Chương 17: Bước vào Vô Cực đạo

Nghịch Đảo Càn Khôn

Chương 17: Bước vào Vô Cực đạo

Phạm Quân bắt đầu chuyển sang nâng vật nặng hơn, đầu tiên là luyện với một tảng đá cỡ vừa khoảng chín mươi ký. Hắn đã nâng được Tước Nhi khoảng năm mươi kí thì mấy loại đá nhẹ hơn hắn không thèm để vào mắt, mà trong sân chỉ còn mỗi tảng này nên đành chịu.

Ý nghĩ vừa động, bể tụ linh liền sôi trào, linh lực cấp tốc vận chuyển cực hạn, luồng linh lực vô hình xông ra từ hữu chưởng như sợi dây cuốn mấy vòng tảng đá.

Hắn muốn nâng tay lên nhưng không tài nào nhúc nhích được, biết sức nặng tảng đá vượt qua giới hạn bản thân nhưng tuyệt không từ bỏ. Từ bỏ sẽ nhụt chí, hóa tâm ma, vậy đừng mơ việc luyện thành cử trọng nhược kinh.

Cánh tay Phạm Quân gồng đến gân xanh nổi đầy trông khiếp người, mắt đỏ lên như muốn rỉ máu, linh lực nhanh chóng cạn kiệt nhưng tảng đá ấy vẫn nằm im như đang cười nhạo người ngu ngốc trước mắt nó.

Linh lực đã đến thời khắc cạn sạch, cơ thể mệt mỏi rã rời, Phạm Quân đang đánh mất niềm tin mà hắn gây dựng mười mấy năm qua.

Vừa lúc tuyệt vọng chuẩn bị thu tay, một cơn điên khác lại nổi lên, hắn không cam lòng bị khuất phục trước khó khăn, tuyệt đối không, chỉ mới nhiêu đây mà tinh thần đã sụp đổ thì sao tiến thêm bước nữa, sao nắm được vận mệnh trong tay khi băng qua Quỷ Dị Sâm Lâm.

Hắn trút hết phần linh lực cuối cùng vào tảng đá cũng như tăng thêm một ít chấp niệm bất diệt trong lòng.

Nhưng rồi cố chấp cuối cùng cũng chỉ là sức mạnh tinh thần, Phạm Quân linh lực hoàn toàn cạn sạch, cơ thể kiệt sức, mệt mỏi, hai chân run rẫy muốn khuỵu xuống, trước mắt lúc đen lúc trắng, hô hấp trở nên khó khăn.

Ngay lúc chuẩn bị ngất đi, bỗng nhiên linh khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng lao về phía hắn, thấm qua từng tất da thịt, chu thiên tự động nghịch chuyển, chảy ngược từ mạch Đốc về tới bể.

Linh khí không cần luyện hóa trực tiếp biến thành linh lực tràn vào, chốc lát đã đầy bể. Tới đây vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nén linh lực khiến áp suất trong bể bạo tăng, bụp một tiếng, bể tụ linh chịu áp lực quá lớn, chưa kịp mở rộng đã vỡ nát.

Hắn vô tình cắt đứt sự trói buộc của quy tắc thiên địa, siêu thoát khỏi cảnh giới Luyện Khí tầm thường, bước một chân vào Vô Cực cảnh, đi trên còn đường mà rất nhiều tu sĩ thượng cổ cũng không dám bước lên, Vô Cực Luyện Khí.

Vô Cực là hình thể ban đầu của Đạo, khi Đạo còn đang ở "vô". Đạo từ khi chuyển sang "hữu" đã sanh hóa thiên địa và vạn vật. Thiên Đạo cũng từ lúc đó mà hình thành, cho nên nó không thể tuyệt diệt được thứ đã sinh ra nó – Vô Cực – mà chỉ làm mọi thứ kiềm hãm sự có mặt của nó.

Người có Vô Cực cảnh đạp lên đầu Thiên Đạo mà đi, đoạt tạo hóa, phá quy tắc, không gì có thể trói chân được. Thế nên Thiên Đạo không cho phép nó xuất hiện.

Tu sĩ muốn vào Vô Cực cảnh buộc phải từ Luyện Khí đi lên, vượt ba cấp bậc bình thường là sơ, trung, hậu, sau đó đánh sâu vào cảnh cuối cùng, Vô Cực.

Bởi vì Luyện Khí kỳ chưa được Thiên Đạo chứng nhận tu sĩ, cũng do vậy tu sĩ Luyện Khí mới không thể phi hành và tăng tuổi thọ như Trúc Cơ nhưng chính là nhờ sơ hở đó, người tạo ra Vô Cực cảnh đã qua mặt được Thiên Đạo.

Bình thường tu sĩ thượng cổ muốn thoát khỏi Thiên Đạo, đi lên Vô Cực ít nhất cần đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, nếu có thể thì thêm vật ngoại thân bảo hộ an toàn mới dám đánh sâu vào cảnh giới Vô Cực. Còn Phạm Quân do chấp niệm bất diệt cùng vô ý phá hủy căn cơ khi tống hết linh lực ra ngoài mới xảy ra vật cực tất phản, linh lực từ không hóa có, chu thiên từ thuận thành nghịch, trực tiếp cắn nuốt linh khí không cần tự thân luyện hóa.

Cuối cùng xảo hợp nhất là hắn đang ở Luyện Khí tầng ba, bể tụ linh còn nhỏ, không chịu nổi áp lực cuồn cuộn mà vỡ nát. Nếu hắn đã đột phá tầng ba bước vào Luyện Khí trung kỳ khiến bể mở rộng gấp mười thì cả đời hắn cũng chẳng có cơ hội tiến vào Vô Cực.

Bởi Vô Cực cảnh không còn tồn tại trên thế giới sau thời thượng cổ.

Đây có lẽ là cơ duyên, cũng có lẽ là tai kiếp. Nó, sắp đến.

Phạm Quân mơ hồ trong thể như có gông cùm xiềng xích bị chặt đứt, cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhàng, cảm xúc thăng hoa đến cực điểm, không kiềm đươc rên lên, nhưng lập tức hoảng sợ khi phát hiện bể tụ linh đã vỡ vụn, linh lực tràn khắp huyệt Khí Hải, lỗ hổng mà hắn chết đi sống lại mới mở được bị phong bế, kích cỡ huyệt Khí Hải từ hạt đậu nay to như ngón tay cái.

Nhiều chuyện kỳ lạ xảy đến quá nhanh đẩy Phạm Quân vào bế tắc, không biết nên làm thế nào cho phải, suy nghĩ cũng chậm chạp hẳn.

"Chuyện… chuyện này là thế nào?"

Sau một lúc ngẩn người, hắn lật đật ngồi xuống vận chuyển một vòng đại chu thiên, thử hấp thu linh khí, lập tức giật mình khi chu thiên bị nghịch chuyển, tốc độ hấp thu linh khí phải dùng từ điên cuồng để hình dung.

Linh khí xung quanh tập chung hết về phía Phạm Quân, chui qua lỗ chân lông, đi vào kinh mạch, cuồn cuộn chảy đến đan điền, bao bọc hoàn toàn Khí Hải. Nó trực tiếp thấm qua thành huyệt, chuyển hóa linh khí thành linh lực tinh thuần nhất, cuối cùng nén thể tích còn chưa tới một phần mười số linh lực đó mới kết thúc quá trình hấp thu.

Linh khí trong khuôn viên trăm trượng qua một khắc đã hoàn toàn cạn kiệt. Hắn đành dừng hấp thu, nội quan lại cơ thể.

Bên trong huyệt Khí Hải đã không còn bể tụ linh, linh lực tụ lại một đoàn lơ lửng trôi trong không gian. Nó rất ít, thể tích chiếm chưa được một phần vạn huyệt nhưng lại cực kỳ tinh thuần, màu lam nhạt vốn có nay đậm sắc như nước biển, năng lượng ẩn chứa bên trong mạnh hơn trước không chỉ trăm lần.

Phạm Quân đang mừng như nở hoa thì kinh hãi khi phát hiện tu vi Luyện Khí tầng ba đỉnh phong của hắn chẳng những không đột phá còn thụt lùi xuống Luyện Khí tầng một.

Ngơ ngác không nói nên lời, bỗng cơn giận nổi lên, hắn hít thở khó khăn, cổ họng nghẹn khuất, uất ức chẳng biết làm sao giải tỏa, ba tháng trời cực khổ tu luyện còn tiêu hết mấy chục linh thạch mà chỉ lên được tầng ba, người ngoài làm sao hiểu thấu sự cần cù cố gắng của hắn lớn đến mức nào.

Biết mình linh căn kém cỏi, thế nên để đạt được chút tu vi đó, hắn phải bỏ ra công sức rất nhiều. Bây giờ mất đi như thế làm sao có thể không tức giận, sao có thể nén phẫn nộ.

Hai mắt đỏ lên, Phạm Quân vận chuyển linh lực tụ lại hữu chưởng, dùng hết sức đánh nào tảng đá trước mặt nhằm giải tỏa cơn giận, trong lòng gào thét lão thiên sao bất công như thế, cho hắn linh căn kém cỏi, phải chết đi sống lại mới mở được Khí Hải, giờ đây lại rút gần hết tu vi, ném hắn từ tầng ba trở về tầng một…

"Uỳnh!"

Bị âm thanh chấn động tới cắt đứt suy nghĩ, hắn rút tay về, trợn mắt há mồm nhìn lỗ hổng to bằng cái đấu trên tảng đá, hắn nhớ loại đá này cực kỳ cứng rắn, thiết nghĩ cho Tước Nhi dùng toàn lực đấm vào chắc không hơn hắn được bao nhiêu.

"Cái này?" Giờ đây Phạm Quân có xúc động lập tức lên đường đến Vạn Yêu Tông đọc toàn bộ điển tịch. Hắn quá thiếu kiến thức, gặp chuyện gì cũng ngơ ngơ ngác ngác, chả biết nó là gì, tại sao như vậy.

Bỗng có tiếng nói vang lên:

"Tiểu tử, khá lắm! Không ngờ dám bước lên Vô Cực, chống lại Thiên Đạo, đại gia đã xem thường ngươi rồi."

Vẻ mặt Phạm Quân cảnh giác, tìm kiếm xung quanh một hồi, không thấy ai mới lên tiếng hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Con mẹ nó, ngươi không nhớ đại gia sao? Ôi! Vào thời hoàng kim, Huyền Long Đại Cao Đế ta đi đâu cũng được vạn chúng triều bái, mà giờ bị một thằng nhóc kinh thường như thế. Đại gia khổ quá mà!"

Âm thanh đó lại truyền đến, Phạm Quân vừa nghe đã biết là ai, xưng đại gia, lại nói mình là rồng đen thì chỉ có một. Hắn vỗ túi trữ vật lấy cây phất tử Tam Phong Hóa ra, nuốt một ngụm nước miếng khan, hơi sợ hãi, hỏi:

"Hắc long, ngươi có thể nói chuyện khi ta chưa truyền tiên khí vào, vậy chẵng lẽ ngươi biết mọi thứ về ta trong thời gian qua?"

"Mô phật, con giun đen như ngươi cũng đòi được vạn chúng chiều bái sao? Phát biểu ngông cuồng như thế thảo nào bị Thông Thiên giáo chủ rút hồn, nhét vào đây làm khí linh, tâm thức sai lệch như thế bần tăng đành tụng một bài siêu độ cho ngươi sớm ngày thành phật."

"Cút con mẹ ngươi đi con chó chết! Ngươi cũng bị hắn đánh te tua chứ hơn gì đại gia mà lên mặt. A! Đừng bước đến gần đại gia, thối không chịu được."

Phạm Quân đứng nghe mà thất thần, bên trong không phải một mà là đến hai con, đợi chút, cái tên Tam Phong Hóa có nghĩa là ba ngọn gió hóa ra, lẽ nào còn một con nữa.

Hắn vừa suy luận như thế thì quả thật một giọng nói khác vang lên:

"Một rắn một chó các ngươi thích thì vào đập nhau chứ đừng nói nhiều, lão nương không thích kẻ nhiều lời."

"Ngươi nghe chưa con chó ghẻ, mau mau xin lỗi đi, đừng để đại gia ra tay. Đại gia mà ra tay thì đến bản thân cũng phải sợ hãi."

"Mô phật, đến đây đi! Bần tăng xưa nay chưa biết ngán thằng nào."

"Thôi dẹp, đại gia xưa nay cũng chưa từng dùng tay bốc cứt."

"Các ngươi câu chữ vừa vừa thôi kẻo đọc giả nó chửi vào mặt bây giờ, hai thằng già cái đầu mà như sửu nhi. Con giun đũa đen thui kia xưng cái gì mà Huyền Long Đại Cao Đế, lão nương một tay là đủ bóp… chết ngươi."

"Ha ha, ừ, lão bà thỏ nhà ngươi giỏi lắm, thế mà năm xưa bị đánh gần chết, cuối cùng cũng phải vào đây ngây người mấy vạn năm."

"Ngươi…"

"Mô phật, tóm lại cả đám là khí linh truyền kỳ, không ai hơn ai đâu mà lôi ra xỉa xói."

Phạm Quân lúng túng kêu vội:

"Các ngài có thể bình tĩnh một chút được không? Ta có chuyện muốn hỏi."

"Muốn hỏi gì hả tiểu tử? Có gì ngươi cứ nói, chỉ cần cho đại gia ăn là được, chịu đói mấy vạn năm khiến ta gần điên lên rồi."

"Ngươi đừng tin lời con giun đũa này, nó chỉ được cái nói láo là giỏi, ăn thì bao nhiêu cũng hết."

"Sao bà thích gây hấn với đại gia thế nhỉ? Yêu đại gia thì nói một tiếng chứ làm vậy sao được."

"Ọe, ngươi thối mồm vừa thôi, nói câu nào bốc mùi câu đó làm lão nương nôn hết ra rồi."

"Ha ha, giờ đại gia mới biết lão bà thỏ ngươi trữ đồ ăn trong bụng hơn vạn năm đó, chắc giờ không phải mốc mà chuyển sang thúi luôn rồi, đúng là khẩu vị nặng thật."

"Hứ! Nực cười…"

"Mô phật, bần tăng tát rụng răng các ngươi bây giờ, phật dạy làm thú phải biết lịch sự, tiểu bối đang muốn hỏi mà cứ bô bô cái mõm… thí chủ hỏi đi, bần tăng xưa nay chưa biết nói dối ai bao giờ."