

Phạm Quân hiểu ý, lấy một nén bạc ném cho hắn.

Nhận được đến mười lượng bạc, tiểu nhị mừng rỡ không thôi, không ngờ hôm nay có đại vận khí như thế, đắc ý thầm nghĩ nếu để bọn kia biết mình nhận đến mười lượng chắc sẽ giậm chân đấm ngực, tức đến thổ huyết mất.

Tiểu nhị khép cửa lại, vừa đi vừa ngâm nga bài hát yêu thích, mới đi được bảy bước thì nghe tiếng Phạm Quân gọi. Hắn tưởng mình sai sót gì đó, vội quay lại.

Vừa mở cửa, hắn lập tức ngây người nhìn bàn đồ ăn, vội chạy tới cầm một cái đĩa lên xem. Cái đĩa sạch còn hơn vừa mới rửa, thậm chí chà ngón tay lên còn nghe cái "kít". Tiểu nhị cầm cái nào lên thấy cũng y chang nhau, sạch không sạch hơn. Hắn cúi đầu nhìn gầm bàn cũng chẳng thấy cái gì, cảm thấy quái lạ, tính hỏi: "Đồ ăn đâu?" nhưng khi thấy bốn cái miệng vàng khè còn đang nhai chóp chép thì vội nuốt, chuyển sang hỏi: "Xương đâu?"

Thấy ánh nhìn của Phạm Quân, Long Nhi và Tước Nhi hơi hướng về tiểu cô nương còn lại, tiểu nhị liền ngó sang Bảo Nhi, hít một ngụm khí lạnh. Nghe đâu giang hồ có "thất bộ đoạn hồn tán" tiếng tăm lừng lẫy thì nay hắn được mở rộng tầm mắt với chiêu "thất bộ liền sạch máng" của bốn đại cao thủ này. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu được, làm sao có thể chỉ bảy bước mà quét sạch đồ ăn đến xương cũng chẳng tha?

Tiểu nhị lau mồ hôi trán, hỏi:

"Đại gia có gì sai bảo?"

"Thêm một bàn nữa!" Phạm Quân hất đầu nói.

Trông biểu cảm khiếp sợ của tiểu nhị, Phạm Quân nhịn không được ôm bụng cười như điên. Tam nữ cũng hơi đỏ mặt bật cười.

Bốn người sau khi càn quét ba bàn đồ ăn thì chuyển sang đi đánh bạc, "đỗ thần" Phạm Quân vào chơi là tiền thua bạc gấp đôi tiền đồ ăn, nếu không nhờ Tước Nhi vào gỡ lại chắc mấy ngàn lượng bạc không cánh mà bay. Hết đánh bạc thì chuyển sang xem hát, chán quá lại đi dạo phố mua sắm, cái xấp đồ Phạm Quân phải gánh đủ để hắn tê rần hai cánh tay, túi trữ vật cũng không còn chỗ nhét. Các nàng oanh oanh yến yến lựa đồ, hắn đi theo mãi cũng chán, đành nói dối mình mắc tiểu, trốn vào Vạn Xuân Lâu nhằm mở rộng tầm mắt.

Lần đầu được vào lầu xanh thì rất hồi hộp song cũng rất hưng phấn, bao luôn đệ nhất mỹ nhân ở đây là tiểu Yến. Đương nhiên nàng ta không đẹp bằng tam nữ nhưng được cái là dáng người nở nang, khiêu gợi, ngực khủng khỏi nói. Tuy Đường Phong không thể phá thân cũng không hề muốn làm chuyện ấy với gái phong trần nhưng bàn tay tác quái trên người nàng một chút cũng chả sao, dù gì hắn cũng chưa biết cơ thể nữ nhân trông như thế nào.

Vừa mới ôm tiểu Yến chưa làm được cái mẹ gì đã bị ba "hiền thê" đạp cửa xông vào bắt gian, rượt hai người chạy quanh, náo loạn Vạn Xuân Lâu đến gà bay chó sủa, bất giác đêm xuống, kết thúc một ngày kỉ niệm đáng nhớ ở trấn Long Vĩ.

Trở lại Phạm gia, bốn người tập chung phòng Phạm Quân, hắn gọi người mang chút đồ ăn tới lót dạ rồi bắt đầu giảng cho các nàng những điều hắn hiểu được trong cuốn luyện khí cơ sở.

Hắn cùng tam nữ vui chơi như vậy không phải còn lưu luyến hồng trần mà là muốn giữ cho tinh thần bọn họ được thư giãn, khi đó tu luyện mới dễ dàng đạt được thành tựu.

Tam nữ khi vào việc tu luyện thì vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng câu từng chữ Phạm Quân giảng.

Phải nói các nàng cực kì thông minh và có thiên phú tu luyện, nghe đâu hiểu đó, đôi lúc chỉ ra vài điểm sai lệch trong cách hiểu của hắn, sau đó cùng nhau thảo luận tìm ra đáp án đúng nhất.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ khi đặt mông xuống tìm hiểu cuốn luyện khí cơ sở đến khi hiểu hết toàn bộ mất hơn ba canh giờ, trăng tròn cũng đã lên cao.

Bọn họ chính thức bắt tay vào tu luyện.

Phạm Quân bắt đầu thổ nạp, hít vào ba ngụm, thở ra một ngụm, cố gắng làm theo đúng như trong sách để cảm ứng linh khí. Hắn rất lo lắng, chẳng biết bản thân có sở hữu linh căn hay không, lỡ như thật sự không có linh căn thì chắc hắn phát điên lên mất.

Thổ nạp mà không thể hấp thu linh khí, phổi ngày càng đầy, Phạm Quân qua vài lần cũng không thể chịu nỗi nữa đành thở hết ra, thử lại từ đầu.

Không lâu sau, hắn mừng rỡ khi phát hiện cơ thể đã cảm nhận một vài tia linh khí lưu động quanh da và bên trong phổi, cảm giác này rất mơ hồ nhưng chắc chắn là có tồn tại. Ngay lúc chuẩn bị dẫn khí nhập thể thì bị một luồng áp lực ập vào mặt khiến hắn giật mình mở mắt.

Ngó sang Bảo Nhi đang khoang chân, hai mắt nhắm nghiền, Phạm Quân kinh hãi phát hiện không ngờ nàng đang điên cuồng hấp thu linh khí. Nó nhiều đến nỗi dù hắn không nhập tâm cảm nhận vẫn có thể cảm giác được linh khí cấp tốc lao về phía nàng như vỡ đê.

Làn da Bảo Nhi bắt đầu tiết ra một số chất bẩn màu đen. Trong phút chốc, cả người nàng bị bao phủ bởi cặn bẩn, tỏa ra mùi hôi thối kinh người.

Phạm Quân biết nàng vừa kết thúc quá trình cải tạo cơ thể, chuẩn bị chuyển sang hồi phục linh lực, tiến vào Luyện Khí tầng một.

Đột nhiên sau lưng Bảo Nhi xuất hiện hư ảnh một con hồ ly cao hơn trượng, nó sở hữu bộ lông trắng như tuyết, sau khi mở mắt liền bay nhảy quanh nàng và hắn, vẫy vẫy đuôi tựa như vui mừng.

Con hồ ly này chạy đến đâu, linh khí bị hấp thu đến đó, cơ thể hư ảo dần dần ngưng thực.