Chương 11: Cấm Địa

Ngao Du Linh Giới

Chương 11: Cấm Địa

Ở một nơi cách Tuân Toa Thành ngàn vạn dặm. Nơi biên giới của đế quốc Lâm Thiên. Một khối cầu cổ ngữ phá vỡ hư không mà hiện ra.



Crắc... rắc...



Khối cầu lập tức xuất hiện những vết nứt đáng sợ. Từng dòng cổ ngữ trong khối cầu bắt đầu mờ nhạt đi. Bên trong, có hai bóng người, một nam một nữ hoảng sợ khi thấy sự nứt vỡ của khối cấu. Bọn họ tìm cách thoát ra nhưng đều không được. Khối cầu như trở thành một tù ngục cổ ngữ, giam bọn họ vào bên trong. Mà nếu hiện tại tấn công vào khối cầu, chỉ sợ lúc đấy nó phát nổ thì hai người bên trong sợ sẽ trở thành vong hồn nơi chốn lạ.



Năng lượng của khối cầu chập chờn nhiễu động. Những vết nứt ngày một nhiều lan ra khắp nơi trên khối cầu. Hai người ở trong vội vã quyết định phá vỡ khối cầu ra ngoài, đứng yên chịu chết hoàn toàn là hạ sách. Người con trai trầm mặt nói.



- Cô nên chuẩn bị đi.



- Tôi biết rồi.



Đó là Trung và Thanh Tâm. Sau khi Trung dùng Bẻ Cong Không Gian, Thanh Tâm đã lao vào cùng hắn. Hiện tại cả hai người không biết đây là đâu cả. Không hiểu sao, vùng bẻ cong lại xảy ra chuyện, dường như nó quá tải năng lượng và muốn bộc phát nổ. Cả hai người sợ hãi không thôi, bắt đầu vận lực. Một lúc sau, khi khối cầu đã nứt vỡ đến một độ nhất định. Trung hét lớn.



- Nghiền nát. (Pulverize)



Hắn vận nội lực vào cơ bắp hai tay rồi gồng hết sức sức đập mạnh vào khối cầu.



Oành... Crắc..



Khối cầu cổ ngữ rung dộng, những đường nứt nhỏ lẻ hiện giờ lan nhanh chưa từng thấy. Trong nháy mắt, cả khối cầu chằng chịt những vết nứt khó coi. Ngay lúc này, Trung quay sang Thanh Tâm bên cạnh.



- Bộc Phát Đạn Đạo. (Buster Shot)



Thanh Tâm bất ngờ bị tấn công liền ngạc nhiên. Lực bắn cực mạnh lao tới thân thể nàng khiến nàng bị bắn ra ngoài. Tưởng chừng như sắp va chạm tới màn chắn của khối cầu thì Trung lại gầm lên lần nữa.



- Đại Thạch Quyền. (Colossal Smash)



Rầm...



Khối cầu hứng chịu hai sự nghiền nát mạnh mẽ liền vỡ ra. Màn chắn của ngục cổ ngữ nhanh chóng tiêu thất. Thân hình của Thanh Tâm theo lực bắn bị bay ra ngoài ngàn mét. Năng lượng cực mạnh do sức mạnh cổ ngữ mở rộng ra hấp thụ hết linh khí chung quanh lại. Bên cạnh đó, những dòng cổ ngữ xung quanh khối cầu nhanh chóng lặng lẽ hòa tan vào trong dòng năng lượng mạnh mẽ kia. Dòng năng lượng bằng mắt thấy liền phình to ra một cách đáng sợ.



Trung yếu ớt gục xuống tại chỗ, hắn cắn răng dùng toàn bộ nội lực trong cơ thể, một phần đưa Thanh Tâm ra ngoài, chín phần còn lại hoàn toàn dùng để phá khối cầu này. Nhưng hắn lại không ngờ, sau khi dùng hết toàn lực phá hủy khối cầu lại dẫn đến hiện tượng nguy hiểm nhất. Năng lượng bùng phát này hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được. Ngay sau khi khối năng lượng đang hấp thụ mọi thứ xung quanh, Trung đã tuyệt vọng, hắn muốn sống nhưng nhìn qua tuyệt cảnh này thì mọi hy vọng của hắn đều trở nên hư vô. Thân thể thụ thương nghiêm trọng, yêu lực hết, nội lực hết, linh khí thì hắn hoàn toàn không có, hoàn toàn không biết dùng. Hiện tại, hắn chả khác gì một người bình thường. Khối năng lượng này lại mạnh mẽ vô hạn, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nó nuốt chửng bản thân mà không làm gì được.



Một lúc sau...



Oành...



Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cả mặt đất xung quanh vạn dặm phải nhảy lên một cái. Mọi người trong bán kính vạn dặm đều giật mình ngẩn ngơ hướng về nơi vụ nổ mịt mờ không biết điều gì xảy ra. Hơn nữa, trong đó có vô số cao thủ đỉnh cấp vì sự rung động này mà không tiếc thân pháp phóng nhanh tới tâm vụ nổ. Một làn khói xanh mang khí tức cổ xưa bốc lên cao tận trời xanh. Đó là điểm mốc cho vạn người tới.



Ở ngoài vụ nổ mấy ngàn mét, thân hình yếu ớt của Thanh Tâm rớt xuống. Nàng bất ngờ khi Trung tấn công mình. Nhưng ngay sau khi khối cầu vỡ nát, nàng liền hiểu được là Trung cứu nàng một mạng. Mặc dù đòn tấn công vừa nãy khiến nàng thụ thương không nhẹ, nhưng may mắn hơn là nàng bị đánh bay ra khỏi bán kính của vụ nổ. Hơn nữa, không hiểu sao, sau vụ nổ xuất hiện một dòng dư chấn nàng bay xa hơn nữa.



Hiện tại, trong phạm vi gần ngàn mét quanh vụ nổ là một làn khói bụ mờ mịt không thấy đầu cuối ra sao. Hơn nữa, bên trong, với người có tu vi cao tầng nhất định nhìn ra được sự đáng sợ khác. Đó chính là một vùng bên trong xuất hiện năng lượng hỗn tạp khuấy động khắp nơi. Nó khiến cho nơi đó trở thành tử địa của mọi sinh vật tu luyện.



...



- Ta không ngờ... ngươi lại tới được đây...



Một giọng nói khàn khàn vang lên.



Trung gánh chịu vụ nổ hoàn toàn lâm vào hôn mê. Hắn hiện tại không biết được sự việc xung quanh như thế nào. Hiện tại xung quanh hắn được bao bọc một vùng không gian kì lạ. Một vùng không gian đen trắng lẫn lộn. Tại đó những dòng năng lượng chảy xung quanh nhiễu loạn thành một đoàn mang đầy khí tức tử vong đáng sợ.



Sau khi giọng nói dứt, một bóng ma mờ ảo hiện ra. Nếu Trung tỉnh dậy hắn chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì bóng ma này hoàn toàn giống hắn y như đúc. Chỉ khác một điều, khí chất của nó tỏa ra mang nét cô độc và cổ xưa của một người sống mấy vạn vạn năm vậy. Bóng ma nhìn thân hình tàn tạ của Trung thầm thở dài.



- Ngươi... haizz, ở đây... ngươi... làm sao chết được...



Bóng ma vung tay lên. Vùng không không gian bắt đầu động đậy. Từng đoàn từng đoàn năng lượng nhiễu loạn bắt đầu tụ tập lại. Chúng nó tập trung quanh người Trung tạo nên một quả cầu năng lượng đậm đặc. Cơ thể Trung bỗng sáng bừng lên bắt đầu hấp thụ năng lượng hỗn loạn xung quanh. Bóng ma thấy vậy liền gật đầu.



- Ngươi... nên tỉnh lại. Thế giới này, ngươi... không nên đến.



Bóng ma mờ nhạt dần để lại mình Trung trong không gian kì lạ này.



- Nó thuộc về ngươi... Nhưng... Ngươi không thuộc về nó.



...



Một năm trôi qua...



Trung vẫn không tỉnh dậy. Ở trong không gian này, không thể phân biệt được thời gian chính xác. Nhưng ở bên ngoài, thời gian trôi qua đã là một năm. Một năm nay, nơi Trung tạo ra vụ nổ đã trở thành cấm địa của đế quốc Lâm Thiên. Mặc dù màn bụi xung quanh đã tan đi nhưng những dòng năng lượng hỗn loạn xung quanh nó vẫn còn, hơn nữa lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn nhiều lần. Nó trở một vùng tử địa đúng nghĩa. Không có ma thú, linh thú nào sống được trong này, đến cả ngọn cỏ đơn sơ nhất cũng không có.



Nhưng nó trở thành tử địa cũng không có nghĩa là nó vô dụng. Một năm này, có rất nhiều linh giả tiến vào đây thăm dò, tìm hiểu vì sao, nơi này lại trở thành như vậy nhưng mười người đi thì chín người không trở về. Còn một người còn lại trở nên điên loạn một cách lạ thường. Không ai hiểu vì sao, không ai biết được vì sao. Lời đồn về nơi này càng ngày càng được đồn xa.



Cho đến một hôm. Lâm Thiên học viến phái người đến điều tra. Số người đi vào là ngàn người nhưng chỉ có mười người thoát chết đi ra được. Mà trong mười người đó thì bảy người trở thành phế nhân, hai người tàn tật mất trí. Chỉ duy nhất một người còn sống bình thường. Chỉ duy nhất một người biết được chuyện gì đã xảy ra bên trong. Vấn đề là người đó đã bị xóa toàn bộ trí nhớ về mọi chuyện bên trong. Dù có bị chiêu hồn hay làm gì đi chăng nữa thì không ai có thể biết được bên trong xảy ra chuyện gì từ người này. Mọi chuyện dần lắng xuống.



Hai năm sau.



Tính ra Trung bất tỉnh ở trong không gian kì lạ đã được ba năm. Bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi hẳn.
Đơn giản là bởi vì. Người duy nhất sống sót sau lần đi vào vùng cấm địa kia hai năm trước đã thoát ly khỏi học viên Lâm Thiên ở ẩn. Một năm sau, người đó mới xuất hiện. Nhưng tưởng chừng như mọi chuyện chỉ như thế thì người nọ đã dùng thực lực của bản thân gây chấn động đế quốc. Rồi ngay sau đó người nọ đã lập nên một học viện ngay cạnh cấm địa. Học viện mang tên Hỗn Độn Viện hoàn toàn cạnh tranh với học viện Lâm Thiên. Nhưng học viện Lâm Thiên lại im lặng bởi vì, người thành lập ra học viện Hỗn Độn đã bước chân lên cảnh giới Độ Kiếp. Đủ để xung bá một phương.



Sau khi thành lập học viện. Người nọ đưa ra yêu cầu gia nhập học viện rất đơn giản. Chỉ cần đi vào cấm địa trong vòng một tuần mà sống sót bình thường đi ra ngoài. Chắc chắn sẽ được thu nhận. Tuần đầu tiên nhận học viên, ngàn người thử và không người nào đi ra khỏi cấm địa. Lần thứ hai, Có mười vạn người đi vào mà chỉ có bốn người bình thượng đi ra và đã được nhận vào học viện. Chuyện này làm rấy động cả đế quốc. Độ khó của việc thử thách này khiến cho học viện Hỗn Độn trở nên nổi tiếng toàn đại lục. Mười vạn người lấy có bốn người, ai cũng hiểu ra được độ khó của nó vượt qua cả học viện Lâm Thiên. Chính vì thế mà nơi cấm địa này phát triển đến mức không ai ngờ...



Một năm sau...