Chương 16: Chấp niệm bất diệt

Nghịch Đảo Càn Khôn

Chương 16: Chấp niệm bất diệt

Sau khi ăn xong, mọi người lại tiếp tục tu luyện. Phạm Quân tuy tiếc nuối cũng buộc phải đem linh thạch ra hấp thu, chuẩn bị cho chuyến đi.

Lần này nhờ có linh thạch mà tốc độ luyện hóa linh khí nhanh hơn gấp mười lần, linh lực trong bể tụ linh liên tục tăng lên, qua một đêm đã chiếm hơn năm phần thể tích.

Quá trình tăng tu vi khác biệt với hồi phục linh lực. Tăng tu vi là khai phá do bể lúc này tuy đã xuất hiện nhưng chưa thể chứa linh lực, muốn như vậy phải khai phá bế tắc bên trong, quá trình này nhanh hay chậm phụ thuộc vào phẩm chất linh căn cao hay thấp.

Nó cũng tương tự như khai hoang ruộng, đất hoang không thể trồng trọt mà phải qua cải tạo, sau đó mới gieo mầm, đất này sau khi cải tạo sẽ có thể trồng trọt liên tục.

Muốn khai phá bể cần tiến hành từng chút một, không thể muốn đưa linh lực vào thì đưa như những nơi đã khai phá qua.

Như vậy tổng hợp các giai đoạn lại:

Linh khí hấp thu đi qua kinh mạch bằng cách vận chuyển theo chu thiên, linh khí sau khi dạo một vòng cơ thể sẽ chảy về huyệt khí hải, lúc này linh khí qua luyện hóa thành linh lực mới đưa vào bể tụ linh, nhưng linh lực vẫn chưa thể ở lại mà phải tiếp tục quá trình khai phá bế tắc tạo chỗ trống cho nó đặt chân. Khi linh lực hoàn toàn đầy bể (đỉnh phong) cũng chính là lúc nén linh lực chuẩn bị đột phá.

Phạm Quân thở dài một hơi, qua tổng kết cũng hiểu được quá trình, tự hỏi cảnh giới cơ bản như Luyện Khí đã phức tạp như vậy thì cảnh giới cao hơn khó khắn đến mức nào.

Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, bất giác đã được ba tháng, Phạm Quân, Bảo Nhi, Long Nhi và Tước Nhi chưa từng bước ra ngoài Phạm gia, ban ngày bọn họ ra sân luyện tập Khu Vật Thuật, tối đến lại tập chung ở phòng Phạm Quân cùng nhau tu luyện.

Bọn họ cũng đạt được một số thành tựu nhất định, Phạm Quân nhờ linh thạch đột phá hai cấp, bước vào Luyện Khí tầng ba đỉnh phong, linh thạch qua tiêu hao chỉ còn hai viên. Tước Nhi bước vào Luyện Khí hậu kỳ tầng bảy, tốc độ của Bảo Nhi và Long Nhi tuy thấp hơn Tước Nhi nhưng cũng đạt đến Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong.

Phạm Quân rất vui mừng vì sự tiến bộ của các nàng, tu vi tăng thêm một chút đồng nghĩa với tỉ lệ bỏ mạng trong Quỷ Dị Sâm Lâm thấp hơn một phần.

Bọn họ luyện Khu Vật Thuật cũng xong phần cơ bản. Phạm Quân linh căn không bằng nhưng có ngộ tính cao hơn tam nữ, Khu Vật Thuật đã sớm luyện thành, tuy còn xa mới khống chế linh lực đạt lô hỏa thuần thanh nhưng nâng vật cái ghế ở khoảng cách bốn trượng vẫn có thể. Đôi khi hắn còn trêu đùa tam nữ, kéo tới kéo lui, nâng lên nâng xuống, bị các nàng trừng phạt ê ẩm cả người.

Trong thời gian này Lâm Văn Thái có đến tìm Phạm Quân mấy lần bảo muốn thảo luận vài vấn đề của Phạm gia nhưng lần nào hắn cũng đưa ông ta giải quyết hết rồi đá ra ngoài. Mỗi khi nhìn cái đầu bóng lưỡng như thầy chùa, cả người không có một cọng lông cùng nụ cười hèn mọn của lão lại làm hắn hết hứng tu luyện.

Cuối đông là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Đợt không khí lạnh từ phía Bắc tràn xuống trấn Long Vĩ mang theo cơn mưa tuyết kéo dài cả tháng, phủ trắng một vùng rộng lớn.

Trông ra xa, người dân dễ dàng nhận ra cái màu xanh đặc trưng của núi Bạch Long nay cũng bị tuyết nhuộm cho đổi sắc, họ còn nghĩ có khi như thế này mới đúng tên gọi là Bạch Long.

Trời tuy rét nhưng sông Thiên Hà vẫn chảy bình thường mà chẳng hề có dấu hiệu kết băng. Dân gian truyền miệng rằng dưới sông có long cung do long vương chưởng quyền nên có lạnh đến đâu cũng không bị đóng băng. Dân trong trấn cũng theo đó lập đền thờ thần long gần đó và khuyên mỗi khi muốn đánh bắt cá trên sông nên đến cầu khấn, thần sẽ phù hộ cho người đó bội thu.

Chung quy thì đây cũng chỉ là truyền thuyết nhưng con người cũng muốn đặt một tín ngưỡng vào thứ gì đó có thể giúp họ an lòng.

Trong thời gian này bốn người Phạm Quân sống rất hòa thuận, có đôi lúc hơi mâu thuẫn ở một số vấn đề nhưng đều được giải quyết trong êm đẹp, chưa từng có xích mích nào xảy ra.

Vì trời quá lạnh nên tam nữ chuyển sang phòng Phạm Quân ngủ luôn, vã lại các nàng cũng chả có đồ đạc gì nhiều, chỉ có mấy món mua hôm đi chơi cùng vài bộ trang sức hắn đưa.

Buổi sáng bọn họ vẫn phải đội lạnh ra ngoài luyện Khu Vật Thuật nhưng tối đến có thể nói là thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Tam nữ cùng hắn quây quần bên cái lò sưởi bằng than hắn cất công chế ra cho các nàng, rồi cùng ăn, cùng ngủ, cùng tu luyện, dần quen thuộc đến nỗi mắt nhìn nhau im lặng chẳng nói, lòng thấu hiểu đối phương nghĩ gì.

Vì lên cấp liên tục nên tạm thời tam nữ chưa thể đột phá tiếp trong thời gian ngắn. Phạm Quân thì linh căn quá kém, tốc độ tăng tu vi chậm còn hơn cả các nàng, linh thạch lại hết nên tu luyện qua đêm cũng chẳng được bao nhiêu linh lực. Bốn người sau khi thổ nạp đến khuya liền liên giường đi ngủ.

Còn vấn đề tiếp theo thì dĩ nhiên tam nữ đòi ngủ cùng giường với Phạm Quân rồi, hắn không quen từ chối các nàng nên đành chấp nhận "hy sinh" làm gối ôm mặc các nàng muốn làm gì làm.

Đêm đầu tiên ngủ cùng, Phạm Quân phải chịu thức trắng đêm vì bị thằng nhỏ nó biểu tình dữ quá, kẹp bởi Bảo Nhi "ngây thơ" và Tước Nhi quyến rũ thì đố ai chịu được. Hắn phải niệm Thanh Tâm Quyết trong Luyện Linh Cửu Thiên mới nén xuống dục hỏa trong lòng, tự hỏi không biết mỗi ngày như thế này thì đạo tâm của hắn sẽ kiên định tới mức nào, có khi bằng đường tăng cũng nên.

Hôm ấy Long Nhi cũng không ngủ được, cuối cùng hai đứa chuyển sang chuyên mục tâm sự đêm khuya, cuối cùng nàng bắt Phạm Quân kể xong Tây Du Ký mới chịu đi ngủ.

Thứ gì cũng cần thời gian thích ứng, dần dần Phạm Quân cũng không hồi hộp hay ngại ngùng như ban đầu nữa, ai ôm hắn thì hắn ôm lại, chẳng thiệt thứ gì lại được gối ôm tiểu mỹ nhân.

Đáng nhớ nhất là vào một buổi sáng, không biết hắn nằm mơ thấy gì quay sang bóp ngực Long Nhi làm cô nàng giật mình đá một phát vào thằng nhỏ khiến hắn hét lên như heo bị chọc tiết, thế là hai hôm sau mới bình phục, còn Long Nhi mỗi lần thấy hắn thì mặt đỏ như trái gấc.

Đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tam nữ trong lòng Phạm Quân vốn chỉ như em gái trong nhà nhưng qua một thời gian sống chung, đáy lòng hắn dần xem các nàng trở thành nữ nhân của mình.

Khi phát hiện suy nghĩ của bản thân trở nên lệch lạc, hắn đã tự mắng mình biến thái, tham lam khi đem trái tim chia cho ba cô gái chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng nói gì cũng đã muộn, hắn không thể dứt ra được nữa.

Suy nghĩ rất lâu hắn mới mỉm cười thầm nhủ, các nàng nếu có ý với ta thì ta cũng không cần phụ các nàng, chuyện gì phải đến cuối cùng sẽ đến, thời gian tự nhiên biết sắp xếp thế nào.

Hiện tại Phạm Quân ở sau vườn một mình luyện Khu Vật Thuật, tam nữ do đang bế quan chuẩn bị đột phá nên không có mặt.

Trên người hắn mặc y phục trắng, khoác áo lông thú đen. Tóc hắn vẫn cứ xõa tự nhiên như mọi khi, nhưng lần này được tam nữ chải chuốt lại, không còn bù xù như trước nữa. Thứ khiến hắn tò mò nhất chính là ấn ký hỏa diễm giữa mi tâm. Phạm Quân biết cái này liên quan đến sư phụ nhưng đến giờ hắn vẫn chưa cảm thấy có gì bất ổn, tựa như chỉ là hình xăm đẹp mắt.

Sau khi điều khiển thanh kiếm bay quanh người mấy vòng, hắn lập tức vận chuyển linh lực đến cực hạn, thanh kiếm hóa thành tàn ảnh, xuất hiện cách đó một trượng.

Nếu tu tiên giả khác khi ở Luyện Khí tầng ba mà điều khiển phi kiếm tốc độ như vậy chắc chắn sẽ mừng như điên, nhưng Phạm Quân không phải loại người dễ thỏa mãn bản thân như thế, tốc độ tạo tàn ảnh còn lâu mới đạt đến cử trọng nhược khinh hắn mong muốn.

Không luyện thì thôi, đã luyện phải cho đến cùng, hắn quyết học toàn bộ Khu Vật Thuật kể cả bí thuật Tụ Khí Hóa Hình và Nhược Trọng hiếm người luyện thành ấy.

Đã hiếm thì không phải là cái không thể, có người có thể thì hắn hoàn toàn có thể, mà dù không thể hắn cũng quyết làm cho có thể, đây là sự cố chấp trong tính cách. Nó vừa tốt vừa xấu.

Người có tính cách này thường thì làm việc gì cũng sẽ hoàn mỹ nhưng đôi khi phản tác dụng, trở thành liều mạng. Điển hình như lúc đột phá tầng một, Phạm Quân kiên nhẫn dùng linh khí đập vào huyệt hơn bảy trăm lần mà không một cái nhíu mày, thử hỏi ai có thể làm được, nhưng bởi mãi chẳng thể đâm thủng nên hắn mới nghĩ mình không thể. Đã không thể thì quyết làm thành có thể, vì tính cách ấy cho nên hắn liều mạng nén chín mươi chín tia linh khí thành một, dẫn đến chết một lần.

Dân gian có câu: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời." Dù đã chết đi sống lại một lần, hắn vẫn không thể nào bỏ cái tật liều mạng ấy được.