Chương 20: Bốn con đường tu luyện

Nghịch Đảo Càn Khôn

Chương 20: Bốn con đường tu luyện

Phạm Quân sau khi nghe ba con thú giảng một số vấn đề trong tu luyện đã thông suốt được không ít.

Thứ nhất có bốn con đường tu luyện dành cho tu sĩ, lần lượt theo sức mạnh tăng dần là Hạ Khuyết, Đại Bình, Thiên Đạo và Vô Cực. Mọi con đường đều phải được định hướng vào thời điểm trước khi bước vào cảnh giới Trúc Cơ, bởi ngươi tu luyện trên con đường nào để tăng tiến tu vi khi ở Luyện Khí thì sau này lên Trúc Cơ và các cảnh giới cao hơn, nó sẽ ấn định theo ngươi đến chết, không có cách nào thay đổi được.

Hạ Khuyết là con đường sở hữu sức mạnh yếu nhất trong bốn đường, rơi vào những tu sĩ luôn dùng ngoại vật đề thăng tu vi. Những tu sĩ này sau khi Trúc Cơ sẽ mở ra chín nhánh linh mạch rất hẹp, dẫn đến khả năng tích trữ và vận chuyển linh lực cực kỳ hạn chế.

Tu sĩ ở cảnh giới này vô vọng bước vào Nguyên Anh.

Đại Bình là con đường của những tu sĩ hạn chế hoặc không sử dụng ngoại vật khi ở Luyện Khí, thời điểm lên Trúc Cơ linh mạch mở ra lớn và vững chắc hơn Hạ Khuyết ba lần, tùy theo linh căn mà thành tựu của từng tu sĩ sẽ khác nhau, nhưng ít nhất cũng có hy vọng Nguyên Anh.

Bởi sự đơn giản mà Đại Bình là con đường có nhiều tu sĩ nhất trong tu tiên giới.

Trong tu tiên giới thời tân thế, bởi vì Vô Cực đã trở thành truyền thuyết nên Thiên Đạo là con đường được xem là đỉnh cao nhất. Tu sĩ muốn bước lên đòi hỏi phải có cực phẩm linh căn, đồng thời không được dùng bất kỳ ngoại vật nào mà chỉ được phép thổ nạp đề thăng tu vi trong giai đoạn trước Trúc Cơ. Bởi tu sĩ có cực phẩm linh căn là tu sĩ được Thiên Đạo chứng nhận và thổ nạp thuần túy là phương pháp đề thăng tu vi giúp căn cơ vững chắc nhất, từ đó tu sĩ sẽ dễ dàng hòa hợp với Thiên Đạo.

Tu sĩ Thiên Đạo tiền đồ hạn vô lượng, có hy vọng độ kiếp thành tiên nên chỉ cần xuất hiện người phàm sở hữu cực phẩm linh căn thì việc các tông môn xảy ra tranh chấp là chuyện hiển nhiên.

Theo như ghi chép, trong đối chiến, tu sĩ Thiên Đạo có thể một mình đánh bại năm tu sĩ Đại Bình cùng cảnh giới, điều này cho thấy tu sĩ Thiên Đạo sẽ là trọng điểm bồi dưỡng của các tông môn, giáo phái.

Vào thời thượng cổ, các tu sĩ muốn bước lên Vô Cực cũng không phải đơn giản. Đầu tiên nhất thiết phải nắm giữ toàn bộ nội dung trong Vô Cực Chân Kinh, từ đó tìm ra phương pháp và thời gian thích hợp nhất để phá vỡ quy tắc thiên địa cùng độ kiếp. Có một số người không cần Vô Cực Chân Kinh vẫn vô tình phá vỡ quy tắc thiên địa như Phạm Quân nhưng chưa một ai sống sót khỏi thiên kiếp.

Thứ nhất khi họ độ kiếp cũng xảy ra một làn sóng tương tự như bây giờ, rất nhiều môn phái tập chung lại chờ họ thành công bước lên Vô Cực để lôi kéo nhưng không ai dám ra tay giúp đỡ. Như hắc long từng nói, ngoại nhân dám ra tay chống đỡ giúp tu sĩ đang độ Tuyệt Linh Kiếp sẽ chịu thiên kiếp theo từng cảnh giới tăng thêm gấp mười lần.

Thứ hai tu sĩ trong vô tình bước lên Vô Cực không có đủ pháp bảo chống đỡ lại lôi kiếp.

Như vậy, nếu không có Vô Cực Chân Kinh thì không xuất hiện tu sĩ Vô Cực, đó là điều hiển nhiên trong tu tiên giới, còn Phạm Quân vận khí cứt chó có Linh Bảo Quân đứng sau hỗ trợ tất cả từ khí linh tiên nhân đến vô thượng pháp bảo, lại còn nhờ các lão quái ra tay hộ pháp sau khi độ kiếp thành công. Phạm Quân là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, không nên đem hắn ra so sánh với các tu sĩ bình thường khác, đỡ phải khiến người ta hộc máu mà chết.

Vô Cực cảnh là thời kỳ thứ tư trong một cảnh giới, ví dụ sau Luyện Khí hậu kỳ là Vô Cực Luyện Khí, sau Trúc Cơ hậu kỳ là Vô Cực Trúc Cơ. Muốn lên Vô Cực cảnh, tu sĩ phải ngộ đạo, hiểu đạo sau đó chứng đạo mới phá vỡ quy tắc thiên địa.

Vô Cực đạo không kén tu sĩ, ai cũng có thể lên nhưng khi vào Vô Cực cảnh không còn tăng tu vi bằng hấp thu linh khí mà sẽ ngộ đạo để hấp thu nguyên khí, luyện ra nguyên lực, thứ còn mạnh hơn cả tiên khí.

Chính nguyên lực đã làm nên tên tuổi của tu sĩ Vô Cực.

Bốn con đường có một điểm chung là chỉ giới hạn ở cảnh giới Luyện Khí. Sau khi lên Trúc Cơ thì dùng bao nhiêu ngoại vật cũng không sao.

Sau khi giảng giải về bốn con đường tu luyện thì ba con thú chuyển sang nói về ngoại vật tăng tu vi và pháp bảo.

Ngoại vật đề thăng tu vi chính đạo đơn giản nhất cùng dễ kiếm nhất tại hạ giới là linh thạch, sau đó là đan dược bình thường, kế tiếp là linh quáng, hiếm nhất là linh trì và các đan dược cao cấp.

Các phương pháp ma đạo như hút linh lực tu sĩ khác hay trực tiếp cắn nuốt, hai phương pháp này khá đáng sợ, nếu để người trong tu tiên giới phát hiện sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, không nơi dung thân.

Có một phương pháp khác khiến Phạm Quân dỏng tai lên nghe rõ nhất chính là song tu cùng đạo lữ và thải bổ lô đỉnh.

Hai mắt hắn lóe tinh quang, gặn hỏi lô đỉnh là gì. Sau một hồi lắng nghe, hắn ồ lên, thì ra lô đỉnh là các tu sĩ bị địch nhân bắt hay được các nhà buôn nuôi lớn bán ra, trở thành công cụ đề thăng tu vi và tiêu khiển các tu sĩ khác, việc này khá là bình thường trong tu tiên giới.

Phạm Quân hít một hơi khí lạnh, trước đây hắn chỉ biết thế giới tu tiên hiểm ác, nhưng bây giờ mới hiểu được một chút. Rõ ràng quyền bình đẳng và quyền con người bị chó gặm mất tiêu rồi. Thế giới này lấy thực lực vi tôn, không có thực lực sẽ bị người khác xem thường chả bằng đống cứt, thích khi dễ thì khi dễ, thích giết liền giết. Thực lực tại đây đại diện cho luật pháp.

Tự nhiên giật mình nghĩ đến cảnh Bảo Nhi, Long Nhi, Tước Nhi bị bắt làm lô đỉnh, mặc người chà đạp, máu nóng bất giác bốc lên đầu, nếu thật sự xảy như thế chắc hắn phát điên mất.

Hắn có xúc động muốn tăng lên thực lực nhanh nhất có thể, lại nghĩ đến tu vi chẳng tiến mà lùi của mình thì bỗng dưng muốn khóc.

Tiếp theo về pháp bảo bình thường ở hạ giới có bốn cấp bậc, lần lượt là linh khí, linh bảo, pháp khí và pháp bảo. Mỗi loại có bốn phẩm chất: hạ, trung, thượng, cực.

Hạ, trung phẩm linh khí dành cho Luyện Khí kỳ.

Thượng, cực phẩm linh khí dành cho Trúc Cơ kỳ.

Cứ như vậy một cấp sẽ chia ra hai phẩm cho mỗi cảnh giới, trừ khi có nguồn linh lực hơn người như tu sĩ Thiên Đạo và Vô Cực nếu không chẳng thể sử dụng vũ khí vượt cấp.

Ba con thú còn đề cập sơ qua số thứ khác như bùa chú, trận pháp, công pháp,…

"Tướng công!"

Phạm Quân đang chăm chú lắng nghe thì bị tiếng gọi êm dịu bên tai làm bừng tỉnh, quay đầu sang bắt gặp ánh mắt tò mò của Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào Tam Phong Hóa, còn phía sau là Long Nhi với Tước Nhi vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Tiếng gọi vừa rồi là của Tước Nhi.

"Huynh đang làm gì mà chăm chú như vậy?" Bảo Nhi chớp chớp mắt hỏi.

Thì ra các nàng không nghe được tiếng nói ba con thú, vậy chỉ có một mình hắn là nghe được.

Phạm Quân cũng không giải thích liền, hắn sợ thiên kiếp ập xuống bất chợt lây sang các nàng nên nhẹ đẩy tam nữ rồi phất phất tay nói:

"Các nàng chẳng phải đang bế quan sao, ra ngoài này làm gì cho lạnh, mau mau vào trong đi."

"Chúng thiếp đang bế quan vào thời khắc quyết định bỗng nhiên linh khí biến mất, nếu không phải Long Nhi muội sớm phát hiện báo cho thiếp và Bảo Nhi kịp thời thời áp chế cảnh giới thì có lẽ đã bị thương nặng."

Tước Nhi khẽ cau mày, giọng nói có chút bất mãn, dường như trong lòng đang chửi rủa tên khốn nào làm mất linh khí.

Phạm Quân ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc nói:

"Quả thật như vậy, không biết tên mắc dịch nào hút hết linh khí, vừa rồi ta định thổ nạp phục hồi linh lực mà ngồi mãi chả được tí nào."

Vẻ mặt hắn hung dữ tựa như biết tên đó là ai liền xông vào liều mạng.

"Mô phật, cảnh giới mặt dày của thí chủ đạt đến thượng thừa con mẹ nó rồi. Bần tăng không thể không phục." Giọng Vô Sắc Đạo Quân vang lên.

"Nín!" Phạm Quân hơi đỏ mặt khẽ quát.

"Sao vậy tướng công?"

Bảo Nhi vẻ mặt khó hiểu, tướng công mình ăn trúng đồ thiu hay sao mà hành động trở nên kỳ lạ như thế?

Phạm Quân lắc đầu, phất phất tay nói:

"Không có gì, các nàng đi vào nhà trước đi, đứng ngoài này bị sét đánh đó!"

"Ầm!"

Hắn vừa dứt lời, một tia sét màu đen đánh vào tảng đá vừa luyện tập khiến nó vỡ tung thành từng mảnh.

Tam nữ giật mình hoảng sợ còn Phạm Quân kinh hãi muốn rớt tim ra ngoài. Bốn người đồng thời ngẩng đầu nhìn trời, thấy hắc vân dày đặc, lôi điện màu đen vô cùng vô tận như biển, dường như có ý định phá hủy toàn bộ mặt đất.

Giọng hắc long gấp gáp vang lên:

"Mau triệu hồi bọn ta ra! Nếu không chờ Tuyệt Linh Kiếp thật sự giáng xuống thì ba tiểu nha đầu đó sẽ chôn cùng cả trấn Long Vĩ này."